Các học sinh trong thư viện giống như thoát khỏi gông cùm, tất cả đều thay cẩm y bào phục, tô điểm cho bản thân. Như Mạnh Bất Đồng, có gì mặc được là hắn mặc hết lên người, nghe đinh đinh đang đang như ngoài tạp hóa, miệng còn nói thiệt thòi, mua về không được khoe khoang mà phải cất trong tủ, lần này đến ngủ hắn cũng không cởi.
Tiên y nộ mã, khinh xa phì cừu phong phạm thiếu niên Trường An được bày ra triệt để.
Vân Diệp còn nói chỉ tiếc thiếu thiếu nữ thanh xuân, bằng không…
Lời còn chưa dứt, một đám cầm thú đã gào khóc đòi chạy về Trường An.
Lão nãi nãi chuẩn bị rất đầy đủ, thủ lợn hoàn chỉnh, nguyên một con dê, cá chép to 2 thước, ngan cổ cột lụa, gà chân bị trói, bánh điểm tâm, còn rương tiền giấy, hương nến, tất cả đều do tôn tử mang theo.
Lão nãi nãi ở trong phủ tướng quân chỉ đạo rất có phong phạm đại tướng, tôi tớ trong nhà bị sai vòng vòng, cô cô thẩm thẩm cũng không buông tha, mỗi người đều dẫn theo một nha hoàn bận rộn. Nghi trượng của Hầu phủ được lau sáng bóng, trên lá cờ cực lớn có hắc hổ giương nanh múa vuốt, đại biểu cho xuất thân tướng môn của chủ nhân.
Toàn bộ Vân phủ chỉ có hai thân quan phục, một bộ cho Vân Diệp, một bộ cho nãi nãi, một người tam phẩm, một người tam phẩm cáo mệnh. Chỉ có hai người này nên không có cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, khiến cho lão nãi nãi rất thương tâm, bà ước được như lão phu nhân Bùi gia, chỉ là một nhị phẩm cáo mệnh, nhưng bên cạnh vây quanh một đoàn tam phẩm, tứ phẩm cáo mệnh, uy phong bát diện.
Lão nãi nãi u oán liếc mắt nhìn Vân Diệp, bà đã nói cho y vài khuê nữ tốt, nhưng y vẫn không chịu ai. Ví như tứ nha đầu của Anh Công gia, nhị tiểu thư của Vương gia, ngay cả biểu tiểu thư của Trưởng Tôn gia cũng không muốn, chẳng lẽ lại muốn kết hôn với công chúa?
Chuyện này không được, công chúa đâu phải là người tốt có thể lấy, không chỉ phải rời tôn tử, mà tôn tử cũng chỉ có thể lấy một người. Vạn nhất công chúa không sinh được, chẳng phải là Vân gia khốn đốn sao?
Vân Diệp bị lão nãi nãi nhìn mà lòng sợ hãi, biết lão nhân gia sớm muốn có chắt bế. Lão nhân gia nói bên người cô đơn Vân Diệp cũng không hiểu cô đơn thế nào, bên người lúc nào chẳng có 8 nha đầu nói chuyện, cô đơn như vậy sao?
– Ai u, lão tổ tông à, đừng nhìn tôn tử bằng ánh mắt đó có được không? Ta nổi hết da gà rồi đây, lão nhân gia ngài muốn có chắt bế thì chờ vài năm nữa, lúc đấy chỉ sợ ngài bế không xuể, quờ tay trái béo nha đầu, quờ bên phải xoa tiểu tử, xung quanh một đàn toàn là chắt, lúc đấy sợ ngài không thở nổi ấy chứ.
Vân Diệp nói làm cho mấy cô cô, thẩm thẩm cười nghiêng ngả. Lão nãi nãi cốc một cái lên đầu Vân Diệp:
– Tiểu tử thối, đó là chắt ta, không phải vịt ngan mà là một đàn. Lúc đó dù có bao nhiêu chắt đi nữa, ta mệt cũng có sao?
Đất phong cách tổ từ chỉ có 30 dặm, mọi người đi một canh giờ đã tới.
Xa xa thấy hai cây bách thụ, đó là hai cây được hậu thế xưng là lão gia bách, hiện tại mới chỉ to bằng vòng tay tiểu nha đầu, lá tầng tầng lớp lớp, giống hai cây dù xanh che trước cửa từ đường.
Năm ngoái nãi nãi đã cho sơn lại từ đường, trụ hành lang đỏ thắm, đại môn cũng đỏ thắm. Lúc này một lão hán mặc quần áo đỏ, trên đầu cũng đội khăn đỏ, nếu béo thêm chút nữa thì trông chẳng khác gì A Phúc.
Lão hán từ xa chạy tới, hành lễ với lão nãi nãi, thấy Vân Diệp có chút kinh ngạc, lão nãi nãi nói:
– Lão là lão nhân trong nhà trước đây, sau khi Vân gia thất bại thì không nơi để đi, nãi nãi mới cho lão ở lại từ đường, thứ nhất chăm nom từ đường cho tốt, lại cũng cho lão một nơi an thân. Thế là lão ở đây đã 16 năm, những năm này may mà có lão, không thì từ đường sớm đã hỏng rồi, ngươi cũng không có cơ hội tới bái tổ tông.
