Khi Vân Diệp và Hi Đồng ăn uống, hai hoạn quan kia vào hoàng cung, không thấy quỳ xuống với Lý Nhị, trong số người không phải hành lễ quỳ bài với hoàng đế ở Đại Đường, tuyệt đối không có hoạn quan.
Lý Nhị im lặng nghe hoạn quan kể chuyện xong lấy ngọc bội trong hộp ra, nhìn qua, giơ tay ném qua cửa sổ, mỉm cười bảo hai hoạn quan ù ù cạc cạc lui ra.
Trường Tôn thị từ sau rèm xuất hiện:
– Nhị Lang, chàng luôn muốn xem tấm ngọc bội này cơ mà, sao lại ném đi? Không muốn xem nữa à? Chàng bỏ lòng cầu tiên đạo rồi sao? Đây là phúc của thần dân Đại Đường.
Lý Nhị nhăn mũi:
– Cái thằng tiểu vương bát Vân Diệp đó lần này lại mang người muốn trường sinh bất lão trong thiên hạ ra chơi đùa, thuận tiện xem xem ai có hứng thú với Bạch Ngọc Kinh, lần này trẫm không cẩn thận rơi vào bẫy của tên tiểu tử đó, ngọc bội này nhất định là giả.
– Không đâu, thiếp thân xem rồi mà, đúng như thế, hoa văn bên trên cũng giống. Vân Diệp sẽ không lừa thiếp thân, năm xưa thiếp thân nhìn thấy dứt khoát là thật.
Trường Tôn thị đảm bảo:
– Cái mà nàng cùng với Thừa Càn, Thanh Tước nhìn thấy đều là thật, tuy trẫm không nhìn ra sơ hở, nhưng tuyệt đối dám nói là ngọc bội giả. Trọng người khinh vật? Tên tiểu tử đó mà xứng à? Nàng nghĩ xem một tên vì tiền tài mà lâp khế ước với trẫm, có tấm lòng đó không? Tên tiểu tử này xưa nay phân chia rất rõ thứ của y, của trẫm, của quốc gia, chỉ cần là của y, dù một sợi lông cũng đừng mơ lấy được miễn phí, trừ phi y muốn. Cho nên Quan âm tỷ tỷ, ngọc bội đó nhất định là giả, ngọc bội thật vẫn ở trong tay y, khả năng trong mê trận của thư viện, tên tiểu tử đó sẽ không để mầm họa trong nhà.
…..
Một ngày trước Tết, quan nha cất ấn, hoàng đế cất bút, hoạt động giải trí toàn dân chính thức bắt đầu, trước kia thành Trường An chỉ đúng mười lăm tháng giêng mới bỏ giới nghiêm, năm nay từ ngày mùng một đã bắt đầu, suốt cả một tháng, thương cổ mừng phát điên, điện Vạn Dân chính thức sử dụng vào ngày mười lăm, Lý Nhị mời một trăm trưởng giả thành Trường An tới điện Vạn Dân xem ca vũ, đương nhiên, ngươi phải trên bảy mươi tuổi mới được.
Sau đêm giao thùa, phát phong bao đỏ cho đám nha đầu lớn nhỏ trong nhà, Địch Nhân Kiệt chuyên môn mặc quần áo do mẫu thân nhờ người mang từ Thục tới, vô tâm lấy xương trêu chó trong sân, Thì Thì cùng phụ thân hòa thượng tĩnh lặng ngồi tới khi trời sáng. Các hòa thượng khác đều về chùa của mình rồi, chỉ Giác Viễn theo Đạo Tín, chuẩn bị sau Tết bái kiến hoàng đế, nỗ lực lần cuối, nếu nỗ lực không thành thì chuyện nộp thuế là không thể tránh khỏi.
Tâm tình của Tiểu Vũ rất tệ, người Vũ gia gần như quên sự tồn tại của nó rồi, cả mẫu thân nó cũng chẳng có lấy một phong thư, đừng nói tới quà gì.
Vân Diệp khi cho tiểu nha đầu tiền mừng tuổi, nói:
– Núi không tới với ta thì ta tới với núi, bằng vào cái gì để người khác khống chế vui buồn của con.
Tiểu Vũ nghĩ một lúc rồi về phòng đem toàn bộ tiền tiêu vặt tích góp được gói lại, chuẩn bị nhờ chưởng quầy Vân gia vào Thục sang năm lên đường mang đi.
