Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 1509: Lý Tượng Hết Hi Vọng Rồi

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Tân Nguyệt hứa thưởng một vạn kim tệ, lão hòa thượng cười không cần, mà cần quốc công phủ hứa một chuyện, đó là thành hộ pháp già lam của Phật môn.

Lúc Vân Diệp tỉnh táo nghe Tân Nguyệt nói vậy, gian nan lắc đầu rồi hôn mê. Tân Nguyệt mất hết hồn vía, chỉ đành đợi Vân Thọ tới, giờ tới lúc Vân Thọ phải quyết định rồi.

Vân Thọ, Vân Hoan ngày đêm không ngừng vó chạy tới, đi cùng còn có đặc sứ của Lý Thừa Càn và ngự y, Tôn tiên sinh vào Tần Lĩnh, không tìm thấy.

Khi Vân Thọ, Vân Hoan vội vàng chạy tới thiền phòng thì thấy phụ thân đang ngồi trên giường được mẫu thân hầu hạ húp cháo, nhưng tinh thần rất tốt, miệng không ngừng lẩm bẩm, lỗ rồi, lỗ rồi.

Vân Diệp vẫy tay gọi nhi tử, Vân Thọ, Vân Hoan nhào tới giường khóc rống lên, khi tin dữ truyền tới Trường An, bầu trời như sụp xuống, chẳng những Vân gia kinh hoàng, Lý Thừa Càn cũng phái đặc sứ và ngự y theo huynh đệ Vân gia. Lý Thái quá béo không cưỡi ngựa được phải ngồi xe ngựa, đoán chừng sáng mai sẽ tới.

– Khóc cái gì, không chết được, ta lại muốn chết đây, lão già kia lừa của nhà ta không ít tiền, sốt mà thôi, mẹ con lại tiêu một vạn kim tệ, lỗ vốn.

– Không lỗ, cha, chỉ cần cha khỏe mạnh, bán cả Vân gia cũng không thành vấn đề, con mong cha sống lâu trăm tuổi.

– Phì, đừng nói lời xúi quẩy, muốn cha chết sớm à?

Vân Diệp cười mắng:

Bệnh tình đỡ hơn, Vân Diệp liền tới bái tế tháp xương của Đàn Ấn lão hòa thượng, vị cao tăng từng chủ trì Thiếu Lâm tự này đã tạo hóa ở Mạch Tích Sơn từ sáu năm trước, ông ta rất có cảm tình với nơi này.

Đó gọi là lá rụng về cội, Đàn Ấn chọn nơi về là Mạch Tích Sơn, trên núi một bức tượng Đàn Ấn cưỡi hổ đen, rất có khí thế.

Nghĩ cũng thấy buồn cười, bằng hữu của mình người thành thần, kẻ thành thánh, còn chuyển sinh, hình như chẳng ai chết vào địa ngục.

Vô Thiệt xuất hiện, người gầy như khô lâu, mặt màu xanh xám, đứng cùng với Lý Thái béo tròn trông rất buồn cười.

Lý Thái mặt vốn âm trầm thấy Vân Diệp đang tập đi lại, tức thì cười phá lên, cười chảy nước mắt:

– Biết ngay là ngươi vờ bệnh.

– Không, suýt chết thật đầy, không phải chết bệnh, mà bị lão hòa thượng thiếu chút nữa trị chết.

– Khổ Trúc đại sư là cao tăng đắc đạo, y thuật không kém Tôn đạo trưởng, chẳng qua năm xưa trị bệnh ở Giang Nam, nên ngươi không nghe thấy mà thôi, ông ấy cũng là phật sống muôn nhà đó.

Lý Thái thấy Vân Diệp không sao liền nhìn sang Vượng Tài, hét lên:

– Sao ngươi làm nó trẻ đi được thế? Thử với ta xem, ta không muốn béo thế này nữa.

Vân Diệp trừng mắt, năng lực bợ đít của tên này sắp bằng mình năm xưa.

Rời nhà bốn tháng, Vân Diệp không có tâm tư để ý tới triều chính, hôm qua Vân Thọ nói Lý Tượng lấy cớ bái tế mẫu thân ở lỳ tại Trường An không về đất phong, lấy cớ thủ hiếu ba năm làm Lý Thừa Càn không thể cự tuyệt.

Vân Diệp biết hiện tâm tư của Lý Tượng không ở trên người mẫu thân, hắn cược cha mình không sống được quá ba năm.

Người Lý gia là thế, chỉ cần vì hoàng vị không ngại làm bất kỳ chuyện gì, Lý Thừa Càn rút kinh nghiệm bản thân, tuyệt đối không lập thái tử nhiều tuổi, nếu thế bản thân rất có khả năng lại đưa Lý Tượng lên ngôi. Lý Thừa Càn làm thái tử bốn mươi năm, sao dễ dàng dâng cho người khác, dù đó là con mình.

Đó là vòng tròn quái ác, trước kia Vân Diệp cho rằng tình thân có lẽ lay chuyển được thứ tình cảm biến dạng này, về sau y phát hiện đó chỉ là ý muốn một bên. Dục vọng sẽ bóp chết mọi nhân tính, sẽ làm ra chuyện tàn ác vượt ngoài năng lực.