Lão nãi nãi có chút thương cảm, bảo mọi người dừng lại rồi bế tiểu Nha đang ở trên người Vân Diệp. Hôm nay là ngày quan trọng, bà không muốn bị tiểu Nha quấy phá, sợ bị tổ tông trách phạt. Tiểu nha cũng ngậm miệng không dám khóc, Vân Diệp vừa định an ủi thì đã bị thẩm thẩm ôm đi rồi. nguồn TruyệnFULL.vn
Lão hán kia không ngờ lại tên là A Phúc, Vân Diệp chỉ đứng xem lão và nãi nãi nói chuyện, nãi nãi nói nói chuyện với lão còn vung tay múa chân, có vẻ rất vui mừng. Vân Diệp cũng không làm phiền bọn họ, bước vào từ đường xem xét khắp nơi.
Không to lớn như hậu thế, nhất là thiếu đi hai con thạch sư tử lớn. Đổi lại bốn bề mái cong, có treo linh đang, gió thổi qua nghe leng keng leng keng. Tiếng chuông này câu dẫn suy nghĩ người ta, khiến Vân Diệp có cảm giác một loại thời không liên tục biến hóa ở đây. Hậu thế tứ gia gia ngồi trên thái sư ỷ trong gia phả, miệng không cười liên tục mắng tử tôn này hóa ra lại là lão A Phúc quần đỏ áo đỏ đang vất vả cần cù lau dọn nơi đây. Nhắm mắt lại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tường bốn phía đều đang di chuyển về phía bản thân.
– Diệp nhi, Diệp nhi.
Nãi nãi gọi vài tiếng mới kéo được Vân Diệp khỏi cơn mê mị.
– Diệp nhi, ngươi làm sao vậy, khó chịu ở đâu sao? Ngày hôm nay tế tổ ngươi cố gắng một chút, cũng không mất nhiều thời gian. Vừa rồi có thể do tổ tông nhìn ngươi, không cần lo lắng, nơi này là từ đường, cô hồn dã quỷ không vào được, ngươi cạnh cửa cái đôn bên cửa, để lão tổ tông nhìn thiên lý mã của Vân gia cho kỹ.
Trên tường treo đầy mộc bài, âm hồn nam đinh đã chết hàng trăm năm của Vân gia hình như đều đang nhìn Vân Diệp. Không sao, Vân Diệp mặc kệ các người nhìn, ta chính là tử tôn Vân gia, từ thân thể cho đến linh hồn, không phải hàng giả, chẳng phải chỉ khác 1400 năm thôi sao?
Cái gọi là nghi thần nghi quỷ chính là như vậy, chỉ cần không để ý đến nữa sẽ cảm thấy toàn thân khoan khoái. Nhìn nãi nãi, thẩm thẩm đang bày cống phẩm, y cũng không biết bày biện nên cũng mặc kệ, chắp tay sau lưng đi xem khắp nơi, để tiểu Nha, đại Nha mò hạt thông trong túi y. Vân Diệp không có thói quen để đồ trong tay áo, nên bảo nãi nãi may hai túi bên hông, mùa đông cho tay trong túi rất ấm, y phục Trình Xử Mặc cũng như vậy, cho hai tay vào túi đi dạo phố trông rất có hình tượng.
Vân Diệp không muốn cầm nhiều tiền trong túi, nên nhờ nãi nãi dát bạc mỏng như lá cây, bên trên dập tiêu ký của Vân phủ. Mỗi chiếc lá như vậy tương đương 10 đồng tiền, rất thuận tiện, chỉ cần không mua đồ xa xỉ thì một chiếc lá cũng đủ vui chơi nửa ngày.
Không có thuốc lá! Tật hút thuốc của y hiện tại vì thiếu thuốc nên cũng bỏ được rồi, cho nên mới chuyển thành thói quen mang đồ ăn vặt trong người. Hai tiểu nha đầu hiện giờ rất khổ, nãi nãi không chỉ mời một lão sư dạy chữ, còn mời một lão cung nữ đã xuất cung tới dạy lễ nghi cho 8 nha đầu. Lần trước thấy tiểu Nha tội quá thì nói một hai câu, nào ngờ bị phụ nhân toàn gia thảo phạt, nói đây là phúc phận của bọn chúng, sau này chớ nói ra nói vào. Vân Diệp đau khổ cầu xin cả buổi bọn họ mới buông tha, tiếng hàng trăm con vịt bên tai quả thật không dễ chịu, chỉ đành bỏ mặc tiểu Nha hai mắt đẫm lệ mà chạy đi.
Dưới làn khói đám con cháu thành kính bái tổ tông, trên bàn thờ một trượng bày đầy cống phẩm, chính giữa là thủ lợn, còn có một con dê. Trâu không phải là thứ mà một hầu tước nho nhỏ có thể dùng tế tự tổ tông, bị người phát hiện sẽ bị chém đầu, cho nên Vân gia mới thay bằng một con cá.