Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 309: Cảm Giác Người Ban Ơn

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Tới lại bộ xin nghỉ phép, thiên quan không có mặt, để lại hồ sơ rồi chuẩn bị vội vã về nhà, Trường An ít ở thì hơn, đi trên đường cảm giác như thiếu cái gì đó, nghĩ mãi mới nhớ ra là thiếu đám hoàn khố nghênh ngang phá phách, nay đám hoàn khố đều ở Ngọc Sơn thư viện được Lưu Hiến giáo dục, với Trường An mà nói là phúc lành, phú gia tiểu thư mang theo nha hoàn giáo phó cũng nhiều thêm rất nhiều, váy hồng xúng xính rất bắt mắt, chỉ tiếc rằng thiếu mất hoàn khố trêu ghẹo phụ nữ nhà lành.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều thích, ví như kỹ viện và đổ trường thiếu mất lực lượng chi tiêu chính, làm ăn sa sút không ít, tú bà lo lắm, giữa trưa đã chạy ra đường bắt khách rồi.

Nếu như kéo người khác là kịch vui, còn kéo mình thì thành bi kịch rồi, người trên đường đồng loạt ném cho y ánh mắt khinh bỉ, làm Vân Diệp rất mất mặt, tới ngay cả Lão Trang cũng xấu hổ, chẳng lẽ hầu gia nhà mình là tên sắc quỷ duy nhất trên đường Chu Trước.

Ném khăn tay thơm ngào ngạt vào lòng Vân Diệp, sau đó ném một cái háy mắt, lắc lư mông mẩy bỏ đi, khiến đám vô lại trên đường đồng loạt reo hò, Vân Diệp rất muốn vứt cái khăn tay này đi, nhưng phát hiện trên đó viết đầy chứ.

Chưa bao giờ nghĩ Lý An Lan chỉ có một mình, giúp nàng là một chuyện, kết giao với thế lực sau lưng nàng lại là chuyện khác, một đám tiện nhân không thể sống đường hoàng cũng có tư cách mặc cả với Vân Diệp ta sao?

Vân Diệp nhét khăn vào lòng, nhìn tiểu lâu bên cạnh một cái, đi không quay đầu lại.

Một đám người, hoặc có thể nói là một đám nữ nhân đứng ở trong căn phòng u ám trên tầng hai nhìn Vân Diệp bỏ đi, một nữ tử cao tuổi nói nhỏ:

– Vân hầu đúng là người tâm cao khí ngạo, xem thường đám tiện nô chúng ta, muốn liên thủ với y là không thể.

– Ta đã nói rồi mà, y là một người kiêu ngạo từ trong xương tủy, các ngươi không thành công được đâu, y không chút hứng thú dò xét bí mật đại nội, các ngươi không nghe. Thế này y lại trút giận lên người ta, vốn y đã phản cảm với cách làm của ta rồi, giờ lại càng thêm căm ghét, y đối xử với ta thế nào cũng chẳng sao, ta chỉ hi vọng y không giận lây đứa bé trong bụng, mất đi sự chiếu cố của y, con ta tiền đồ đáng lo.

Lý An Lan ngồi trên ghế, tựa hồ đã đoán trước được hướng phát triển của sự việc, mặt không chút gợn sóng nào.

– Chuyện chúng ta suy tính bao nhiêu năm, y lại làm được dễ như trở bàn tay, nếu như có thể, đám người ti tiện chúng ta muốn nép dưới vây cánh của y kiếm chút cơm bình an, nay xem ra khéo quá hóa vụng rồi. Thọ Dương nói đúng lắm, đứa bé trong bụng ngươi mới là trọng điểm, nó là cốt nhục của Vân hầu, y không thể bỏ mặc, muốn tìm chủ tử, y mới là nhân tuyển tốt nhất.

Trong bóng tối một tên hoạn quan lưng còng dùng giọng khà khàn thong thả nói:

– Chỉ e Vân hầu sớm đã phát hiện ra chúng ta, nhưng nể thân phận An Lan nên mới không vạch trần mà thôi, y muốn đối phó với chúng ta thì sẽ là đại họa. Sau này ngừng tất cả thăm dò, để thời gian và tình thân dần dần ăn mòn trái tim của y, từ đó sinh ra vài phần thương xót với chúng ta, đó mới là kế vẹn toàn. Lần này y tránh tới Thiếu Lâm tự có lẽ là có ý rút mình ra khỏi vòng xoáy, chuyện ở Lĩnh Nam nói cho cùng vẫn phải dựa vào nỗ lực của chúng ta.

