– Vân hầu, thứ hạ quan nói thẳng, ngài có thể nói cho hạ quan biết vì sao trang hộ của ngài phải nộp tô nhiều như thế không? Trương Toàn, nộp tô sáu quan, Trương Nguyên nộp tô chín quan năm, tên Hà Đại Xương này lại nộp tới bốn bảy quan sáu, hạ quan xem sổ sách hộ bộ, chưa bao giờ thấy con số thế này, không biết Vân hầu có thể chỉ bảo cho không?
Vân Diệp bật cười, sổ sách của Vân gia đúng là khiến người ta sinh nghi, ở cái thời đại sức sản xuất phổ biến là thấp này, Vân gia tất nhiên trở nên bắt mắt, ngự sự tới giờ mới hỏi thì tâm tính đã thuộc hạng trầm ổn lắm rồi, phải biết rằng Ngụy Trưng thi thoảng lại tới Vân gia trang, nói toàn lời khó nghe, Trường Tôn thị mỗi lần tới đều rất vô lễ lật sổ sách Vân gia, lần nào cũng nổi giận, nói Vân gia béo chảy mỡ, muốn đem tiền toàn thiên hạ về làm phân bón.
Vân gia là con sông lớn mênh mông, những con sông nhỏ trang hộ tất nhiên là cũng đầy nước, rau củ, dầu mỡ, trứng gia cầm cùng với các loại bánh, gia vị, nhất là hạt tiêu khiến trang hộ của Vân gia kiếm lớn, nhà khác chỉ biết nhìn thèm thuồng, các trang hộ không bao giờ đem giống cho người ngoài, Vân Diệp cho Trình gia, Ngưu gia, Tần gia một chút mà bị cả trang chửi bại gia sau lưng suốt mấy năm trời.
Lão hán ngồi dưới lán uống trà đứng lên nói:
– Quan gia, tiểu lão nhi chính là Hà Đại Xương, năm nay nộp tô bốn bảy quan sáu đồng, vốn định nộp liền một lúc tám mươi quan nhưng chủ gia không cho, ngồi ở đây kỳ kèo với trướng phòng Lưu tiên sinh, đợi nửa ngày cũng không cho, quan gia cũng thấy lão hán nộp ít à, quan gia, tiểu lão nhi mang tiền tới rồi này, quan gia bảo Lưu tiên sinh cho tiểu lão nhi nộp cả năm tám mươi quan đi.
Hoàng Vũ còn chưa kịp hiểu gì thì Lưu trướng phòng nhảy dựng lên chửi:
– Hà Đại Xương, đồ chó chết này đừng nằm mơ, làm gì có chuyện chiếm lợi của chủ gia như thế, ngươi nộp tiền trước, cái cửa hiệu bánh mỗi năm kiếm tiền ngày càng nhiều, ngươi định lấy phần năm nay nộp năm sau, muốn trục lợi trong tay lão phu à, bỏ ý định đó đi.
Trướng phòng nổi giận làm Hà Đại Xương đỏ mặt tía tai, Hoàng Vũ không biết phải làm sao, hắn nhìn thế nào cũng không ra lão nông kia là chủ cửa hiệu mỗi năm thu nhập trên trăm quan, huống hồ ngay trước mặt Vân Diệp mà lão nông đó còn dám tính toán trục lợi, không coi hầu gia ra gì.
Vân Diệp vỗ vai hắn:
– Ngự sử xem đi, chính là thế đó, Vân gia trang tử nếu chỉ biết bới đất kiếm ăn mà thu tô cao như thế đúng là táng tận lương tâm. Nhưng trong trang không có ai tầm thường cả, có người dùng đất nhàn rỗi trồng rau, dưa, nuôi cá, nuôi ong lấy mật, nuôi lọn, nuôi dê còn có người chuyên nuôi trâu bò lấy thịt, chuyện này không phạm pháp, có đăng ký ở chỗ quan phủ, cho nên họ có nhiều nguồn thu nhập, sản xuất lại nhiều, mà quy định pháp luật nghiêm ngặt, chủ gia ít nhất chiếm hai thành, cái này một ít cái kia một ít nên Vân gia có nhiều như thế.
Nói xong đưa đĩa bánh trứng vào tay hắn:
– Yên tâm mà ăn, thức ăn của Vân gia đều sạch sẽ, không dính máu trang hộ, dù bệ hạ tới Vân gia cũng ăn thoải mái không cần kiêng kỵ gì, hôm qua trung thừa đại nhân của các vị tới nhà ta lấy một giỏ trứng chạy mất, sợ ta đòi tiền. Chức ngự sự cao quý, nhưng bàn hàn, ta rất kính trọng các vị.
– Các vị dám đàn hặc cả công chúa, vương gia cũng không bỏ qua, ta và Thanh Tước làm sập cung điện đại nội bị đàn hặc, rất tốt, nhưng phải nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn, mở mắt nhìn thế giới, sẽ thấy không đâu không có kỳ tích, kỳ thực tất cả đều dó người chân lấm tay bùn sáng tạo ra.