Vân Diệp không đi đâu hết, ở lý trong nhà cùng Ngưu Tiến Đạt suy diễn cuộc chiến giữa Đại Đường và Cao Ly, khi Ngưu Tiến Đạt lại lần nữa uổng công vô ích, thở dài một tiếng, ném cờ xuống bàn, không nói một lời.
Ban đầu chỉ có hai người bọn họ, về sau Lý Thừa Càn tới, thành ba người, Trình Giáo Kim bải phỏng Nguyên Chương tiên sinh xong, trong phòng liền biến thành bốn người.
Lý Tích bái phỏng Lý Cương xong cũng tới Vân gia chơi, kết quả hai ngày rồi không về, còn phái người mời Lý Tịnh tới, khi trong phòng không đủ chỗ trống nữa, Lý Nhị không nén nổi tò mò cũng cưỡi ngựa tới.
Trước mặt Vân Diệp là sa bàn Liêu Đông cực lớn, bên trên thành trại chi chít, lại còn có cả một trường thành từ Phù Dư tới tận biển.
Khi hai mắt Lý Nhị lướt qua thành Liêu Đông, thành Bạch Nham, Phù Dư tới Ô Cốt, Ti Sa, đột nhiên nổi giận:
– Ai cho ngươi sửa bản đồ thành thế này, trường thành ở đâu ra? Thành An Thị từ khi nào cao tới tám trượng, thành Phù Dư làm gì có sông hộ thành? Cái thành mới kia là sao? Thành Ô Cốt mà thuộc về Cao Ly à? Khi tác chiến, người Bách Tề vì sao giúp Cao Ly thủ thành, còn đoạn hậu lộ của quân ta, nực cười!
– Bẩm bệ hạ, vi thần hiện giờ là Cao Ly vương Cao Kiến Vũ, Đại Đường không có chút thiện chí gì với Cao Ly ta, cho nên bản vương làm chút phòng ngự nho nhỏ. Tóm lại là thành cao hào sâu, tường chắc đồng hoang, bất kể gây sự thế nào, cứ thủ thành là được.
– Tưởng thành mất, bản vương lui về núi xanh, ngài cứ gặm từng chút một đi, chỉ cần có một tòa thành chưa công chiếm được, vậy cứ đợi bản vương cắt mất lương, người Tân La có Bách Tề kiềm chế, bản vương còn liên hệ với người Tiết Duyên Đà, đạo lý môi hở răng lạnh chẳng lẽ họ không hiểu, đám dư nghiệt nước Bột Hải chắc không thiện chí gì với Đại Đường, còn dã nhân trong rừng, đều là đối tượng bản vương lợi dụng, dù không thể tác chiến chính diện với ngài, nhưng quấy rối kiềm chế thì vẫn làm được. Bệ hạ thấy vi thần làm Cao Ly vương có hợp cách không?
Giận dữ kinh ngạc đan xen Lý Nhị bợp tai Vân Diệp, quát:
– Ngươi có tình báo như thế, vì sao không bẩm cho trẫm? Có biết quốc quân đại sự, không phải trò chơi cho ngươi không?
Vân Diệp oan ức đáp:
– Bệ hạ đây vốn là vấn đề mà vi thần đưa gia giải sầu cho Ngưu bá bá, tránh Ngưu bá bá quá buồn phiền vì sao phải báo?
Sắc mặt Lý Nhị đỡ hơn một chút, chỉ cần không phải là sự thực là được, ông ta cho rằng đây là tin tức thương đội Vân gia ở Cao Ly thăm dò được, vừa rồi còn hoang mang, vì sao Bách Kỵ ti không báo lên, nên mất kiểm soát.
Lý Tịnh thở dài:
– Bệ hạ, suy đoán này sắp thành hiện thực rồi, tháng chín quân báo biên cương nói, thành Phù Dư tích trữ vô vàn lương thực cùng vật tư xây thành, đồng thời người Cao Ly lấy danh nghĩa chặt củi cho mùa đông, tích trữ rất nhiều củi, tù phạm toàn quốc đưa tới Liêu Đông. Mấy điều này chứng tỏ Cao Ly đã chuẩn bị xây thành rồi, còn rất có khả năng là trường thành như Vân Diệp suy đoán.
Con ngươi Lý Nhị co lại, nghiêm mặt hỏi Vân Diệp:
– Bản đồ này thực sự do ngươi tưởng tượng lung tung mà ra?