Lý An Lan kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhìn những người thường ngày làm mình sợ hãi cực độ dưới áp lực của nam nhân của mình, như chó hoang thấy sư tử, trừ khuất phục thì không còn đường nào để đi.

Vuốt ve cái bụng hai nhô lên, lòng tràn ngập sung sướng, cái mộc bài trên cổ mình mới là bùa hộ thân lớn nhất của mình và con, có nó, quỷ thần lánh xa. Lần đầu tiên trong đời có cảm giác ấm áp được người khác che chở.

Trường An càng ngày càng bẩn thỉu rồi, yêu ma quỷ quái gì cũng nhảy ra lượn lờ, Vân Diệp hiện giờ rất bội phục bản lĩnh Lý Nhị, một mình đối phó với bao thứ tà ma như thế, cái liên minh ti tiện ghi chép trong lịch sử thực sự tồn tại, Võ Tắc Thiên chính dựa vào bọn chúng mà quyến rũ được Lý Trì, Lý Thừa Càn thích nam đồng tựa hồ khó thoát khỏi liên quan tới bọn chúng, một đám người vô sỉ nhất, hoàn thành được chuyện vô số kẻ địch của Lý Nhị nằm mơ mà không làm được, dính dáng tới bọn chúng hậu quả khó dự liệu, Vân gia không thể dính vào.

Thong thả thúc ngựa đi qua khu phố chợ, xuyên qua chợ tây, một tiếng kêu đau đớn dài vang lên, hồ cơ đang vây quanh Vân Diệp chào mời mỹ tửu, hồ thương đang khoe với Vân Diệp những tấm thảm tinh mỹ, đám buôn nô lệ kéo những hồ cơ trẻ tuổi ép bọn họ khoe ra những đường con ưu mỹ nghe thấy tiếng kêu kia cứ như trúng phải thuật định thân, đứng ngây ra tại chỗ không phát ra tiếng nào, đám bất lương ra sức sờ mó trên người Hồ cơ, Hồ cơ cũng quên phản kháng, mặc bọn chúng làm càn. Vân Diệp còn nhìn thấy một tên vô lại giật tấm thảm trong tay Hồ thương bỏ chạy mà Hồ cũng chẳng có hành động gì.

Tiếng khóc vang lên, đám Hồ thương lấy đầu đập xuống đất, vỡ đầu rồi còn lấy máu bôi lên mặt, bộ dạng cực kỳ ghê rợn. Đám ngoại thương đầu đủ loại màu tóc có vẻ hả hê lắm, còn không ngừng chỉ chỏ, tâm tình cực kỳ khoan khoái, một Hồ thương đang lăn lộn khóc lóc trên mặt đất không may chạm vào vó ngựa, nếu không phải Lão Trang nhanh tay nhấc vó ngựa lên thì cái vó ngựa to như cái bát đã đạp lên đầu rồi.

Chợ náo loạn, đám tay chân của nha thị kết đội xuất hiện, tay cầm gậy gộc vừa đánh vừa quát:

– Chết cha chết mẹ hay sao mà khóc, lũ cho chết này, làm lão tử giữa trưa bị mắng mỏ, xúi quẩy.

Hồ thương bị đánh sợ hãi dạt về phía Vân Diệp, rất là tinh mắt, nhận ngay được Vân Diệp là quý nhân, đám tay chân chết bằm kia không dám tới, rất có quy củ, trước tiên để người gia phụ nữ trẻ nhỏ tới gần Vân Diệp, cuối cùng mới là đám trai trang xoay lưng chịu đòn.

Không thể ngó lơ được, nhất là đám khốn kiếp kia dùng những chiêu số tàn độc, gậy to như cánh tay đánh xuống thì chỉ hai phát là chết người. Phất tay với Lão Trang, Lão Trang đá lăn quay một tên đánh người hung hăng nhất, quát:

– Dừng tay, hầu gia có lời muốn hỏi.

