Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 453: Kẻ thù hiếm có

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Vô Thiệt, Hà Trung Vũ, Hồng Thành ngồi trong khoang thuyền nghe Vân Diệp giảng giải vì sao phải làm như thế.

– Từ xưa tới nay, làm quan là vì hiển vinh phụ mẫu, dương danh, cao hơn người một bậc, chuẩn bị hút máu trên người bách tính, lấy ức hiếp người khác làm khoái lạc. Loại hành vi tồi tệ này đã kéo dài mấy nghìn năm, từ khi Hạ Vũ có lòng riêng, đem quyền lợi của mình giao cho nhi tử, vương triều liền xuất hiện cái gọi là gia thiên hạ, từ lúc đó trở đi con người phân hóa thành nhiều loại.

– Tốt hay không thì không nói, giai cấp là thứ kỳ lạ, đôi khi nó thúc đẩy người ta tiến lên, nhưng đa phần nó là cái cớ để chèn ép người khác. Người kéo thuyền ngoài kia đang làm chức trách của họ, nếu trên thuyền không chứa rong biển, ta sẽ thoải mái tiếp nhận, quân hạm có tư cách hưởng thụ sức lao động của bọn họ, nhưng có rong biển, thuyền của chúng ta không phải là quân hạm nữa, mà là thương thuyền, cho nên ta phải trả phí, một xu cũng không được thiếu.

– Để cho đám quan viên tim đen lợi dụng quan thuyền bị mất con đường trục lợi này, không phải vì bọn chúng chiếm lợi của quốc gia, đáng hận hơn nữa thứ bọn chúng vận chuyển khiến dân gian thiếu đi một khoản phí vận chuyển lớn, bọn chúng lại mua rẻ hơn dân gian, lợi nhuận lại có hơn người khác. Không được, mới bắt đầu chạy ngươi đi đi trước rồi, để lâu toàn bộ thương nhân sẽ biến thành quan thương, thương hiệu dân gian sẽ đóng cửa hết đi chăn dê, đi làm cướp, Đại Đường sẽ gặp nguy, phải nhớ điểu này, quan viên không phải nộp thuế.

Nói xong những điều này Vân Diệp liền ra ngoài, mặc kệ bọn họ có hiểu hay không, chưởng quầy Trình gia không ngờ dám tới khóc lóc, đúng là ăn tim gấu gan báo rồi, không đánh cho một trận nên thân thì không hả.

Vân Diệp không điên, y chỉ cho rằng hiện mình làm quan thì phải diễn vai mình cho tốt, về nhà làm thương nhân cũng phải diễn tốt vai thương nhân, phải làm cho thật nghiêm chỉnh, làm quan thì phải làm tới bản thân cũng cho rằng mình là quan tốt, làm thương nhân làm cho hết năng lực, làm thầy giáo không bồi dưỡng ra mấy học sinh giỏi sao được. Chuyển lữ hành thoát chết trong gian hiểm này đã dạy y một đạo lý, dù đóng kịch cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Hiện giờ Vân Diệp đang đóng vai một quan viên tốt thiết diện vô tư, chưởng quầy Trình gia bị y đánh đòn, sáu đó thưởng cho mười quan tiền, nằm trên giường vừa rên la vừa cười.

Chỉ cần thuyền xuất cảnh là Vân Diệp lấy bàn tính ra, tính xem phải trả dân phu bao nhiêu tiền, một xu cũng không thể thiếu, quan thuyền bị chặn sau hạm đội chỉ cần là hàng riêng cũng phải ngoan ngoãn giao tiền, nếu không đội thuyền của Vân Diệp sẽ chặn đầu, khiến bọn họ không tiến nổi một bước.

Chuyện ăn no rửng mỡ này Vân Diệp làm suốt đường đi, tới tận khi ý chỉ của Lý Nhị yêu cầu y khẩn cấp hồi kinh, không cần vờ vịt gì nữa, y đã thối hoắc khắp đường lớn ngõ nhỏ rồi, mau mau cuốn xéo về, về muộn sẽ đánh gãy chân.

Vân Diệp ngửa đầu lên trời thở dài ba tiếng, hạ lệnh tức tốc về kinh, Lý Nhị đúng là tinh, ngu một chút thì chết à?

Lưu Tiến Bảo hoang mang lắm, Hồng Thành chả hiểu gì hết, Hà Vũ Trung mặt đầy sùng bái, Vô Thiệt một mình trốn trong phòng cười như con vịt sắp đứt hơi.