– Vâng thưa bệ hạ, không chỉ có thần, còn có Thanh Tước, Công Thâu Mộc, Hi Mạt Đế Á, Hồng Thành cũng tham gia, đây vốn là trò chơi chiến tranh do vi thần làm, là một loại phương thức trò chơi ngoại khóa tương lai của thư viện.
Lý Nhị lập tức bảo Đoàn Hồng:
– Mau mau tìm những người Vân Diệp nói tới đây cho trẫm, trẫm có lời muốn hỏi.
Đoàn Hồng lập tức lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu gọi Hồng Thành đang uống rượu ở Vân gia tới, Hồng Thành vốn say khướt, thấy Lý Nhị toàn bộ rượu biến thành mồ hôi lạnh chảy ra.
Lý Nhị mặt âm trầm hỏi:
– Hồng Thành, phần nào trên sa bàn là do ngươi làm?
Thấy hoàng đế hỏi chuyện này, Hồng Thành liền yên tâm, chỉ Mưu Thành và thành mới:
– Bệ hạ, hai tòa thành này do thần chế tác?
– Vì sao chặt khu rừng ngoài Mưu thành? Còn nữa vì sao xây thành mới ở đây.
– Thần từng cầm quân, thủ thành, tất nhiên biết bên thành không nên có rằng, nếu địch tấn công, rừng vừa có thể giấu quân, vừa có thể làm vũ khí công thành, thần giữ lại làm gì?
– Còn tòa thành mới này nằm giữa hai khe núi, chỉ cần xây thành là bóp chết lối đi, rất nhiều thành trì ở Đại Đường ta đều như thế, ví dụ Hàn Cốc quan, thần thủ vệ nơi này, tất nhiên phải xây thành.
– Không ai nhắc ngươi làm như thế chứ?
Hồng Thành lấy làm lạ:
– Vân hầu và Ngụy vương không hiểu quân sự, Công Thâu Mộc chỉ thiết kế hình dáng thành, Hi Mạt Đế Á phụ trách tỉ lệ, bài binh bố trận tất nhiên là do thần, ban đầu nó không thể này, bọn thần chơi rất nhiều mới thành như thế, tất cả sơ hở có thể nghĩ ra đều bịt kín rồi.
Lý Nhị nhắm mắt lại một lúc, lần nữa đi tới bên sa bàn hỏi Lý Tịnh:
– Nếu có mười vạn tinh nhuệ liệu có hạ được Liêu Đông không?
– Bệ hạ là đại gia quân trận, sao có thể không biết, mười vạn đại quân cướp đất đủ, công thành không được, muốn thôn tính Liêu Đông, không có năm mươi vạn đại quân không đạt được mục đích.
Lý Tịnh nói xong ý kiến của mình liền không nói nữa, mỗi câu mỗi chữ của ông ta tựa hồ đều cân nhắc kỹ rồi mới phát ra.
– Chúng ta không thể cung cấp lương thảo cho năm mươi vạn quân, mười vạn là cực hạn rồi.
Trường Tôn Vô Kỵ ăn mặc kiểu yến tiệc, tới trước mặt Lý Nhị khẳng định:
– Ồ vậy trẫm phải hỏi vị Cao Ly vương này, ngươi cho trẫm biết mười vạn đại quân phải công phá ra sao?
Lý Nhị quay sang phía Vân Diệp, tựa cười tựa không, nhìn tới Vân Diệp phát hoảng, chỉ cần ông ta có vẻ mặt này là mình gặp tai ương, nếu không nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ xui xẻo.
Có điều chuyện Cao Ly thì Vân Diệp đã chuẩn bị từ ba năm trước, Lão Thôi đã thành quý tộc Cao Ly rồi, vì là họ Thôi, nên ở quốc gia đó, luôn tự nhận là người Cao Ly, mang tới rất nhiều ích lợi cho chuyện kinh doanh của Vân gi.
– Bệ hạ, vi thần cho rằng mười vạn quân là đủ rồi, chỉ quân quân đủ dũng mãnh, thứ khác không thành vấn đề.
Vừa mới nói xong thì Tần Quỳnh, Trình Giáo Kim, Ngưu Tiến Đạt cùng quát:
– Vân Diệp, ăn nói cẩn thận.
