Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1075: Sắc thu trong mê lâm (1)

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

– Ông chẳng phải nói Tiểu Miêu luyện Tuy Quy Thọ gì đó à? Vì sao lại thành Kê minh cẩu đạo? Đừng nói người khác tò mò, lão phu cũng thắc mắc sao Tiểu Miêu có thể chuyển sư tử đá lên nóc nhà, nghe nói ngói trên nóc nhà không vỡ viên nào.

Ở một tiểu viện u nhã trong Vân gia, Lưu Phương hỏi Vô Thiệt.

– Phật nói, không thể nói, không thể nói, kẻ kê minh có thể hòa vào đàn gà, kẻ cẩu đạo không lưu lại vết tích, hai thứ phụ họa với nhau, không thể thiếu cái nào. Nếu như không có Quy Tuy Thọ dẫn dắt, kê minh sẽ bị bẻ gãy cổ, cẩu đạo bị chủ nhân đánh chết. Lão phu cũng không ngờ võ học của Tiểu Miêu đã tiến triển tới mức này, nghe nói thư viện đem chuyện quỷ dị này thành nghiên cứu cao ấp, không biết có ai phá giải được không?

Quyền lợi của Vượng Tài bị uy hiếp cực lớn, đây là điều khiến nó không thể chấp nhận! Lúc trước chỉ có một loại động vật có thể chạy khắp nơi trong thư viện là chính nó, giờ khắp nơi toàn thứ béo tròn khoang đen khoang trắng, Lệ sơn là nơi mình thích đái bậy nhất, hiện có mấy con quái vật nằm ngửa bụng trên đó, Sấu tuyền là nơi mình hóng mát, nay toàn quái vật uống nước, Vượng Tài muốn đuổi hết quái vật đi, không cho chúng cướp địa bàn của mình.

Vân Diệp cố chen lên chiếc xe gấu mèo cùng Lý Cương, lão tiên sinh tuy bất mãn nhưng vẫn nhích người sang một bên nhường cho y ít chỗ trống.

– Lão nhân gia người viết thư quá đáng sợ, hồn phách tiểu tử sắp bay mất rồi, cuống cuồng về nhà, nghe ngóng lão nhân gia an khang mới dám tới gặp.

– Vượt qua được rồi, đoán chừng còn thêm được hai năm nữa, Tiểu Diệp, có phải ngươi rất sợ bệ hạ?

Lý Cương chưa bao giờ nói thừa lời, vào thẳng vấn đề luôn, ông luôn bảo già rồi, không có thời gian khách sáo với người khác.

Câu hỏi này làm Vân Diệp hơi xấu hổ, không biết trả lời thế nào.

– Ngươi hiến chiếc Đại Đế cho bệ hạ, đồng thời chế định quy củ nghiêm ngặt, lão phu liền biết lòng ngươi sinh ra sự sợ hãi, sau đó lại không phản đối gả Tiểu Nha cho Lý Hữu, lão phu liền xác định ngươi đang sợ. Cho lão phu biết, ngươi sợ cái gì? Không nỡ bỏ chút phú quý kia hay vì người nhà.

– Nam tử đại trượng phu mà sợ đầu sợ đuôi tới mức như ngươi còn gì vui sướng nữa, người có đời cây cỏ có mùa, thời gian qua nhanh, quá vội, đôi khi làm người ta không kịp nghĩ cả đời mơ mơ hồ hồ sống hết thế nào.

– Lão phu sống lâu như thế, thấy người tài chí cao tuyệt, rõ ràng có thể làm được rất nhiều việc lại bị tâm tính của mình làm lỡ, cuối đời vẫn không ai biết đến, e ngại là đại kỵ của người làm việc lớn.

Vân Diệp chua chát nói:

– Học sinh vướng bận quá nhiều, tổ mẫu, thê tử, con cái, Vượng Tài, rồi bằng hữu, gánh nặng trên vai quá nhiều, đôi khi không dám đi quá nhanh.

– Chiếc Đại Đế dù sao chỉ là món đồ chơi thôi, còn gả Tiểu Nha cho Lý Hữu là học sinh cân nhắc xong mới làm, học sinh biết lấy hạnh phúc của muội tử ra tính toán là không đúng, nhưng không biết phải phản đối ra sao.

– Nói lớn lao một chút là học sinh tận lực muốn để quốc gia bình ổn đừng xảy ra biến cố, còn đơn giản chút là tính cách của Tiểu Nha định sẵn nó muốn hạnh phúc cả đời rất khó, người có thể bao dung nó quá ít. Thiên Ma Cơ tận lực dạy bản lĩnh cho nó, làm nó ngay từ đầu đã không khao khát chuyện hạnh phúc nam nữ, học sinh thăm dò mấy lần, Tiểu Nha thực sự không hề thích nam tử ưu tú, chẳng lẽ lão nhân gia không phát hiện sao? Tiểu Nha quấn quít học sinh quá mức.

Lý Cương nhắm mắt lắc đầu:

– Đúng là nghiệp chướng, ác ngươi nhìn trúng bản lĩnh Tiểu Nha học được chứ không phải bản thân nó, lão phu còn gì để nói nữa, Thiên Ma Cơ không phải thứ tốt đẹp, tạp học của hậu cung giỏi xâm chiến lòng người, Tiểu Nha khó tránh khỏi bị đầu độc, may mà đứa nhỏ này bản tinh thiện lương, học những bản lĩnh đó dư sức giữ mình. Nếu là thế ngươi đừng trách lão phu đem một nửa kẻ ti tiện còn lại tặng cho Tiểu Nha, những người trong tay Lan Lăng công chúa đã bị hoàng hậu xâm thực hết rồi.

– Tiểu Nha theo Thiên Ma Cơ học thứ âm độc, dùng nhiều sẽ hại dương thọ, để Tiểu Nha tới hầu hạ lão phu vài ngày, lão phu dạy đứa bé này biết làm chuyện quang minh chính đại ra sao.

Con gấu méo kéo hai người tới chỗ ánh mặt trời sung túc nhất trước giả sơn rồi dừng lại, Lý Cương đã ngủ say, nói nhiều như thế với ông là một gánh nặng, Vân Diệp nằm dưới ánh mặt trời, cảm thấy rất thoải mái.

Đại nghiệp chinh chiến của Vượng Tài vẫn đang tiếp diễn, chỉ cần nhìn nó oai phong lẫm liệt đuổi mấy con gấu mèo chạy tứ tán là biết nó khoái lạc thế nào, vó trước đá đít con gấu mèo chạy chậm, con gấu mèo đó vội lao đi. Khi trong tầm mắt không còn con gấu mèo nào nữa Vượng Tài mới lười nhác nằm xuống, ánh mặt trời chiếu lên người có hơi ngứa, liền khoai khoái lăn lộn trên mặt đất gãi lưng, làm đất bay mùi mịt, con ngựa màu mận chín đẹp thế mà biến thành màu vàng của đất.

Trên không trung của mê lâm bốc lên mảng mây đen, phát ra tiếng rền nho nhỏ, Vân Diệp giật mình, ong giết người sinh sôi tới quy mô này không thể, đây là thư viện, chẳng may chúng bay tới thì thành đại họa.

– Khỏi lo, đám ong đó chưa bao giờ rời rừng nửa bước, lão phu có thể sống được tới bây giờ là dựa vào ngày ngày ăn ấu trùng ong, Hỏa Trú đã có thể khống chế đàn ong này rồi, thư viện thế nào cũng phải có phương thức phòng thủ, binh mã không hợp, chúng ta dùng độc vật uy hiếp cũng được.

Lý Cương rõ ràng vừa rồi còn ngáy, vậy mà chớp mắt đã nói chuyện, không biết vì sao chết lượng giấc ngủ của ông lại kém tới mức này. Gió nổi lên, Vân Diệp đắp chăn cho ông, bảo phó dịch đưa ông về nhà nghỉ ngơi, bản thân quyết định vào mê lâm xem sao.

Kéo dây thừng, Hỏa Trú liền xuất hiện trên con đường nhỏ, nhìn thấy Vân Diệp liền vô cùng cao hứng, mới y vào nhà mình, một viện tử không lớn, trong sân còn trồng ít rau xanh, trên chiếu phơi đủ loại rau khô. Một phụ nhân lấy khăn tay buộc đầu đang xoay lưng cùng đứa bé lật rau trên chiếu, thấy Vân Diệp liền thi lễ rồi vào phòng, chẳng bao lâu mang ấm trà ra để trên bàn, rồi tiếp tục việc của mình.

– Sao thế, ngươi định không xuất sĩ à?

Vân Diệp nhìn hoa cúc nở rộ ở góc tường phía đông, chẳng lẽ đây là tiếng lòng của Hóa Trú.

– Không xuất sĩ, chưa nói vô vị, lao tâm lao lực lại vô ích, hiện giờ học sinh sống tiêu diêu tự tại vì sao phải đeo gông cùm lên người? Bình thường không ai dám tới gần mê lâm, cũng không ai muốn tiếp nhận, đành do học sinh quản lý, thuận tiện làm chút nghiên cứu. Ở cùng với độc vật lâu, phát hiện chúng cũng hiểu tính người, ví như đám ong kia, chỉ cần mỗi năm học sinh nhớ phân tổ, chúng sẽ quy củ ở trong rừng tranh đấu với nhện, bọ cạp.

– Học sinh nghe nói người Nam Cương có thói quen chế cổ, tự mình cũng thí nghiệm một chút, hiện đã tới đời thứ sáu, lợi hại nhất là một con bọ cạp, đã biến thành màu đỏ, to bằng nửa lòng bàn tay.

Hỏa Trú nói vô cùng phấn khích, giơ ngón tay lên:

– Mỗi ngày học sinh lấy máu nuôi nó, nghe nói ba năm là thành, còn thêm một năm nữa, không biết nó có thành cổ được không, học sinh rất mong đợi.

– Ta nghe nói mê lâm bị cháy, tổn thất lớn không?

– Một chút, mất ít nhện và bọ cạp, kiến và ong không tổn thất gì, Trường An quá lạnh, không thích hợp loài này sinh sống, đàn kiến đã suy yếu rồi, tính tình không còn hung dữ như đời đầu, học sinh tính thêm ba bốn năm nữa là không còn khác gì kiến bản địa, đoán chừng do tạo giao gây ra.

Hỏa Trú không nói tới vận mệnh của kẻ phóng hỏa, Vân Diệp cũng không hỏi tới.

Chọn tập
Bình luận