Hoàng Vũ miệng ăn bánh trứng bôi mật, nhưng trong lòng đáng chát chưa từng có, lời của Vân Diệp làm hai mắt hắ ươn ướt, ngự sử, ngự sử, nói thì thật dễ nghe, thực ra là công việc đắc tội với người khác, là dị loại trong bách quan, các quan viên khác lén làm chút kinh doanh, bù đắp tiền lương, người ta biết chỉ cười xòa bỏ qua, chỉ có ngự sử là không được.
Bổng lộc tám trăm đồng mỗi tháng của hắn phải nuôi cả nhà, Trường An gạo đắt đỏ, đến trẻ con nông gia đều thấy bánh táo thối, chỉ có nữ nhi bốn tuổi của mình ngày nào cũng mong mỏi được ăn bánh táo, trước kia còn thấy tiết tháo quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, hiện giờ mới thấy nó yếu ớt như vậy, giống như lâu đài trên cát, sóng lớn cuốn tới là sụp đổ, thói đời này sao vậy chứ?
Trường An càng ngày càng thịnh vượng, tòa thành đường kính mười tám dặm chật kín người, mặt sông cánh buồm liên miên, trong thành cửa hiệu san sát, lệnh giới nghiêm giữ mấy chục năm dần sụp đổ. Phường Hưng Hóa khi hoa nở rộ đẹp tựa thiên đường, trên Khúc giang ca vũ không ngớt, chỉ có ngự sử chưa bao giờ thay đổi, mỗi lần tấu lên triều là như tiếng chuông Đại Lữ, làm quan viên cảnh giác.
Cố ép cảm khái trong lòng xuống, với Vân gia, mình phải quan sát thật kỹ, không thể bỏ chút manh mối náo, nhớ tới con ngựa dữ và ác phó của Vân gia, đang định nói với Vân Diệp đừng để những điều nhỏ nhặt đó làm hủy thanh danh của mình thì phát hiện một con ngựa vừa đi vừa ngáp vào lán, nhìn thấy Vân Diệp ăn bánh liền sán tới ngoạm luôn cái bánh trên tay y, Vân Diệp lại chẳng giận, còn xòe tay ra cho nó ăn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Mấy lão đầu tử đi tới, xoa đầu Vượng Tài, Hà Đại Xương cười nói:
– Mỗi lần thấy Vượng Tài là thấy cát tường, thật đáng thương, gầy đi bao nhiêu, ở Lĩnh Nam chẳng có mấy thứ người ăn được, xem này Vượng Tài gầy trơ xương ra rồi, số tiền này cầm lấy mà mua đồ ăn, chúng ta cứ ở Trường An hưởng phúc, không đi đâu hết.
Hoàng Vũ trố mắt nhìn một đống tiền được cho vào túi treo trên cổ Vượng Tài, nặng trịch, lòng chua xót, tiền của một con ngựa còn nhiều hơn tiền của hắn.
– Vượng Tài là đứa bé ngoan, lần nào tới hiệu của lão hán ăn bánh, không trả tiền là không chịu đi, làm lão hán lần nào cũng phải giả vờ là lấy tiền, còn hiểu chuyện hơn cả lão Hồ, lão già đó tới hiệu lão hán ăn uống, không bao giờ biết ghi sổ là cái gì, nhưng mà lão hán nhớ hết, đợi ngươi mở hiệu gà quay, lão hán không thèm trả tiền, cứ lấy mang đi…
Thấy không kiếm chác được gì, mấy lão hán chắp tay sau lưng rời lán, trêu ghẹo nhau đi ra chợ.
Những chuyện nhìn thấy ở Vân gia đảo lộn hết nhận thức của Hoàng Vũ về thế giới, theo Vân Diệp rời lán, không ra chợ mà tới khu nhà của trang hộ ở đằng sau.
Cảm giác đầu tiên nơi này cấp cho Hoàng Vũ là sạch sẽ, không có phân gà, nước đãi ngựa thường thấy ở nông thôn, thi thoảng có cành cây thò ra ngoài bức tường thấp, phải cúi đầu đi qua.
Trong sân phơi đầy các loại rau củ, còn có các loại đậu, nhìn vô cùng thích mắt.
– Đây là nhà làm dưa muối, đừng coi thường nó, còn cả đậu muối nữa, tới mùa đông bán không ít tiền đâu, nghe nói nhà này giờ không chỉ bán dưa nữa, bà nương trong nhà thông minh phát hiện ra dưa muối và thịt cho vào nhau đem hấp rất ngon, thêm vào ít ớt, thành cực phẩm nhân gian.
– Năm ngoái nhà họ mang tới phủ một ít, mấy muội tử của ta tranh nhau hết sạch, người lớn không được mấy miếng, năm nay nhà họ không bán dưa nữa, bắt đầu bán loại thịt hấp này rồi, dưa rẻ tiền thành món ăn đắt tiền, năm nay không muốn phát tài cũng khó. Theo thông lệ, tính nhà ta hai thành cổ phần, ta nói không cần, đây là chuyện làm ăn độc môn do tự nhà trang hộ nghĩ ra, nhà ta xen vào làm gì, ai ngờ mấy đứa muội tử không chịu, nói không cần tiền, chỉ cần thịt hấp kia.
– Vân hầu, hạ quan tin tưởng vào sự giàu có của Vân gia trang, nhưng làm như thế thực sự không có vấn đề gì chứ?
Hoàng Vũ nhìn phụ nhân bận rộn trong sân, lo lắng hỏi: