Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1306: Người Chết Sống Lại

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Ba người vào tiểu viện, con bọ cạp trên vai Hỏa Trú bò xuống, chui xuống dưới viên ngói ở góc tường, mất hút.

– Tới lạnh nạn thì ở đây, ta không tin có ai vào được đây hại muội, lát nữa Tiểu Kiệt đi ra đón tẩu tẩu đệ về, để nàng ấy chiếu cố Tiểu Vũ. Có thai thế nào cũng phải cẩn thận một chút.

– Tiểu Kiệt, đối phó với nữ nhân đó nếu thấy không thắng được thì mau chóng quay lại, bản lĩnh ả lớn tới mấy cũng chẳng vào đây được.

Địch Nhân Kiệt gật đầu, chỉ cần Tiểu Vũ an toàn, hắn chắng ngán nữ nhân kia, chẳng qua chỉ là một du hiệp thôi, cùng lắm cũng chỉ là võ công lợi hại một chút, bỏ đi cái hào quang thần nhân trên đầu thì chẳng là cái gì. Địch Nhân Kiệt chẳng có chút thiện cảm nào với những người này. Hiệp khách ỷ võ công phạm cấm lệnh, trừ bọn họ là chức trách của Đại lý tự, quốc gia cần trật tự, không cần thứ hiệp khách giết người giữa phố.

Bọn họ sinh ra trong loạn thế, nổi lên khi thế đạo suy đồi, khoác áo choàng, cắp trường kiếm, cưỡi ngựa dữ, thích cuồng ca, hoặc giết kẻ giàu cứu người nghèo, hoặc trừ bạo an dân, nói là giữ lời, nghe thì có vẻ khiến người ta kính trọng đấy. Nhưng bọn họ đoạt quyền quốc gia, làm chức trách quan phủ, là nhọt độc của xã hội, quốc gia không cần họ chủ trì chính nghĩa, duy trì chính nghĩa chỉ cần ( Đại Đường sơ luật).

An bài Tiểu Vũ xong, Địch Nhân Kiệt tới Vân gia, vào kho vũ khí trang bị tới tận răng, dùng tới lực lượng Đại lý tự, dựa theo hình vẽ truy lùng nữ nhân thần bí kia, không bắt được ả, Địch Nhân Kiệt ăn không ngon, ngủ không yên.

Khi hắn đang lùng sục nữ nhân đó khắp nơi thì thành Trường An trở nên căng thẳng vì một tấu chương của Chử Toại Lương.

“Ngọc giản kim thư, thần kinh bí lục, tam xích cửu chuyển chi kỳ, giáng tuyết huyền sương chi dị, hoài nam thành đạo, khuyển phệ vân trung, tử kiều đắc tiên, kiếm phi thiên thượng, giai thị bằng hư chi thuyết, hải tảo chi đàm, cầu chi như hệ phong, học chi như bộ ảnh…. Mạt diệp dĩ lai, đại tồn phật giáo, tả kinh tây thổ, họa tượng nam cung. Côn trì địa hắc, dĩ vi kiếp thiêu chi hôi ; xuân thu dạ minh, vị thị hàng thần chi nhật. Pháp vương tự tại, biến hóa vô cùng, trí thế giới vu vi trần, nạp tu di vu thử mễ. Cái lý bổn hư vô, kỳ chư phương liền..

( Thực sự không dịch nổi thể loại này)

Nghe nội dung bản tấu đó xong, Viên Thiên Cương liền lệnh Lý Thuần Phong cùng đệ tử trẻ mang lượng lớn vật tư tới Thiên Sơn, Lão Quân quán chỉ còn lại toàn người già yếu.

Cũng đúng lúc này, Pháp Minh hòa thượng của Đại Minh Tự vượt qua biển khơi mênh mông từ nước Oa trở về, tuyến đường biển dân dụng đông độ đã bị Đại Minh Tự phát hiện.

Thực ra từ khi Cao Sơn Dương Tử tới Đại Đường có rất nhiều tăng nhân muốn tới Oa quốc truyền giáo, nhưng chiến loạn liên miêng, Vân Diệp và Trương Lượng ngang ngược thiếp lập điều kiện cực cao để qua qua lại hai nước.

Vân Diệp bị tất cả người muốn đi biển chỉ trích, còn bị ma hóa vô hạn, thủy sư Lĩnh Nam thành chướng ngại lớn nhất đối với ngoại giao của người Đường, ngôn luận như thế rất có thị trường ở Lĩnh Nam.

Người Đường rất ích kỷ, đại bộ phận chỉ quan tâm chuyện nhà mình, đến hai con sâu tranh một cái lá họ cũng biết, nhưng ngoài biển kia xảy ra chuyện gì thì họ không hứng thú.

Dù xảy ra c huyện gì thì thư viện Ngọc Sơn luôn là cảng tránh gió, bất kể sóng gió chính trị lớn tới mấy cũng không thổi vào được, quan viên Giang Tây Nam đạo có bảy vị ngã ngựa trong một đêm, cả nhà áp giải tới Trường An, nhưng sai dịch hình bộ không thể làm gì nhi tử của họ đang ở thư viện, vì không được phép vào thư viện bắt người.

Lý Cương sau khi biết điều luật mà những người kia phạm phải xong liền không thèm để ý tới hình bộ nữa, không phải tội đại nghịch, sao lại gây họa cho con cháu? Chử Toại Lương lúc này quyền thế ngợp trời nhưng muốn hoành hành ở thư viện thì đánh giá bản thân quá cao rồi.

Tiểu Vũ ngồi dựa trên bàn, cầm thuẫn bài nhỏ chiến đấu với con bọ cạp đỏ, con bỏ cạp nhổng đuôi, chỉ cần que trúc của Tiểu Vũ chọc nó một cái là nó lấy đuôi tấn công, không ngừng lấy đuôi đâm vào thuẫn bài.

– Hi hi hi, tẩu tẩu, thật là vui, đây là tâm huyết sáu năm của tẩu và Hỏa Trú đại ca sao? Còn nữa không, cho muội một con.

Tiểu Vũ thấy con bọ cạp kia trốn đi, hỏi:

Phụ nhân ngồi đối diện bất lực lắc đầu:

– Hỏa Trú đại ca của muội lấy máu của mình nuôi nó đấy, vốn kịch độc vô cùng, giờ lại thành món đồ chơi, muội đừng làm huynh ấy thương tâm thêm nữa.

Tiểu Vũ đổ một ít mật ong vào chén, con bọ cạp liền cẩn thận mò tới, dùng càng cho vào chén, sau đó bôi lên người mình, thậm chí lấy càng cào lông đuôi, dùng hết mật rồi nó lại bò đi.

Toàn bộ cảnh này lọ vào mắt Tiểu Vũ, nàng lại nhìn Hỏa Trú đọc sách bên cửa sổ, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái, con bọ cạp này không có độc, nhưng trời cao bồi thường cho nó một thứ, đó là trí tuệ.

Ông trời luôn công bằng, đoạt mất cái này sẽ cho ngươi cái khác, một con bọ cạp không độc không thể sống ở nơi hoang dã, một con bọ cạp có trí tuệ liệu có sống nổi không?

Tiểu Vũ rất muốn xem kết quả, nhưng cúi đầu nhìn bụng mình, đành thở dài, bỏ đi ý nghĩ hấp dẫn đó.

Mê lâm quá yên tĩnh, Tiểu Vũ ngáp một cái, chuẩn bị về phòng ngủ, mỗi ngày nàng đều ngủ trưa, đó là thói quen, dù trời sập xuống thì cũng ngủ đẫy giấc đã hẵng hay.

Địch Nhân Kiệt đứng ở chợ tây, nhìn dòng người nườm nượp, cảm giác thật bất lực, hắc y nữ tử biến mất ở ngã tư chợ này.

Phía trước có rất nhiều người tụ tập xem cái gì đó, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Địch Nhân Kiệt gạt người ra đi tới, nằm dưới chiếu rách là một lão ăn mày, chính xác thì là một lão đạo như ăn mày.