Sợ về kinh, hiện giờ kinh thành là tổ ong vò vẽ cực lớn, vai trò mình đảm nhiệm là cây gậy chọc vào cái tổ ong đó, kẻ giật dây đằng sau là Lý Nhị, Vân Diệp định làm những chuyện ngu xuẩn để Lý Nhị giải trừ chức vụ thống lĩnh của mình, y không muốn làm cây gậy kia, không muốn một chút nào, đám ong ở kinh thành biến cắn người, miệng to như nắm đấm, thân thể mình chỉ có vài lạng thịt sao chịu nổi?

Lý Nhị không mắc bẫy, không nói tới chuyện cách chắc, dù cách chức cũng là sau khi chọc tổ ong đã, Lý Nhị một lòng chuẩn bị đợi Vân Diệp bị ong cắn cho chỉ còn xương mới lột bỏ toàn bộ chức vụ của y ở thủy sư. Không xong, phải nghĩ cách thôi, đám huân quý kinh thành thường ngày đều xưng huynh gọi đệ, ai cũng có một đống kiều thê mỹ thiếp phải nuôi, món tiền lớn thế này mà không còn nữa, lại chẳng kiếm người liều mạng, tìm Lý Nhị liều mạng chỉ mất mạng, chỉ có Vân Diệp không lớn không nhỏ không béo không gầy đánh rất đã tay, là bao cát trời sinh.

Một ngày thôi làm Vân Diệp sầu muộn tới héo hon, tìm mấy con dê thế tội đều không hợp, Lão Trình, Lão Ngưu, Lão Tần đều không thích hợp, đưa bọn họ ra chịu tội thay, chưa nói tới lương tâm thì nãi nãi đã đánh chết mình.

Lý Tịnh là con dê thế tội rất tốt, nhưng ông ta trốn tít ra biên quan mất rồi, không tóm được. Lý Hiểu Cung? Không được, lần trước ông già này còn lấy trong nhà một vạn quan cấp cứu cho mình, ân tình này phải nhớ. Trường Tôn Vô Kỵ? Thôi bỏ, nghĩ tới uy phong sau này của ông ta là sợ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối thì mình chưa đủ tư cách lấy ra làm dê thế tội.

Đêm này tới đêm khác không ngủ, gò má sưng tới sáng lên, gáy mọc vô số mụn, khi y cắn răng chuẩn bị gánh lấy chuyện này thì có cơ chuyển biến.

Lão Trang chạy dọc theo vận hà rất lâu đem thư nhà tới, một chồng dầy, xem chừng Tân Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói, mở ra xem mới biết bên trong chứa rất nhiều thư, Na Mộ Nhật cũng vẽ một bức tranh hai người hôn nhau, không nhìn ra nam nữ, chỉ thấy cái đầu to, người dẹt, tay chân nhỏ tẹo, rất có phong cách tranh hang động ở Âm Sơn, biết nữ nhân ngốc này nhớ mình lắm, đem thư của nàng vuốt phẳng đặt dưới gối, tối sẽ ngắm nhìn cho kỹ. Thư của nãi nãi đơn giản muốn y chiếu cố tốt bản thân, sớm ngày về nhà. Đại Nha, Tiểu Nha, Đông Nam Tây Bắc, Nhuận Nương, Thì Thì, Tiểu Vũ đều có thư, chứa đầy lo lắng và nhớ nhung.

Thư của Tân Nguyệt xem cuối cùng, tính ra thì thư của nàng dày nhất, tình hình mỗi người trong nhà đều nói rõ ràng, nhất là Vân bảo bảo Vân Thọ đưa nàng nổi giận xông lên Kim Loan điện, được nàng kể như thần thoại, trọng điểm miêu tả Vân bảo bảo chưa tròn một tuổi đã có phong phạm trọng thần, nương nương bế rất lâu mà không ị đùn, là em bé ngoan nhất, từ trong cung ra còn ê a ra lệnh cung nữ thái giám mở đường, không thẹn là hầu gia tương lai.

Vân Diệp đọc thư cảm động tới rơi nước mắt, lão tử cuối cùng cũng có một kẻ thù rồi, Trương Lượng ơi, ông đúng là người tốt, nếu như ông đã đứng đầu quyên ra lợi ích ở Lĩnh Nam, gánh cái tội lớn thay cho bệ hạ, vậy gánh thêm chút tội nhỏ của ta không ngại đâu nhỉ, chuyện ở Lĩnh Nam là do Trương Lượng ép, ông ta đường đường một vị quốc công, chỉ đích dan muốn ta đem gia tài của ông ta quyên ra, còn phải quyên không xót một xu, nếu không quốc pháp khó dung, ngôn ngữ đanh thép, thái độ kiên quyết, nhưng hàm ý mơ hồ, nhưng chẳng qua là muốn Vân Diệp mắt nhắm mắt mở nộp vài đồng ứng phó với bệ hạ là tốt rồi.