Muốn sống thêm vài năm phải tránh xa hoàng quyền, loại tranh đấu này sẽ lan sang tất cả những người quanh hoàng đế, không ai tránh được. Lý Thừa Càn tuy là hảo hữu của mình, nhưng hắn không có khí phách của Lý Nhị, không có lòng dạ rộng lớn của Lý Nhị, lời đưa lên ngựa, tiễn một đoạn chẳng thể nói với Lý Thừa Càn, chẳng may nói ra, ngay cả làm bằng hữu cũng không thể.

Độc Cô Mưu tới Tần Châu, quan hệ của hắn với Vân Diệp chưa tới mức không ngại ngàn dặm thăm bệnh, nên hắn tới tất nhiên với mục đích công lợi.

Lý Thái cười hì hì ngồi ở đại sảnh không định bỏ đi, không phải hắn không biết kỵ húy mà Vân Diệp bảo hắn ở lại xem kịch, Ngụy vương có tư cách nghe cuộc nói chuyện giữa hai gian thần.

Độc Cô Mưu chẳng phải thần tử bình thường, thở dài nói:

– Sức khỏe bệ hạ ngày càng suy nhược, quốc gia không thể một ngày không vua, nên lão phu tới Tần Châu là để muốn một lời của Vân huynh.

Vân Diệp dứt khoát xua tay:

– Chuyện phế lập không phải thần tử có thể bàn bạc, muốn bàn cũng phải ở cung Vạn Dân, chứ không phải bàn riêng.

Lý Thái cũng cười nói vào:

– Đúng thế, Độc Cô Mưu ngươi là hào kiệt một đời, sao lại quan tâm tới chuyện phế lập như thế, con cháu Lý gia bọn ta mới phải khẩn trưởng chứ.

Độc Cô Mưu nhắm mắt lại:

– Như vậy xem ra Hành Sơn vương không có chút cơ hội nào, thôi, lão phu không ôm rơm rặm bụng nữa. Trường Tôn Xung cũng đáp như thế, hắn nói ý chỉ từ cung Vạn Dân truyền ra mới tính, ý chỉ nói ai là người đó.

Vân Diệp bỏ chăn đắp trên đùi, nghiêm túc nói:

– Quên chuyện ai làm thái tử đi, không chỉ các ngươi phải quên, mà đám Vân Thọ cũng phải quên. Vô số sự thực chứng minh, không có thần tử tham gia, dù là ai cũng không khơi lên được sóng gió.

– Độc Cô Mưu, chúng ta đã là cực phẩm nhân thần, chẳng lẽ thay hoàng đế mới còn được phong vương sao, trừ khi mang tâm tư soán nghịch, nếu không chúng ta tham dự tranh đoạt chỉ có hại không có lợi.

Độc Cô Mưu không ngờ Vân Diệp lại nói thẳng như thế trước mặt Lý Thái, có hơi xấu hổ, mình và Trường Tôn Xung, Vân Diệp đã làm tới chức quan tối cao, muốn tiến thêm chỉ có soán nghịch.

Hai người kia không để ý tới Lý Tượng, một mình mình chẳng thể làm được gì, Độc Cô Mưu vội vàng cáo tử, đã có đáp án trực tiếp nhất, Độc Cô gia phải điều chỉnh lại.

– Hắn không phải thằng ngốc, sao lại nói chuyện ai làm hoàng đế trước mặt ta?

Lý Thái hơi bất mãn:

– Vân Thọ và Vân Hoan là do ta sinh ra, Huy Nhi do ngươi sinh ra, Trường Tôn Lộ là Trường Tôn Xung sinh ra. Nhưng Độc Cô Phục lại do đường đệ hắn sinh ra, ngươi nói xem hắn có phải kẻ ngốc không?

Vân Diệp cười quỷ dị:

Lửa giận của Lý Thái tức thì mất sạch:

– Nói như thế Độc Cô Mưu không sinh được con, nhưng An Khang sinh Độc Cô Phục, đó là ngoại sinh của ta.

– Đúng, ngươi vẫn là cữu cữu.

Từ khi Chu Hưng nói ra bí mật kia, Vân Diệp muốn tuyên truyền khắp nơi, nhưng loại chuyện này không hợp với Sở quốc công đức cao vọng trọng, nên nhịn trong lòng không nói ra.

Nhưng Lý Thái thì khác, hắn không phải người ngoài, lại cực kỳ tò mò với bí mật, cuối cùng trong Ngụy vương phủ thủng tám hướng của hắn sẽ làm chuyện này truyền khắp Trường An.

Lý Thái chỉ thích truyền tin đồn, đó là sở thích quái dị của hắn, nhưng hắn lại không tin tin đồn, càng tin đồn cao cấp thì hắn lại càng thích, dù là tin đồn liên quan tới muội tử của hắn.

– Như thế Độc Cô Mưu sắp không rảnh tham dự chuyện hoàng gia rồi.

– Đương nhiên, hắn phải rửa sạch thân phận thái giám trước đã. Đương nhiên, truyền tin đồn không hay, nên chúng ta về phải mời hắn đi thanh lâu vài lần bồi tội.

– Có thể truyền ác liệt hơn nữa không?

– Sự thực còn ác liệt hơn ngươi nghĩ.

– Vậy có thể thoải mái mà bịa đặt rồi.

Lý Thái cười dâm dật, không biết nghĩ tới cái gì rồi, nhưng An Khang là muội tử của hắn, chắc không liên tưởng tới nàng đâu.

Chọn tập
Bình luận
× sticky