Uông ta đã chết, thi thể bốc mùi thối, nước vàng chảy từ dưới chiếu ra, thấm ướt mảng rêu xanh bên cạnh.

– Vì sao lại có thi thể ở đây?

Địch Nhân Kiệt hỏi võ hầu, người này ít nhất đã chết hai ngày, thời tiết thế này t hì chết một ngày đã có mùi thối bốc ra, giờ thi thể bày ở đây hai ba ngày mới phát hiện, như thế là võ hầu thất chức.

– Năm ngày trước ti chức thấy lão đạo này, khi đó ông ta đi khắp nơi xin rượu uống, tinh thần rất tốt, nhìn thế nào cũng không thấy giống sắp chết, vậy mà có mấy ngày không gặp đã chết rồi.

Địch Nhân Kiệt lệnh võ hầu nhâc chiếu lên, mùi thối ngập ngụa lan đi, lập tức có có mấy võ hầu nôn tại chỗ, Địch Nhân Kiệt lấy khăn tay che mũi, quan sát thi thể, không có ngoại thương, nếp nhăn thi thể vô số giòi bọ bò lúc nhúc, một võ hầu lấy thủy hỏa côn chọc thi thể, có dịch thể xám từ miệng phun ra mang theo giòi.

Con ngươi Địch Nhân Kiệt co lại, đột nhiên quát một tiếng rút trường kiếm ra, trong tiếng thét thất kinh của mọi người, đâm thẳng vào thi thể, không hề nương tay.

Quái sự xảy ra, thi thể ngồi dậy, vươn tay mọc móng tay dài ngoằng gạt trường kiếm đi, khàn giọng hỏi:

– Bần đạo ngủ một giấc, vì sao muốn giết ta?

Đám đông xem náo nhiệt gào thét bỏ chạy, chớp mắt chỉ còn lại Địch Nhân Kiệt cầm yến sỉ nỏ và “cỗ thi thể”.

– Báo danh! Báo danh ra!

Địch Nhân Kiệt buộc khăn lên mũi, lão già này quá thối.

“Thi thể” nhe hàm rằng vàng vàng đen đen, cười:

– Bần đạo Long Hổ Sơn Tham Thương!

Địch Nhân Kiệt nổi giận đá vào ngực lão đạo, đá xong mới nhớ ra địa vị lão già này, Long Hổ Sơn không phải thứ để đùa, đây lại là người chỉ đứng sau Viên Thủ Thành.

Mình chỉ là tiểu quan lục phẩm, lão già này vươn một cái ngón tay ra cũng đè chết mình, may là mắt lão già này chưa phục hồi, hẳn không nhìn rõ mình, vội hòi:

– Ngươi biết ta là ai không?

Lão đạo bị đá gian nan ngồi dậy:

– Bần đạo kệ ngươi là ai, dù sao ngươi cũng chết chắc rồi.

Địch Nhân Kiệt mừng rỡ, cho lão già một cước mạnh, sau đó co cẳng chạy, lúc này còn ở lại làm cái gì, tới lúc đạo quán khác đến, kết cục của mình sẽ chẳng hay ho gì.

Liên tiếp ba ngày Địch Nhân Kiệt không rời mê lâm, ở tiểu viện bồi tiếp Tiểu Vũ, hiện giờ cần lánh nạn không chỉ có Tiểu Vũ, mà cả hắn nữa.

– Sao chàng biết lão đạo đó chưa chết?

Tiểu Vũ dựa vào lưng Địch Nhân Kiệt, hỏi:

– Nực cười, đã chảy nước, đã có giòi, chết đến không thể chết hơn rồi, vậy vì sao trên thi thể sao có thể không có đốm, bụng không có trướng khí? Bụng vẫn phẳng lỳ, người ta lấy gậy chọc một cái lại phun giòi ra, đúng là vẽ rắn thêm chân, nếu không phải người chết thì là người sống. Ta và sư phụ tới phòng giải phẫu của Tôn tiên sinh không ít, thấy người chết nhiều rồi, sao lửa được ta?

Nói tới chuyện này Địch Nhân Kiệt có chút kiêu ngạo:

Chọn tập
Bình luận