Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1292: Đi Hết Rồi

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Lộc Đông Tán về doanh trại, chuyện đầu tiên là hạ lệnh toàn quân rút lui:

– Tướng sĩ của chúng ta dũng mãnh thiện chiến, nhưng không thể tiêu hao vô nghĩa dưới thành lạc đà, ngày tháng tiếp theo của chúng ta rất gian nan, bảo tồn nguyên khí là hàng đầu, rút lui! Ta lo lốc đen dừng lại là quân Đường sẽ phản kích, lần này chiến bại là do ta, toàn quân lập tức rút về Hắc Thạch sơn.

Người Thổ Phồn chớp mắt từ tiến công đổi thành rút lui làm rất nhiều người không hiểu, Lộc Đông Tán dẫn một đại đội nhân mã lần nữa vượt qua hào nói với sứ giả liên lạc:

– Các ngươi nói với Đột Thi đại vương, lần này quân ta sẽ dốc toàn lực tiến công, thành hay bại dựa vào trận chiến này, chỉ hi vọng đại vương có thể tận lực tiến công, cùng diệt thành lạc đà, sau trận người Thổ Phồn sẽ không tranh công.

Thấy người Thổ Phồn khảng khái bi thương chuẩn bị lên trận, sứ giả Đột Quyết lòng sinh đồng cảm, dùng nghi thức tôn quý nhất hành lễ, sau đó dẫn thuộc hạ men theo đường nhỏ về báo cho Đột Thi.

Đột Thi đã bị thương, nghe sứ giả trình bày lại điều trông thanh ở doanh trại Thổ Phồn, không tấn công mà lại lập tức nói với trưởng lão Thổ Cốc Hồn:

– Trưởng lão, hạ lệnh rút lui đi, chúng ta phải đi quãng đường rất dài, hơn nữa còn ngược gió, rất phiền toái. Chuyến này Lộc Đông Tán khả năng tổn thất rất lớn, không chừng đang rút quân, muốn lấy chúng ta cầm chân Vân Diệp để thoải mái thoát thân đấy.

– Ha ha ha, chúng ta đã tiêu diệt Quách Hiếu Khác, coi như đã báo được thù, hiện có thể yên tâm tới phương tây, hi vọng có thể kiếm được đường sống ở nơi đó.

Sứ giả còn muốn nói, Đột Thi xua tay:

– Ngươi là chiến sĩ, không phải mưu sĩ, nên ta không trách ngươi mang về tin tức giả trở về, người Đột Quyết sau này cần mỗi người phải sống thật tốt, như thế mới mở ra được vùng đất mới.

Viên trưởng lão thở dài, ra lệnh rút lui, liên quân bắt đầu toàn diện tránh tiếp xúc với thành lạc đà.

Lốc đen đã qua, không có gió, cát vàng trên trời chầm chậm rơi xuống, Vân Diệp đưa tay ra, chẳng mấy chốc đã phủ một lớp mỏng.

– Chiến tranh hẳn là kết thúc rồi, người Đột Quyết đang rút lui, người Thổ Phồn đang thu liệm thi thể, xem chừng cũng có ý lui binh.

Đỗ Như Hối không đeo mõm lợn mà quấn lớp tơ lụa dày trên mặt, nói chuyện ồm ồm, trong trời đất bao phủ một màu vàng này, trở nên cực kỳ quỷ dị.

Vân Diệp vốn còn muốn dùng kỵ binh truy kích, nhưng hiện giờ không thể, cát bụi rơi xuống mùi mịt thế này, cách ứng phó tốt nhất là ở nguyên tại chỗ, học lạc đà rúc đầu xuống bụng, hô hấp thật chậm.

Dưới uy phong của thiên địa, hoạt động của nhân loại trở nên nhỏ nhoi vô cùng, sau khi người Thổ Phồn, người Đột Quyết hoàn toàn lui ra sau hào, quân tốt trong thành lạc đà bố trí lại lưới sắt, sau khi làm xong, cả toàn thành rơi vào yên tĩnh vô cùng, chỉ có ánh lửa chớp tắt chứng minh bên trong có sinh mạng tồn tại.

Nhìn ánh đèn trên thành lạc đà lần cuối cùng, Lộc Đông Tán mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp thúc đại quân trở về cao nguyên, chỉ ở đó ông ta mới cảm thấy chút an ủi. Lộc Đông Tán rất muốn giang rộng hai tay nói với trời cao, mình thất bại không phải do tác chiến, vì bây giờ tướng sĩ anh dũng xông lên chỉ gặp phải đồ sát đáng sợ, cá nhân anh dũng chẳng bằng một cục sắt nho nhỏ, chiến sĩ ăn lúa mì mười tám năm mới trưởng thành, sau một đốm lửa đã thành than cháy, như thế làm sao mà đánh được? Cái giá quá lớn người Đột Quyết phải trả để tiêu diệt Quách Hiểu Khác là minh chứng, người Thổ Phồn không trả nổi cái giá đó.

Cho tới chập tối mới lờ mờ nhìn thấy mặt trời, dưới mặt trời là tòa thành lạc đà bụi bặm, mấy chục vạn người vây công tựa hồ chẳng tạo thành tổn hại gì cho nó, vẫn nguyên vẹn như cũ, đó cũng là lần cuối cùng Đột Thi thấy thành lạc đà.