Lý Nhị cười rất đắc ý, xua tay với ba lão tướng đang cuống cả lên:
– Không sao, để y nói, chúng ta chỉ thảo luận trò chơi, đừng coi là thật, có lời gì cũng có thể nói, trẫm không trách tội. Vân Diệp, Lý đại tướng quân nói ít nhất cần năm mươi vạn đại quân, vì sao ngươi cho rằng mười vạn là đủ? Nói có lý trẫm sẽ xin lỗi vừa rồi đánh ngươi, thế nào?
– Vừa rồi bệ hạ đánh thần đau lắm.
Vân Diệp xoa đầu mặc cả, không thể bị ăn đòn vô ích, xin lỗi được cái gì.
– Chẳng phải ngươi luôn thích cái gương đồng trong thư phòng của trẫm à, nó không phải làm từ đồng xanh, nghe nói là tinh thạch hải ngoại làm ra, trên đời chỉ có một cái, trẫm lấy làm quà xin lỗi nhé?
Vân Diệp hài lòng gật đầu, hôm nay Lý Nhị hạ mình một cách hiếm có, mình nên có chừng mực, cười với ba người Trình Giao Kim rồi nói:
– Bệ hạ, người lo là ở kiên thành, nếu như thành trì của Cao Ly do Vân gia làm, bệ hạ muốn thành trì thế nào còn chẳng phải do người định đoạt?
– Cao Ly mua không ít xi măng từ Liêu Đông, ngươi ứng phó thế nào?
Vân Diệp nhảy dựng lên:
– Sao bọn chúng có xi măng? Thứ này do công bộ khống chế, con dân Đại Đường muốn một chút cũng khó, sao bọn chúng lại có?
– Câm mồm, đó là do thái thượng hoàng ban cho Cao Kiến Vũ xây vương cung, ngươi dám oán trách à?
Lý Nhị cũng chửi thầm trong bụng, nhưng không cho Vân Diệp oán trách, nghĩ cũng phải, không tức không được, Lý Uyên nhận vô số châu báu của Cao Ly, nghe nói Cao Ly vương muốn chút vật liệu xây vương cung, tức thì sảng khoái đồng ý, còn lệnh Lý Nhị phái người đưa xi măng tới, Lý Nhị hận lắm nhưng trước mặt sứ tiết các nước đánh đồng ý.
– Phụ hoàng, xi măng Cao Kiến Vũ dùng do hài nhi cấp, phụ hoàng đừng lo, không kiên cố lắm đâu.
Lý Thái vội vàng từ ngoài vào, vừa vặn nghe thấy phụ thân và Vân Diệp nói chuyện xi măng, xen vào vào một câu:
Lý Nhị ngạc nhiên nhìn đứa con ít nói, lại quay sang nhìn thái tử:
– Thừa Càn, còn điều gì mà trẫm không biết, nói cả ra đi.
Lý Nhị đột nhiên hoài nghi có phải mình xem thường mấy người trẻ tuổi này không, kiếm một cái ghế ngồi xuống, chuẩn bị nghe xem rốt cuộc mấy năm qua bọn chúng làm gì.
Lý Thừa Càn từ trong đám đông đi ra, đứng trước mặt Lý Nhị nói:
– Phụ hoàng, hài nhi và bọn họ cuối năm ngoái có một chút bố trí, nay lương thương lớn nhất của Cao Ly là môn khách của hài nhi, còn dược liệu thương lớn nhất là môn khách của tam đệ, về phần thương nhân châu báu, da lông lớn nhất hẳn là của Vân Diệp, thương nhân kiến trúc có tiếng nhất ở Liêu Đông là môn hạ của Thanh Tước, chủ sự là một đệ tử của Công Thâu Mộc tiên sinh, được người Cao Ly xưng là “xảo thánh”, nhà phú quý Cao Ly xây dựng nhà ở, cả xây dựng hoàng cung đều hỏi ý kiến vị xảo thánh này.
Lý Nhị hít sâu một hơi, những lời này làm ông ta quá kinh hãi, ông ta chỉ biết đám con mình và Vân Diệp phát tài ở Cao Ly, nhưng không ngờ bọn chúng làm lớn như thế, chẳng trách Vân Diệp đem địa hình Liêu Đông làm thành đồ chơi, chẳng trách Thanh Tước biến xi măng thái thượng hoàng ban thưởng thành phế vật, chỉ là người Đường nắm giữ những chuyện kinh doanh trọng yếu của Cao Ly, chẳng lẽ Cao Kiến Vũ anh minh lại không biết.
– Thái tử, nói cho trẫm biết Cao Ly vương không phải kẻ ngu ngốc, làm sao các ngươi lại có thể làm tới mức đó?
– Tâu phụ hoàng, môn khách của nhi thần là người Cao Ly, có điều hắn thích cư trú ở Đại Đường, mơ ước có hộ tịch ở Đại Đường, cho nên vì mục tiêu này, hắn nỗ lực làm việc ở Cao Ly cho hài nhi.
Lý Thừa Càn giải thích cho phụ thân, tuy chỉ nói qua loa, nhưng rơi vào tai các lão tướng lại mang ý khác, thái tử đem tâm tư đặt ở nước ngoài, chẳng trách hiện giờ Trường An tuy lộn xộn, nhưng vẫn có cái vẻ vững vàng, chỉ cần không có nội chiến thì Đại Đường còn sợ ai nữa?
Lý Thái nói tiếp:
– Phụ hoàng, Công Thâu lương vốn là sứ tiết của Cao Ly, là cao nhân tốn nhiều vàng mời từ nơi hoang dã về, hắn xưa nay chỉ tham dự thiết kế, không hỏi tới chuyện khác, đồng thời cưới vợ sinh con ở Cao Ly, dạy học ở đó, rất được tôn kính.
– Còn nhà ngươi thì sao? Nói tới trung thành thì phó dịch của Vân gia ngươi là số một, đại chưởng quầy của nhà người không phải cũng là người Cao Lý chứ?
Lý Nhị hứng thú hỏi Vân Diệp muốn chui vào đám đông:
– Bẩm bệ hạ, đại chưởng quầy là thần họ Thôi, nghe nói tổ tiên thời kỳ Chu Mông đã là quý tộc Cao Ly rồi, chỉ là gia đạo suy sụp, khi Cao Kiến Vũ lên ngôi đã chém cả nhà hắn, hắn mang một ấu tử chạy tới Đại Đường, thề giết cả nhà Cao Kiến Vũ, biến người Cao Ly thành nô lệ, vì hắn làm nô lệ cho nhà người ta được tám năm, đứa con vì không được chiếu cố nên biến thành kẻ ngốc.
Lý Tịnh thấy hoàng đế hỏi xong, hỏi xen vào:
– Chín bảy thành ở Cao Ly, thế lực của các ngươi có thể vươn tới bao nhiêu thành.
Lý Nhị cũng gật đầu nhìn Vân Diệp, đợi y trả lời, nơi này đều là danh thần trung tướng, không ai để lộ bí mật.
– Tiểu tử chỉ kinh doanh ở Bình Nhưỡng, Hoàn Đô, Úy Na Nham, đó là nơi giàu có, thái tử thích thành Trường An, Ấp Thành nhiều lương, còn Thanh Tước chỉ hứng thú với Cao Kiến Vũ.
Lý Tích cũng âm u nói:
– Các ngươi bận rộn kiếm tiền, không phải chuẩn bị để Đại Đường chinh phạt đúng không? Liêu Đông, Bạch Nham, Phù Dư, An Thị là những nơi đại quân ta phải đi, các ngươi lại không thèm ngó tới là sao?
Trường Tôn Vô Kỵ trừng mắt lên:
– An Thị là nơi Trường Tôn gia ta kinh doanh, ông muốn thái tử tới tranh lợi nhuận với nhà ta à?
Lý Tích nhìn mấy lão tướng xung quanh giận dữ với mình mới hiểu ra, thương nghiệp ở Cao Ly đã bị mấy đồng liêu bất lương này phân chia hết, khi mình chinh đông phạt tây vì Đại Đường, đám người ở thành Trường An này chỉ nghĩ cách kiếm tiền bẩn, mình thệt lớn rồi.
Lý Nhị rất bất mãn với cảnh này, không truy hỏi thành nào là con mồi của nhà ai nữa, như vậy rất tốt, đều chạy ra nước ngoài phát tài, như vậy một là làm suy yếu kẻ địch, hai là quý tộc cần được ưu đãi, về sau tiến hành theo cách này, không hao tổn quốc lực, không chèn ép con dân, dễ khống chế chuyện thôn tính đất đai, lần đầu phát hiện ra thương cổ là vũ khí sắc bén giúp nước. Cao Kiến Vũ dù có xây tám cái trường thành, nhưng căn cơ hủy rồi thì còn có tác dụng gì nữa? Lý Nhị tin chắc hoàng hậu của mình phải là thương cổ lớn nhất ở Cao Ly, chỉ là không biết lớn tới chứng nào, về phải hỏi cho kỹ