Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 304: Chứng Nhận Phát Tài

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Vân Diệp, ngươi ở lại Đông cung cùng thái tử đi, bổn hậu sẽ phái người đưa Hà Thiệu về, hôm nay nhiều việc, bổn hậu cần cân nhắc kỹ, mai đợi lúc bệ hạ rảnh rỗi, chúng ta nói tiếp chuyện Lĩnh Nam, đêm nay ngươi cũng chuẩn bị một chút. Ngươi nói không sai, chúng ta là người một nhà, ngươi không thể cho Thọ Dương danh phận, hoàng gia cũng không thể để công chúa làm thiếp, trạng thái bây giờ là tốt nhất, không ai nợ ai, chuyện ở Lĩnh Nam bệ hạ còn cần ngươi cho ý kiến.

Trường Tôn thị đã nói rất rõ ràng, chuyện Thọ Dương cứ như vậy, Vân Diệp được một đứa con, Thọ Dương có chỗ dựa, hoàng đế có người tin cậy quản lý đất Liêu, các huân quý có chỗ phát tài mới, mọi người đều vui, không cần làm phức tạp thêm.

Đúng là không cần, phải di chuyển tầm mắt của Lý Nhị, Vân Diệp chuẩn bị sẵn rồi, nếu không ông ta cứ tính kế Lý An Lan, làm Vân Diệp bất an vô cùng, người lớn đã đành, trẻ con không chịu nổi dày vò như thế, sớm làm xong chuyện sớm ngày yên lòng.

Hoàng hậu đuổi Vân Diệp ra khỏi cung hai lần không thành công, y quyết dưỡng thương ở Đông cung xong mới về, nếu không giải thích thế nào về vết răng ở mông đây, Tân Nguyệt có lẽ không làm ầm lên, hoàn cảnh Đại Đường là thế, nhưng Vân Diệp chột dạ, nếu ở đời sau thì Tân Nguyệt đã đuổi y ra khỏi cửa, để y phơi mông đi đánh thiên hạ rồi.

Lý Nhị mấy ngày qua triệu tập rất nhiều người, Lý Tịnh, Trường Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, còn có cả Trương Lượng, Phùng Áng, thậm chí còn có cả mấy tên lén la lén lút, mũ rộng vành che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt âm u khiến người ta sợ hãi. Vân Diệp đứng ở một bên nhìn không nói, Lý Nhị dặn y, chỉ được mang tai, không được mang miệng.

So với kế hoạch sơ sài của Vân Diệp, mấy vị lão đại trong triều chỉ vài ba câu đã soạn ra một kế hoạch siêu cấp, các quan viên tự nguyện nhập cổ phần, bỏ bao nhiêu tiền chiếm bấy nhiêu cổ phần, đại kế quý tộc phát tài của Vân Diệp chết từ trong trứng nước.

Kế hoạch tư nhân biến thành sách lược triều đình, dã tâm bừng bừng của Lý Nhị lộ ra hoàn toàn, khai phát Lĩnh Nam sớm hơn lịch sử cả trăm năm. Vân Diệp cười trộm, đất đai với y chẳng có chút tích sự gì, chỉ cần có một cửa càng nhỏ, tiền tài sẽ được chuyển vào cuồn cuộn, còn về phần giống gạo có thể trồng ba vụ thì có quan viên nông ti quan tâm.

– Nương nương xem cái váy người mặc đã sờn mép, kim tuyến bên trên đã thiếu không ít, hoa mẫu đơn không thấy nhụy hoa đâu, cả bươm bướm đâu mất rồi? Không có hoa không có bươm bướm là cái váy thất bại.

Trường Tôn thị bế Hủy Tử ở phía trước nói tiếng người ngoài hành tinh, hai mẹ con một nói, một đáp rất thích thú. Lý Thừa Càn và Vân Diệp theo sau, thái tử không nói, chỉ chuyên tâm hái hoa tươi trong hoa viên cho mẫu thân, Vân Diệp luôn mồm bình luận y phục của hoàng hậu, vốn định khơi lên lòng yêu cái đẹp của hoàng hậu, ai ngờ Trường Tôn thị căn bản không để ý, trêu con gái tự kiếm thú vui.

– Nương nương cái trâm trên đầu người không xứng với thân phận nhất quốc chi mẫu, bảo thạch to như hạt hạo, rơi xuống đất là mất luôn. Nương nương nói với bệ hạ để tiểu tử kiếm ở Lĩnh Nam cho người một lam viên bảo thạch to bằng nắm đấm, thế mới nổi bật thân phận của người. Y phục của người phối với lam bảo thạch là đẹp nhất.

Chắc là chịu không nổi lời lảm nhảm của Vân Diệp, Trường Tôn thị bĩu môi nói:

– Đồ quê mùa, mẫu đơn không có hương thơm, không gọi bướm tới. Ngươi cho rằng ta mặc váy bươm bướm trêu hoa có thích hợp không? Vả lại, ta đi nói với bệ hạ? Ngươi kiếm cho ta viên lam bảo thạch to như nắm đấm, ta đính được lên đầu sao? Lạ gì ngươi, cho ngươi một cái khe nhỏ, ngươi đào thành một cái hố lớn. Khi ấy cho ta một viên bảo thạch, còn ngươi đã moi hết lam bảo thạch của Lĩnh Nam rồi. Con cháu lấy gì dùng?