Quách Bình thổi bụi đất nổi lên mặt nước, cẩn thận uống một ngụm, sau đó đổ số nước còn lại đi. Bụi đất có ở khắp nơi, tối đi ngủ cởi y phục phẩy một cái là rơi rào rào, sáng ngủ dậy lông mi cũng phủ một lớp bụi, chẳng dáp dụi mắt, phải rửa sạch mới được.

Trần Sồ rõ ràng thích ứng tốt hơn Quách Bình, nhai nắm cơm lẫn bụi đất ngon lành, làm Quách Bình nghe thấy chỉ muốn bịt tai lại.

– Cố chịu, hai ba ngày nữa bụi rơi xuống hết là ổn thôi, tới Tây Vực mà chưa ăn vài cân cát sao tính là đã tới Tây Vực.

Quách Bình nhìn bầu trời vẫn mù mịt, nói:

– Địch đi cả rồi, sao đại soái vẫn trú ở đây? Cứ để chúng đi như vậy à?

– Mấy ngày trước ngươi còn lo toàn quân bị diệt cơ mà.

Quách Bình trừng mắt lên nhìn Trần Sồ rồi chui vào phòng.

Quân sĩ dẫn nước từ khe đá vào trong thành, một dòng dùng để uống, một để chạy xuống dưới thành giảm nhiệt, thời tiết quỷ quái, trời mù mịt, mặt đất lại khô nóng vô cùng, lại chẳng có tí gió nào.

Đỗ Như Hồ lấy tay phủi lớp bụi trên đá:

– Trận lốc đen này cực lớn, đoán chừng rất nhiều ốc đảo trên sa mạc sẽ biến mất, địch muốn bình an trở về thành Toái Diệp hoặc Hắc Thạch sơn rất khó khăn.

Vân Diệp cầm ấm trà trầm ngâm:

– Sẽ có một số núi cát di chuyển, một số con đường thay đổi, nhân tố không xác định quá nhiều, thành lạc đà cũng không dám tùy tiện hành động, bọn chúng dưới tình trạng thiếu đồ ăn thức uống không biết đi được bao xa?

– Chưa tắc, mỗi tộc người tồn tại được đều có tuyệt kỹ riêng, Tây Vực là của người Tây Vực, chúng ta chỉ là khác qua đường, không thông thuộc bằng họ, không thể so sánh.

Thời tiết ngột ngạt đành phải không ngừng uống nước, còn không ngừng có mùi thối của lạc đà truyền tới, tới giờ Vân Diệp vẫn không quen được, nhưng Đỗ Như Hối thì nhàn nhã phẩy quạt uống trà, lão già tựa hồ chẳng hề nóng vội muốn về Trường An.

– Hiện giờ đường đã thông, lão nhân gia nên về Trường An rồi, binh bộ gửi tới sáu công văn, trong đó năm cái chất vấn ta vì sao đặt ông vào hiểm địa, nếu ông không về, không chừng thiên sứ bắt ta vào kinh hỏi tội.

Vân Diệp muốn vứt cái gánh nặng Đỗ Như Hối này đi lâu rồi, chẳng may ông ta làm sao, về tới Trường An Lý Nhị lột da mình.

– Cái tên tiểu tử ngươi, làm người quá thực tế, ta khó khăn lắm mới kiếm được cách sống thanh nhàn, ngươi lại đuổi ta đi. Không đi, về cũng chẳng ích gì, còn chẳng bằng ở lại chỗ ngươi, mỗi ngày ngắm mỹ cảnh đại mạc, sơn hào hải vị ăn không hết, có thần quang để tắm, quan trọng nhất là có quân công.

– Tiểu tử, lão phu xông pha mũi tên hòn đạn đốc chiến có ghi vào quân báo không đấy? Chém đầu năm vạn, thoát khỏi trùng vây, lão phu không muốn bỏ qua công lao này.

Là lão tặc trên triều đường, Đỗ Như Hối làm sao không hiểu ý nghĩ khích lệ tinh thần với quốc dân, rõ ràng giết hơn năm vạn địch, dưới ngòi bút của Lão Đồ liền biến thành mười vạn.

Thi thể người Thổ Phồn không tìm thấy, nhưng thi thể quý tộc Đột Quyết thì tìm t hấy không ít, nhất là thi thể Nhị vương tử Tiết Duyên Đà càng là bảo bối trong bảo bối, được cắt đầu cho vào hộp, dùng năm mươi tín sứ đông tiến, đi tới đâu cũng tuyên dương tin thắng trận.

– Quy Tư đại tiệp.

Lý Tịnh nghe câu này thấy răng ê ẩm, hít một hơi hỏi phó tướng Tô Định Phương:

– Ngươi bị bốn mươi vạn quân bao vây liệu có chiến tích như vậy không?

Tô Định Phương lắc đầu hâm mộ nói:

– Vân hầu không hổ là danh tướng Đại Đường, chiến tích này có thể gọi là chiếu rọi cổ kim.

Chọn tập
Bình luận