Tên kia có lên hoành hành quen rồi, bò dậy định chửi, nhưng nhìn hoa văn thêu trên mép áo của Lão Trang vội ngậm miệng ngay, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ. Lão Trang đi tới vỗ vai hắn:

– Tiểu tử, may mà ngươi chưa chửi, nếu không ta sẽ đánh gãy răng ngươi.

Đợi mọi người yên lặng hết rồi, Vân Diệp nói với một người Hồ cao tuổi:

– Sao, thánh địa của các ngươi bị công chiếm à? Vừa rồi ta nghe thấy tiếng kêu dài biểu thị sự bi thương nhất của các ngươi. Nói như thế các ngươi không còn nhà nữa?

Người Hồ đó tay đặt trước ngực, mặt bi thương nói:

– Thiếu gia tôn quý nhân từ, nhà cửa, thiên đường của chúng tôi đều bị phản đồ dã man của Mạch gia công chiếm, không về được nữa. An Lạp ( Allas), hãy cứu đám nô bộc của người.

Nói xong lại khóc không ra tiếng.

– Không đáng ngại, Mặc Hãn Mặc Đức (Mohammed) không đồ sát bình dân, ngược lại còn bảo vệ tài sản nhà cửa của các ngươi, chỉ có nhân viên thần chức mới chết, nhiều nhất là quan viên và thương nhân, nếu như các ngươi không bận tâm tới thần điện “Mạch Khắc Bạch” bị phá hủy thì chẳng có gì đáng ngại.

Vân Diệp nhún vai, y chỉ có thể làm đến thế thôi, an ủi những người đáng thương tới Đại Đường kinh doanh.

Nhìn đường phố Trường An chật kín người, Vân Diệp chợt có cảm giác không chân thật, Châu Âu hiện giờ chỉ là đám dã nhân, ngay cả tư cách bị thành quản Trường An đánh cũng không có. Một hương nông đầu tóc lấm lem vào thành, xảy ra tranh chấp với Hồ thương, cuối cùng chiến thắng nhất định là hương nông chứ không phải Hồ thương lưng giắt vạn quan tiền, trong cái thời đại ngay cả nhận lễ vật của Hồ thương cũng bị coi là xỉ nhục này, Vân Diệp bất giác ưỡn lưng thẳng lên vài phần, chỉ có người bên trên mới có thể thương hại kẻ yếu, tâm tình Vân Diệp rất tốt, chuẩn bị thi ân một lần.

Vân Diệp xuống ngựa, đám đông tự giác tay ra, mấy hành thủ của nha hành nhận được tin tức đã tới, đều là người quen cả, cầm đầu là Lão Tô lần trước tới Vân gia đàm phán, từ xa đã khom người thi lễ:

– Kẻ dưới làm xằng làm bậy, bị hầu gia bắt được, xin nhận đánh nhận phạt, chỉ mong hầu gia nhẹ tay cho, mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng là thịt cả, không nỡ cắt.

– Ai thèm quan tâm tới chuyện thối tha trong nha hành của ngươi, những kẻ có chiêu bài kia không làm xấu mặt hoàng gia đấy chứ?

Vân Diệp vẫn nhớ lần trước bán dánh tiếng của Lý Nhị:

– Hầu gia cứ yên tâm đi, bất kể nhà nào có được chiêu bài đều coi trọng hơn cả tính mạng, lão phu hận không thể đến cả ngủ cũng ôm lấy chiêu bài khắc đồng, nào dám chà đạp càn rỡ. Thứ dùng để xây cung điện Vạn Dân, đám lão phu chọn hết lần này tới lần khác, nếu Vân hầu thấy những thứ đồ xấu giả đồ tốt cứ lấy lão phu ra hỏi tội, Vạn Dân điện là đại sự triều đình đầu tiên mà thương cổ được tham gia, nếu ai có chút sai sót nào, đám lão phu sẽ nuốt sống kẻ đó.

Lão Tô mặt hồng hào, chuyến làm ăn lỗ vốn này khiến người ta vui vẻ, toàn thân thư thái, mỗi năm mà có một lần như thế này, ông ta có sống tới trăm tuổi cũng không nỡ chết.