Lá thư như vậy vị quốc công, vương gia nào cũng có, đó cũng là nguyên nhân Vân Diệp nghĩ có thể kiếm được người làm dê thế tội, giờ có kẻ thù, thư người khác có thể đốt hết, để lại thư của Trương Lượng làm chứng là đủ.

Người đâu mà tốt thế cơ chứ, đúng là nắng hạn gặp mưa rào mà, đêm hôm đó Vân Diệp ôm thư của Na Mộ Nhật, gặp xuân mộng cả đêm.

Sáng hôm sau Vân Diệp đứng ở mũi thuyền giang rộng hai tay, làm động tác đón gió bay lên, gò má sưng lên đã lặng lẽ tan đi lúc nào, mụn mọc ở sau gáy cũng không thuôc mà mất, vừa mới tắm nước nóng xong, mặc áo nhẹ, có cảm giác lâng lâng bay bổng.

Gió xuyên qua vạt áo, xuyên qua ống quần chui vào, đúng là sự hưởng thụ lớn trên đời. Đang phê phê thì có một chiếc lâu thuyền từ bên cạnh vượt qua, một nam tử áo gấm chỉ Vân Diệp cười hô hố, bên cạnh còn có hai nữ tử lòe loẹt nép trong lòng, cười rúc rích.

Cười lại là được, chả sao, Vân Diệp biết động tác vừa rồi của mình ngu hết cỡ, vấn đề là thằng khốn này còn dùng hột quả ném, thế thì quá đáng rồi. Vân Diệp ngồi trên quân thuyền, người bình thường đều né tránh, hiện mặt sông rộng lớn, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chả dính dáng gì tới nhau, thấy chuyện buồn cười, cười một cái không ảnh hưởng gì, nhìn thấy chiến hạm cố ý gây sự thì không biết sống chết rồi.

Vân Diệp nhìn kỹ, không quen, tốt quá rồi, những tên hoàn khố có hạng ở Đại Đường đều đã gặp, chưa gặp là không được xếp hạng, không cho chút giáo huấn còn gì thể diện của thủy quân.

Tên khốn ở thuyền đối diện càng cười tợn, không ngờ còn kéo toạc y phục một nữ tử, để đôi vú trắng phau phau lộ ra giữ thanh thiên bạch nhật, càng lạ hơn là nữ tử kia không biết xấu hổ cố ý ưỡn ngực lên cao, cười càng phóng túng.

Đám quân tốt thủy quân kẻ nào kẻ nấy mắt tỏe lửa, toàn bộ quay đầu nhìn Vân Diệp ứng đối ra sao, có thượng quan ở đây, chưa tới lượt bọn họ nói.

Vân Diệp kéo vải phủ nỏ tám trâu trên mũi thuyền ra, quát:

– Mấy tên tới đây giương cung cho hầu gia ta.

Lập tức có một đám tráng hán chạy tới, mau chóng kéo giây cung, khe cung đặt tám nỏ lớn mang móc, Đông Ngư cởi sạch chỉ còn mỗi cái khố, sẵn sàng vượt thuyền.

Người ở thuyền đối diện lúc này mới phát hiện tình hình không ổn, nhưng muốn chạy thì đã muộn rồi, một tên bộ dạng quản gia vội vàng kéo vương kỳ lên, Vân Diệp nhìn kỹ, té ra là Lỗ Vương Lý Nguyên Xương.

Vương kỳ vừa giương lên, đám sĩ tốt đưa mặt nhìn nhau, bọn họ không biết chứ, nhưng nhận ra con hoàng long bốn móng, đó là cờ chỉ quận vương gia mới có, mạo phạm hắn là tội chết.

Lý Nguyên Xương ở phía đối diện tưởng rằng đã dọa được đám người kia chết khiếp rồi, lộ mặt ra sau tường, chỉ quân thuyền chửi bới, hai nữ nhân kia còn cổ vũ hắn.

Vân Diệp ngoáy lỗ tai, quay đầu hỏi Vô Thiệt:

– Tôn Tần còn sống không?

Vô Thiệt mặt lạnh tanh:

– Còn sống, có điều đã năm sáu năm rồi không gặp thái thượng hoàng.

Vân Diệp gật đầu, trước tiên điều chỉnh hướng nỏ tám trâu nhắm thẳng vào Lý Nguyên Xương, rồi cầm lấy búa gỗ, chuẩn bị bắn tên.

Chọn tập
Bình luận