Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 587: Phải có đệm lưng

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Lý Tịnh thời gian gần đây càng lúc càng khó khăn, hiện tại quan văn ngay cả việc lão bổ nhiệm hai Quân Tư Mã theo quân lúc đại chiến ở Tiết Diên Đà cũng bới móc ra. Mà một Tư Mã được lão bổ nhiệm không ngờ lại tự đứng ra làm chứng, lộ rõ bộ mặt ăn cháo đá bát, nói hết chuyện Lý Tịnh trên thảo nguyên gặp thời lộng quyền nói ra tuốt luốt, nghe nói bằng chứng Ngôn quan chuẩn bị tố cáo lão cũng không ít, sắp phát thế công với lão.

Vân Diệp rất rõ ràng tâm tư của Lý Tịnh, thương cảm lão từng là nhất đại quân thần, giờ không ngờ lại phải dựa vào chiến tranh để bảo vệ bản thân. Cũng chỉ có trong chiến sự, đám Ngôn quan mới suy nghĩ vì đại cục, mới có thể ngừng công kích.

– Tiểu tử lần trước đề xuất hai sự kiện, không biết chư vị lão tướng quân suy nghĩ thế nào? Các ngài nói rất đúng, ta xem như nhất mạch quân phương, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn các vị khó xử. Chỉ cần thỏa mãn điều kiện của ta, chờ hạm đội trở về ta sẽ lập tức giương buồm đông tiến, thề không mang được hài cốt các tướng sĩ trở lại thì sẽ không về.

Miệng nói vậy nhưng lòng lại nghĩ, trên đời này lấy đâu việc dễ xơi thế. Bây giờ không phải thời xưa, các ngươi nếu lừa dối ta sẽ lập tức rút lui, cho các ngươi làm bia. Hiện tại các ngươi còn chưa hứa hẹn, đừng mơ đại quân thủy sư nhúc nhích một li.

– Tiểu tử, ngươi nói với lão phu rõ chút, tới cùng là ngươi muốn làm gì? Chỉ cần ngươi lén mang di hài về thì chính là phúc khí của quân phương chúng ta, nghìn vạn lần đừng gây thêm rắc rối.

Lý Tích đảo mắt, chậm rãi nói với Vân Diệp.

– Chư vị lão tướng quân đều là người đã quen mang binh, sự nguy hiểm của đạo lý các ngài không rõ. Tiểu tử chỉ muốn một người bảo đảm, bản thân tiểu tử không có gì đáng kể, thế nhưng tướng sĩ dưới trướng tiểu tử sau khi bán mạng, tiểu tử không muốn bọn họ đã chảy máu lại còn phải rơi lệ. Ngày đầu tiên ta mang binh đã cam đoan chuyện này tuyệt đối không được phép xuất hiện trong đại doanh Lĩnh Nam thuỷ quân. Các tướng sĩ chỉ cần anh dũng chém giết, nếu như vậy mà còn không được trọng thưởng tương xứng, thì người làm chủ soái như ta quả thật thất trách. Cho nên ta không muốn nói đạo lý to tát gì, ta chỉ là muốn một lời hứa, không để bọn họ sau cuộc chiến lại phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, đến lúc đó có khóc cũng không ra nước mắt.

Tướng sĩ thuỷ quân đứng bên phải Vân Diệp nhất tề quỳ rạp xuống đất không nói một lời. Vân Diệp nói một hồi cũng khiến Lý Tích phải đỏ mặt, lão chính là người luôn tìm người khác chịu tiếng xấu thay cho lão, còn bản thân ngồi mát ăn bát vàng, một khi tới thời khắc nguy nan thì con rể cũng mặc kệ, loại người có tật ăn vào máu như vậy có sửa cả đời cũng không xong.

Trước khi đến Đường triều, Vân Diệp luôn tràn ngập sùng kính với các vị trí tướng, thế nhưng từ khi về lăn lộn kiếm ăn ở đây một thời gian y mới phát hiện, thảo nào toàn bộ khai quốc hoàng đế đều không có bao nhiêu hảo cảm với các trí tướng. Ngoại trừ uy hiếp tạo ra từ tự thân bọn họ, thì sự hèn mọn trong nhân cách cũng chiếm một phần rất lớn. Bởi vì so với các tướng lĩnh khác thông minh hơn, cho nên cái họ muốn cũng nhiều hơn. Một chuyện đơn giản cũng phải phức tạp lên, dường như nếu không làm như vậy thì không thể hiện được trí tuệ của họ. Nhưng bọn họ nào biết bọn họ càng thông minh thì lại càng bị ghét, lúc nào cũng âm trầm giấu giếm mọi thứ thật sâu, không biết sắp tới sẽ làm gì. Tâm phúc đại hoạn như vậy không phòng bị thì còn phòng bị ai?

Lý Tịnh như vậy, Lý Tích cũng như vậy, tương lai còn thêm một hầu quân tập, đều là một kiểu bàn thầm trong bụng, lúc làm việc luôn luôn thiếu một chút chính đại quang minh.

Trình Giảo Kim mới đúng là người có đại trí tuệ, lão làm bất cứ chuyện gì cũng đều làm trước mặt Lý Nhị. Đoạt công, đoạt lợi, nói hươu nói vượn không thiếu, nhưng tín nhiệm của hoàng đế với lão từ trước tới giờ chưa lúc nào giảm. Mặc dù có nhiều lúc khiến hoàng đế ngứa mắt, nhưng Lý Nhị trước sau cũng chưa từng xử phạt lão. Ngược lại nhìn sang Lý Tịnh, quả thật là đại họa ngập trời.

Ngưu Tiến Đạt cắn răng đứng ra nói:

– Vân Diệp, ngươi muốn đảm bảo lão phu đảm bảo cho ngươi. Ta sẽ tiến cung lập văn thư với bệ hạ, chứng minh xuất binh Liêu Đông là do chúng ta xúi ngươi làm, không hề quan hệ tới ngươi, cũng không quan hệ tới các tướng sĩ.

Khi lão Ngưu nói những lời này, Trình Giảo Kim cũng gật đầu, vỗ bàn rầm rầm nói:

– Tính thêm cả lão phu vào.

Vân Diệp ngồi trên soái vị lắc đầu nói:

– Hai vị bảo chứng không có một chút tác dụng, tương lai hai vị xảy ra chuyện tiểu tử còn phải vất vả thêm. Lại nói ta cũng không muốn để hai vị thẩm thẩm thương yêu ta phải thương tâm, cho nên hai vị hay là thôi đi.

Vân Diệp nói với lão Trình, lão Ngưu xong thì chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tịnh, chậm rãi nói:

– Quân phương muốn mang hài cốt binh sĩ tử nạn về để khích lệ quân tâm, dân ý. Một vạn ba nghìn tướng sĩ dưới trướng ta sẽ phải rơi vào vòng sinh tử, lẽ nào chư vị ngay cả bảo đảm cũng không bảo đảm cho ta sao? Đều là huynh đệ trong quân, sự liều mình của bọn họ không khơi được chút đồng tình nào trong các vị sao?

Lý Tịnh từ đầu chỉ nhìn địa đồ nói với Vân Diệp:

– Lão phu biết, chỉ cần cho ngươi đảm bảo này, ngươi nhất định sẽ đâm thủng được trời. Mặc dù hiện tại lão phu còn không biết ngươi làm thế nào để dưới tình huống bị đại quân vây kín phá trời, nhưng ngươi nhất định sẽ làm được. Trong ánh mắt ngươi đã toát ra sát ý cuồng nhiệt, mà tiểu tử ngươi chưa từng lĩnh binh, chưa từng xông trận, không biết sát ý nồng đậm này là từ đâu có được?

Nói xong lại cúi đầu nhìn địa đồ, lại nhìn sa bàn, một quyền nặng nề nện xuống bàn, ngẩng khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nói với Vân Diệp:

– Hảo, lão phu từng kinh qua không biết bao nhiêu chiến trận, không ngờ hôm nay lại bị tiểu tử ngươi bức đến góc tường. Ngươi đã tự tin như vậy, lão phu cũng cược một phen, lập tức khởi thảo tấu chương giải vây cho ngươi, sau này tội trạng đâu một mình ta chịu là được.

Lý Tích khẽ cắn môi rồi gật đầu, đám Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Tông, Khâu Văn Trung cũng gật, biểu thị bản thân cũng sẽ thượng sớ, thành thực xin hoàng đế bệ hạ phái ra thân quân thu hồi di hài của tướng sĩ chết trận.

Vân Diệp từ trên soái vị đi xuống, quay về những người này khom lưng một cái thật sâu, nói:

– Chư vị là kỳ thủ, tiểu tử chẳng qua chỉ là tốt thí qua sông, chuyến này đi chỉ có tiến về phía trước, không đạt được mục đích quyết không buông xuôi. Chỉ cần công văn của bệ hạ tới, Lĩnh Nam thủy sư tháng sau sẽ trở về Trường An, sau khi bàn giao lương thực sẽ giương buồm đông tiến, một khắc cũng không dừng.

Lý Tịnh vỗ vỗ vai Vân Diệp nói một câu:

– Tự giải quyết cho tốt.

Sau đó dẫn đầu rời khỏi quân doanh lên ngựa mà đi. Những người còn lại thấy mục đích đã đạt được cũng đều cáo từ. Chỉ có Tần Quỳnh, Uất Trì, Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt ở lại, một lần nữa xúm vào sa bàn, cố gắng nghĩ phương pháp để Vân Diệp có thể không cần ra sức chém giết.

Chọn tập
Bình luận