– Ta nghe nói công bộ cấp cho các ngươi chiêu bài của lương gia tử, các ngươi đều đem về nhà cũng không cho ai thấy, có chuyện này không? Như thế không tốt, ngươi giấu đi ai mà biết các ngươi là người lương thiện?

Vân Diệp cười trêu:

Mấy hành thủ nghe vậy đều ôm bụng cười, thương nhân mà, chỉ cần không dính dáng tới lợi ích thì ai ai cũng là người tốt biết điều biết ý.

Hàn huyên xong Vân Diệp liền nói:

– Đám người Hồ này gây rối loạn trật tự của chợ đúng là đáng hận, chỉ là bọn bọn họ cũng đáng thương, quê nhà của họ bị phản quân công chiếm, tan nhà nát cửa, cho nên mới khóc, Lão Tô, kiếm chỗ cho bọn họ khóc một lúc, đừng xử phạt được không?

Không có quan hệ cấp trên cấp dưới trực tiếp, nên nói chuyện phải uyển chuyển, ỷ vào quyền cao chức trọng xen bừa vào bất chấp quy củ là hành vi của bọn bại não.

– Vâu hầu lên tiếng thì có gì không được, đám Hồ tử này hôm nay gặp phải vận may, nếu không phải lột da bọn chúng, không kẻ nào biết quy củ hết, chợ là chỗ khóc lóc đấy à? Không mau tới chợ ngựa, còn đợi ta mời sao?

Một đám đại hán vạm vỡ, nhìn là biết chẳng phải thứ lương thiện, nể mặt Vân Diệp hết sức, vừa quay sang người Hồ là chửi bới quát tháo, thủ đoạn quan trường cực kỳ am hiểu.

Đợi người Hồ khóc khóc mếu mếu tới chợ ngựa, người Hồ cao tuổi kia lấy từ trong lòng ra một khay bạc tinh xảo, nâng lên cao, muốn tặng Vân Diệp, đây là nghi lễ tối cao của Y Tư Lan (Islam), không nhận không được, thuận tay tiếp lấy, nói:

– Nếu như ngươi không phải người quyền quý thì chẳng có gì phải lo, Mặc Hãn Mặc Đức cũng không sống qua nổi năm sau đâu, đợi năm nữa rồi hẵng về, nói không chừng không sao.

Lão người Hồ bán tín bán nghi rời đi, ông ta không tin Vân Diệp có thể biết chuyện ngoài ngàn dặm rõ như lòng bàn tay, nhưng không thấy Vân Diệp có lý do gì để lừa dối bọn họ, nên giấu chuyện này trong lòng chờ kiểm chứng.

Khéo léo từ chối lời mời của đám Lão Tô, ném cái khay bạc cho Lão Trang, nói tặng ngươi, rồi quất ngựa về nhà, trong lòng tràn ngập vui vẻ sau khi làm việc tốt. Trở về nhà, Vân Diệp đem chuyện Lý An Lan có người giúp đỡ, không phải là thế lực lẻ loi cho nãi nãi nghe. Ai ngờ nãi nãi chẳng kinh ngạc c hút nào:

– Cháu ngoan à, Thọ Dương công chúa kể cho nãi nãi một số chuyện, còn cầu xin nãi nãi không kể cho cháu, khi ấy Thọ Dương không còn cách nào khác, cũng biết những kẻ đó rất đáng sợ, đã phát hiện đám người đó muốn lợi dụng cháu lâu rồi, cho nên mới nghĩ cách tách bạch khỏi cháu, sợ cháu bị những kẻ đó lợi dụng. Cho nên cháu đừng trách công chúa, có một người mẹ ngu xuẩn mà lại ngoan cố, Thọ Dương cũng không có biện pháp nào hết.

– Ngu xuẩn, chuyện này làm sao có thể nhún nhường, nhún một tấc, bọn chúng sẽ tiến một xích, khi đó nàng ta nếu nói cho cháu biết đã chẳng phải chịu những khổ cực kia, e rằng nàng ta cũng muốn lợi dụng đám người đó để kiếm lấy quyền độc lập tự chủ, ham muốn quyền lực của nàng ta thấm vào tận xương rồi.

Vân Diệp luôn có cái nhìn khoan dung rộng rãi với người khác, như Đơn Ưng suýt chút nữa hại chết cả Vân gia cũng được y nhìn ở mặt tốt, song với Lý An Lan, y luôn có thành kiến:

– Nãi nãi cứ thử đặt Tân Nguyệt vào hoàn cảnh ấy mà xem, Tân Nguyệt sẽ cầu cứu cháu ngay lập tức chứ không do dự. Tự làm tự chịu, chuyện này đến đây là thôi. Nãi nãi người kiếm cho đứa bé mấy ma ma đang tin cậy chiếu cố, người bên cạnh nàng ta không được tiếp cận đứa bé, cháu sẽ tìm một người từ trong số Bách kỵ ty rời ngũ cho nàng ta hộ vệ thiếp thân, kẻ nào dám mưu đồ với con cháu, cháu sẽ khiến hắn chết cũng không yên.

Vân Diệp không muốn phí tâm lực vào chuyện Thọ Dương nữa, Lý Nhị đã bắt đầu hành động, không dính vào thì hơn.

– Đúng, cứ làm thế, kẻ nào dám mưu đồ với trọng tôn của lão thái bà này, sẽ không tha cho hắn.

Nghĩ tới trọng tôn đáng thương sắp ra đời, lão nãi nãi vốn hiền từ cũng trở nên hung dữ.

Mới sáng sớm Vân gia đã ồn ã huyên náo, lần này gia chủ xuất môn bày thế trận lớn hiếm có, kỳ hiệu hộ vệ chuẩn bị đầy đủ, nha hoàn phó dịch không thiếu. Đã đi xa là phải thể hiện uy phong của Vân gia, đó là khâu làm Tân Nguyệt thích nhất, thường ngày mà mặc áo tứ phẩm cáo mệnh sẽ bị người ta chê cười, hôm nay tất nhiên phải phô trương một chút.

– Mau lên xe đi, mặt trời lên cao lắm rồi, không đi thì trời nóng không đi nổi nữa.

Vân Diệp đỡ Tân Nguyệt đi như rùa bò lên xe, trời nóng nực mà mặc phục sức cáo mệnh dầy cộp nặng nề chẳng sợ nổi rôm.

Xe ngựa khởi động, phía trước có hộ vệ toàn thân giáp trụ mở được, phía sau theo một đội xe dài, một canh giờ trước đội tiền trạm dò đường đã xuất phát, tới Bá kiều hội họp với đội xe của hai nhà Trình, Ngưu.

Vân Diệp vờ như không thấy ánh mắt tội nghiệp của Vượng Tài đang không ngừng tìm Vân Diệp cứu mình, Đơn Ưng cưỡi một con ngựa cao lớn, yên ngựa buộc dây cương của Vượng Tài, mõm Vượng Tài buộc thừng, muốn kêu cũng không được, đừng nói là ăn các loại thức ăn mà thương phiến đưa cho nó.

Đơn Ưng mặc nhuyển giáp, lưng đeo trường cung, trong túi chứa hai họp tiễn, hoành đao thắt bên hông, ngựa con đeo một cái mã sóc, mũi nhọn lập lòe hàn quang, làm mấy lão binh không ngừng ngoái đầu nhìn.

– Hầu gia đem cả tên tiểu tử này về nhà ta thật tuyệt, nhà ta thiếu một hảo thủ xung phong hãm trận, giờ đã đủ cả. Đám già này sau chuyến đi có thể yên tâm dưỡng lão rồi.

– Chưa biết được, tên tiểu tử này khó thuần phục, chẳng biết giữ được trong nhà không?

Vân Diệp không chắc:

– Hầu gia yên tâm, chỉ cần người nào tới nhà ta là chẳng muốn đi đâu nữa, đám lão phu cũng tùy tiện quen rồi, tới nhà chẳng hề muốn đi đâu nữa, tên tiểu tử này cũng không ngoại lệ.

Lão Giang lấy hồ lô rượu làm một hơi, nuốt rượu cay xè vào bụng.

Chọn tập
Bình luận