– Ta không quản được ngươi nữa, cha ngươi chinh chiến ở Tây Vực, ta phải quản cả cái nhà, thiếu trông nom ngươi, ai ngờ ngươi biến thành thứ hạ lưu, Tiểu Vũ là tỷ tỷ ngươi, sao có thể làm như thế?
Tân Nguyệt nghe Tiểu Vũ nói thế gần như sụp đổ rồi:
Tiểu Vũ kéo Tân Nguyệt sang một bên nói nhỏ:
– Sư nương có nhầm không? Vì sao Vân Hoan thích ngửi y phục của con lại nói nó là thứ hạ lưu? Khi con còn nhỏ cũng thích ngửi y phục của sư phụ, sư nương, nói thế con cũng là thứ hạ lưu à? Con chỉ muốn tìm cảm giác thân mật trên mùi y phục, với Tiểu Vũ mà nói mùi trên y phục cả hai làm con thấy yên bình, nhất là trong phòng con còn có một bộ y phục của sư phụ, thi thoảng thích mang ra mặc, chẳng lẽ sư nương không có thói quen ngửi y phục phụ huynh?
( Mềnh chưa bao giờ làm thế)
Tân Nguyệt há hốc mồm, ngây ra vì những lời kỳ quái của Tiểu Vũ.
– Thư viện gần đây có một phát hiện, thú con thực ra dựa vào mùi phân biệt mẹ, bầy sói cũng dựa vào mùi để phân biệt bầy của mình. Chúng ta là người, nhưng cũng có thú tính, trẻ càng nhảy cảm càng nhận ra chi tiết nhỏ này, con dám nói Tiểu Hoan dựa vào mùi vị phân biệt mỗi người trong nhà, đó là sở trường, không phải khuyết điểm. Sư nương nếu không tin thì bảo Tiểu Hoan đi điều hương, nhất định có thể làm ra thứ nước hoa rất tốt.
Tân Nguyệt hoài nghi nhìn Tiểu Vũ, phát hiện Tiểu Vũ nói rất chân thành, tuy Tiểu Vũ thích ngửi y phục của phu quân có chút kỳ quái, có điều quái nhân trong nhà nhiều lắm rồi, trên cửa sổ có một con gà trống lớn sắp thành tinh, có ai nuôi gà tới tám năm không? Tân Nguyệt yên tĩnh lại, nghĩ tới tin đồn bên ngoài về phu quân, lập tức xoay chuyển suy nghĩ, nhét chổi lông gà cho Tiểu Vũ:
– Được, con là đồ đệ ngoan của sư phụ con, giờ tiểu sư đệ con thành thứ khốn kiếp, vậy con đi mà dạy, dù sao các ngươi cùng một mạch truyền thừa, sư nương làm thế là xứng với sư phụ con rồi.
Tiểu Vũ nhìn Tân Nguyệt đùng đùng nổi giận được nha hoàn xúm xít đưa tới tiền sảnh, tựa cười tựa không nói với Vân Hoan:
– Sư phụ và Tiểu Kiệt là Tân Mỵ Nhân, ta là Hồ Mị Tử trong truyền thuyết, Tiểu Hoan, đệ nói cho ta biết đệ là cái gì? Nói đi!
Vân Hoan nỗ lực ngả người ra đằng sau, chính là nó, chính là nó, chính cái bộ dạng tà ác này của Tiểu Vũ tỷ tỷ, khuôn mặt mỹ lệ sắp chạm vào mặt mình rồi, nhưng đôi mắt như cá chết kia làm bất kỳ ai cũng không thấy chút mỹ cảm nào, chỉ có hơi lạnh xộc từ chân lên đỉnh đầu.
– Tỷ là yêu quái!
Vân Hoan kêu thảm lao tới tiền sảnh, chạy như bay về phòng mình, sầm một cái đóng cửa lại, trốn trong chăn run lẩy bẩy.
Tiểu Vũ lấy ngon tay gỗ bàn, trầm ngâm lẩm bẩm:
– Bất kể có Bạch Ngọc Kinh hay không, có lẽ chúng ta cũng nên làm ra một cái Bạch Ngọc Kinh.
Cùng lúc đó Tân Nguyệt cũng đang suy nghĩ, Trình phu nhân cũng từng lén hỏi mình chuyện liên quan tới Tân Mỵ Nhân, đùa gì vậy, phu quân là phu quân, sao lại là thứ Tân Mỵ Nhân gì chứ, nghe cái tên đã thấy không giống người tốt. Mặc dù thời Tiền Tần đúng là nhân vật trí kế vô song, nói cho cùng chỉ là thuyết khách mà thôi, Đại Đường cả đống thuyết khách, đang ở chợ đông tây kiếm ăn kia kìa, lấy thuyết khách ra so với phu quân là xỉ nhục. Bại gia tử, hoàn khố thì cũng phải có thân phận nhất định mới có danh hiệu ấy, thuyết khách là cái thá gì.
Có điều Tiểu Vũ và Tiểu Kiệt rõ ràng là khác loại, dù so với Đại sư tỷ Thì Thì cũng khác rất nhiều, phương thức hành sự của họ giống hệt phu quân, gan lớn chùm trời, nhưng tự do tự tại.
Tiểu Kiệt ở Đại lý tự là thứ dị loại, người ta không thể thiếu, nhưng cũng không hoan nghênh, nên Tiểu Kiệt không có đồng liêu quan hệ tốt. Địa vị của Tiểu Vũ trong đám quý phụ cũng thế, tất cả đều ngưỡng mộ, nhưng không quây quanh Tiểu Vũ, chỉ Hi Mạt Đế Á mới có thể miễn cưỡng nói chuyện với Tiểu Vũ.