Con cháu dùng cái gì thì Vân Diệp mặc kệ, lam bảo thạch Sri Lanka ở đời sau chỉ nhìn thấy ở cửa hàng cao cấp hai lần, nhỏ tí xíu mà bán đắt kinh người. Kim cương chưa được tiếp nhận, hiện tối đa dùng làm công cụ cắt bảo thạch khác, các loại bảo thạch thì lam bảo thạch hút khách nhất, Tân Nguyệt bỏ cả đống tiền mua một cái, bị nãi nãi chỉ vào đầu mắng bại gia tử, nếu như không kiếm vài viên bảo thạch có thể sánh với viên Trái tim đại dương thì Vân Diệp chết cũng không cam lòng.

*** Trái tim đại dương là viên ngọc nàng Rose trong Titanic đeo ấy.

– Vi thần chỉ làm mấy con thuyền nhỏ đi tìm bảo thạch, sao có thể lấy hết được. Vả lại nơi đó khắp nơi toàn hương liệu, cứ để mọc ra rồi chết héo thật uổng phí, hương liệu ở Đại Đường ta lại khan hiếm vô cùng, thức ăn không dễ bảo tổn như những thứ đó. hiện giờ khắp nơi mưa thuận gió hòa, ngay chút châu chấu chẳng có, chút bột châu chấu tích góp được hai năm trước bị các tướng sĩ ăn hết rồi, làm ầm lên đòi nữa, nói là không có thứ đó ăn không ngon, tiểu tử muốn nuôi ít châu chấu, vừa nói với bệ hạ đã thiếu chút nữa bị chửi chết, nếu chẳng phải vết thương cũ của thần chưa lành, nói không chừng bị đánh trận nữa.

Trường Tôn thị tựa hồ nhớ lại lúc an châu chấu, nôn khan mấy lượt, vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìn Vân Diệp:

– Lần trước trong nạn châu chấu quan dân Quan Trung không ai thoát được, còn có người bị mất mạng, Vân gia ngươi lại phát tài lớn nhờ quốc nạn, mau bỏ tâm tư nuôi châu châu đi, nghĩ thôi đã sợ, có thời gian nuôi thêm trâu bò ấy, nuôi lợn cũng được.

– Nương nương, trâu bò nuôi nhiều mấy cũng không có hương liệu, nương nương bảo mọi người ăn sao nổi cơm, trong cung cũng không có món ăn hồn dương nữa, mấy ngày trước tể tướng Đại Đường chúng ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách mà không mua được hương liệu, còn nhờ vi thần chi viện năm cân mới làm khách hài lòng, tiền hương liệu để người Hồ kiếm cả, người không xót à?

Vân Diệp nói xong còn nhéo lưng Lý Thừa Càn một cái, bảo hắn nói giúp, làm kẻ ăn không chịu làm thì ai chả thích, khi dùng tới vẫn phải dùng.

– Mẫu hậu, Diệp Tử nói có lý, chúng ta cùng y kiếm hương liệu để bán có gì không được chứ, phụ hoàng mỗi năm thưởng cho các đại thần bao nhiêu hương liệu, số tiền đó rơi vào túi Hồ tử hết, không nên chút nào.

Lý Thừa Càn đau méo miệng vội nói thêm vào, trong số tiền Vân Diệp kiếm được luôn có một phần của hắn, chẳng làm gì cả thì không hay, loại việc không liên quan gì tới quốc thể dân sinh giúp được thì phải giúp.

– Kiếm vài thuyền hương liệu là chuyện nhà, không cần tới phụ hoàng con mở miệng, mẫu hậu có thể quyết định được rồi, chỉ cho phép lần này thôi, không có lần sau, không chịu làm chuyện nghiêm chỉnh, trong mắt chỉ có tiền.

Trường Tôn thị cuối cùng phải đồng ý, trong lòng vẫn chưa yên tâm, chuẩn bị dặn dò thêm một hai câu nữa nhưng quay đầu lại thì chẳng thấy ai, hai tên đó đang chạy như bay về Đông cung, xem bộ dạng hẳn đi chuẩn bị.

– Ôi, cũng không biết cho bọn chúng làm thế rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Trường Tôn thị nhíu mày lại, nữ nhi trong lòng khóc toáng lên, khiến tâm tư bà ta quay lại nữ nhi, còn về phần Vân Diệp và thái tử muốn làm cái trò gì thì vứt ở sau đầu.

Hai người rời hoàng cung liền lên xe ngựa chạy thẳng tới nhà Lý Hiếu Cung, hôm nay đã hẹn mở đại hội cổ đông, huân quý các nơi đang đợi tin của Vân Diệp và thái tử, có thể phát tài hay không phải xem vào chuyến này.

Đất đai ở Lĩnh Nam không ai để ý, dù có cho cũng sản xuất được bao nhiêu đâu, chỉ để ý đến bảo thạch và hương liệu mà Vân Diệp nói. Đại sảnh im phăng phắc, mọi người đều nín hơi đợi tin tức tốt.

Chọn tập
Bình luận