Phu quân nói vì họ quá thông minh, cho nên đám ngốc tự xấu hổ, chủ động tránh xa khỏi bại lộ sự ngu xuẩn của mình.
Nghĩ tới đó Tân Nguyệt vô cùng khao khát phu quân sớm về nhà, đám con lớn dần, mình không còn năng lực trông coi chúng nữa, như vừa rồi, mình không biết Tiểu Vũ nói thật không, đành giao Vân Hoan cho Tiểu Vũ dạy, ít nhất theo người thông minh học thông minh cũng không có hại.
Gió thu cuốn tới Quan Trung, xé đi phiến lá cuối cùng trên cây, theo gió lạnh chui vào hoàng thành co cao, lặng lẽ bay qua tai võ sĩ kim giáp tới tử cấm thành, hành lang dài không có lấy một người, cung nữ thái giám thường ngày vội vã đi lại đều đã nấp trong phòng ôm chân trách móc thời tiết, cho nên phiến lá này chẳng dừng lại ở đây, đu đưa tới trước cung Vạn Dân.
Cung điện cao lớn chắn gió lạnh, gió lạnh chẳng chịu thua, muốn tìm đường đi trong cung điện ngăn nó tiến tới này.
Thế là tiếng gió càng lúc càng gấp, chớp mắt một hoạn quan mở cửa, mang theo phiến lá kia xông vào cung điện của đế vương.
Giấy phía trước mặt Lý Nhị bị gió thổi bay tứ tán, mày nhíu lại định nổi giận, vô tình nhìn thấy phiến lá được gió lạnh đưa tới, bất giác yên tĩnh lại, cầm phiến lá trầm tư chốc lát, kẹp nó vào cuốn ( Đại Đường Tây Vực ký), sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương, không để ý tới đám hoạn quan cung nga sợ hãi chạy khắp nơi nhặt lá.
– Bẩm bệ hạ, Tấn Dương công chúa tới Vân Đài sơn, sức khỏe an khang.
Hoạn quan đi vào kia tiến tới bẩm báo.
Ly Nhị ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Dương, “ừ” một tiếng biểu thị mình biết rồi, cầm chiếc khăn tay thêu gấu mèo nhét vào lòng, mong Hủy Tử tự có phúc duyên của mình.
Mỗi năm tới mùa này Lý Nhị đều tới Vân gia làm khách, thưởng thức một bữa thịt dê, Vân Diệp nếu thịt dê chỉ cho một ít muối mà thôi, mà đem mùi vị thịt dê nâng tới tầm cao nhất, hỏi y bí quyết, tên khốn kiếp đó lại không nói.
Mình đã ba năm không tới Vân gia ăn thịt dê rồi, xem ra năm nay cũng chẳng ăn được, tên đó năm nay không về kịp nữa. Dẫn đại quân vào quốc thổ của người ta, còn đàng hoàng hỏi quân chủ người ta lấy tiếp tê, chỉ có tên khốn kiếp to gan lớn mật đó dám làm thế, tuy văn võ toàn triều nói đó là ngông nghênh tới cực điểm, nhưng không thể phủ nhận làm thế nâng cao sĩ khí.
Cách hai quốc gia đánh quốc gia thứ ba, có ai dám làm loại chuyện này? Nhưng từ quân báo thì thấy y làm thế thật rồi, nước Sa San giữ trung lập? Luận điệu này làm đám triều thật trật khớp hàm, một tên như lợn rừng xông vào quốc gia của ngươi, công phá thành trì của ngươi, đòi tiếp tế từ con dân ngươi, là quân chủ lại giữ trung lập.
Chiến hỏa đã tắt, hiện giờ tới lượt Đại Đường đi hỏi vì sao đám người kia đánh mình, ví như Thiện Đức nữ vương đa tự sát, truyền vị cho chất nữ Thắng Mạn, Trương Kiệm vẫn không buông tha, lần này dù có thuê tình thư vào áo lót cũng không thể dập được lửa giận trong ngoài triều.
Người Mạt Hạt, người Thất Vi đã về trạng thái nguyên thủy, mất hết nhà ở, chúng chỉ biết chui vào hang động lấy nữ nhân của mình ra lấy rượu uống.
Lý Nhị rất hài lòng với chuyện thất đức mà nhi tử của mình làm, dưới Bạch Đăng Sơn đã mở vô số mục trường nữ nhân, nhưng nữ nhân vốn thuộc về dã nhân kia sau khi ăn no bụng không muốn về sơn động lạnh lẽo nữa, họ cần cù, thích chăn dê, thích bắt thỏ, càng thích ân ái với người Hán giữa trời đất.
Nghĩ tới đó Lý Nhị cười đứt hơi, trước kia chiến tranh với Ngụy Trưng thành thật buồn cười, đứa nhi tử tinh quái của mình đã hành Ngụy Trưng sắp điên rồi, coi như báo thù rửa hận cho mình.
Ngụy Trưng lão tiên sinh chủ đạo đại kế lấy mỹ tửu đổi nữ nhân, Ngụy Trưng lão tiên sinh đồng ý biên quân mỗi năm ở lại trong bộ tộc phụ nhân này mười ngày, Ngụy Trưng…
Lý Tích cười ngặt ngẽo lệnh sử quan ghi những chuyện này vào sử sách, coi nó là công tích huy hoàng khôi phục tước vị cho Ngụy Trưng công bố cho thiên hạ, còn phái Đoàn Hồn tới Tấn Dương đọc trước mặt Ngụy Trưng, theo Đoàn Hồng kể lại, Ngụy Trưng nghe xong mặt vàng ệch, tóm cổ áo Tấn vương trở mặt tại chỗ.