Vân Diệp mặc bào phục màu đen, mang cái rương lớn để Vượng Tài chở vào hoàng cung, Vượng Tài hiện giờ rất cứng đầu, chỉ cần Vân Diệp đi đâu là nó theo tới đó, đi tới hoàng cung cũng thế, Vân Diệp phải ở nơi nó có thể ngửi thấy được, nếu không nó sẽ vô cùng bất an.
Vượng Tài không vào được cung Vạn Dân, Vân Diệp để nó đi chơi ngoài sân, hoa viên hoàng gia cũng có rất nhiều thứ thực vật ngon để ăn, đó là đặc quyền của Vượng Tài, do hoàng hậu cho, tất cả hoạn quan cung nữ rảnh rỗi thấy Vượng Tài tới còn chơi đùa với nó, nên Vân Diệp rất yên tâm.
Vào cửa cung liền gặp được Tôn đạo trưởng, hiện giờ cứ ba ngày là ông vào cung bắt mạch cho hoàng đế một lần.
Hai người không hàn huyên, Vân Diệp dù có hỏi về bệnh tình của hoàng đế, Tôn Tư Mạc cũng không nói. Hiện biết rõ bệnh tình của hoàng đế chỉ có đế hậu và Tôn Tư Mạc, người khác không hỏi ra được, Lý Thừa Càn càng kỵ húy, chưa bao giờ nghe ngóng, đây là thời khắc mấu chốt cuối cùng rồi.
“Làm thái tử bốn mươi năm, thế gian hiếm có!” Đây là lời Lý Thừa Càn nói khi uống rượu tán gẫu với Vân Diệp ở từ đường Vân gia. Vân Diệp nhìn quanh không có ai liền cho hắn một đấm, sau đó tiếp tục uống rượu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lý Thừa Càn xoa cằm, xếp lại ghế đổ, chắp tay với Vân Diệp, không nói chuyện triều đường nữa…
Lý Nhị suy nhược vô cùng, hiện giờ cơ bản ông ta không lên triều nữa, chuyện quốc gia giao cho Lý Thừa Càn xử lý, bản thân chỉ nắm giữ phương hướng, còn lại không hỏi tới.
– Ngươi tới rồi vậy quân thần ta phải nói rõ ràng chuyện trẫm mọc tai lừa.
Lý Nhị vừa thấy Vân Diệp là nói luôn chuyện này.
Vân Diệp hết sức cung kính thỉnh an hoàng đế và hoàng hậu xong cười nói:
– Bệ hạ hiểu lầm rồi, đây chỉ là một câu chuyện, vi thần hiện giờ chẳng hề có chút hứng thú nào với triều đường, tuyệt đối không có ý mượn chuyện trào phúng.
– Không có sao?
Lý Nhị vươn dài cổ hỏi:
– Tuyệt đối không, đó là chuyện ông thợ cắt tóc, không liên quan tới bệ hạ.
– Vậy chuyện Liêm Châu nói sao đây? Hả? Trẫm không làm sai, chỉ an bài nhầm người, Trương Hằng Điền chỉ là tên ngu xuẩn, nhất là trước mặt ngươi. Giỏi quá, chỉ một kế nho nhỏ là làm cả tộc tuyệt diệt, cái cung không bắn Đoàn Mãnh cũng bắn đi rồi, vùng Lĩnh Nam chỉ có Vân gia, Phùng gia sống khoan khoái. Dễ dàng phá thuật bình hành của trẫm, Sở quốc công chẳng lẽ không hài lòng? Phải rồi thuận tiện cho trẫm đôi tai lừa, đây chắc là ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm phải không?
Lý Nhị nói cực kỳ ác độc, bây giờ ông ta già lắm rồi, tâm thái có vấn đề.
Với người càng thân cận, ông ta càng hung bạo, với Lý Thừa Càn, Lý Thái càng như thế, hiện với Vân Diệp cũng thế, ông ta không thèm chơi đoán đố, nói chuyện là nói thẳng luôn.
Chuyện tuy như thế, nhưng lại không thể nói như thế, càng không thể thừa nhận, Vân Diệp mặt mày nhăn nhó:
– Trước mặt bệ hạ nói ngồi trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm, chẳng phải tát vào mặt thần sao?
– Trương Hằng Điền có dã tâm lang sói, khi thần làm binh bộ thượng thư đã muốn giết ông ta, nếu không có Dung Nhi ở Lĩnh Nam, thần diệt ông ta, Đại Đường trên dưới chỉ chúc mừng, không ai chỉ trích thần có lòng riêng. Chính vì Dung Nhi mà thần phải nhẫn nhịn đủ điều, thần từng viết tấu chương đề phòng Trương Hằng Điền rồi, bệ hạ còn nói thần vô cớ sinh sự.
– Lão tổ mẫu nhà thần qua đời, thấy Vượng Tài ngày ngày già yếu, thần nào còn có tâm tư nghĩ mấy chuyện đó, vinh diệu Vân gia có thể có, bệ hạ cho cả rồi, nếu còn không hài lòng chỉ còn đường tạo phản.
– Tạo phản sao? Phải đánh nhau với bệ hạ, trở mặt với nương nương, rồi giết Thừa Càn và Thanh Tước ư? Sau đó cả nhà chia năm sẻ bảy, cuối cùng bị bệ hạ nướng ngoài Huyền Vũ môn?
– Thần làm thế làm gì, trong lòng thần chỉ có vài người, thiếu một người đã đau đơn lắm rồi, nói một câu đại bất kính, hoàng vị trong mắt thần còn chẳng bằng Vượng Tài.
Nói xong những lời này Vân Diệp đã sẵn sàng để Trường Tôn thị tát, không ngờ Lý Nhị phá lên cười, Trường Tôn thị vừa đưa tay lên cũng thu lại.
– Đúng, sau này nói chuyện cứ nói thế, đừng có vòng vèo, hiện giờ ngươi chỉ còn lại cái tước vị thôi, không dính dáng tới quá nhiều lợi ích, cho nên ngươi nói gì cũng được. Trẫm càng ngày càng cô đơn, nhìn khắp xung quanh người có thể nói chuyện cùng chỉ có ngươi và hoàng hậu thôi, nếu ngươi bắt đầu đại nghịch bất đạo rồi thì trẫm cũng không giấu nữa, cho trẫm biết, chuyện Liêm Châu là sao?
Lý Nhị bảo Trường Tôn thị nhét cho mình cái gối kê lưng, đây là chuyện quan trọng, ông ta không tin Vân Diệp tạo phản, lại không nghĩ ra nguyên nhân, nên hỏi thẳng:
– Địa phương làm thế muốn quyền khai thác biển.
– Quyền khai thác biển?
Mắt Lý Nhị sáng lên, ngồi thẳng dậy:
– Nói kỹ đi, ngươi là người có quyền phát ngôn về Lĩnh Nam nhất.
– Bệ hạ xưa nay chỉ chú ý tới lục địa, nên nhận thức với biển chưa đủ sâu sắc, với bệ hạ đó chỉ là chậu châu báu mà thôi, thực tế là không phải. Cho thần giải thích qua cơ cấu tài sản hiện tại của Vân gia.
– Bệ hạ không biết, phân chia tài sản Vân gia đã hoàn thành, tài phú ở Lĩnh Nam là của Dung Nhi, Nhạc Châu của Hoan Nhi, Trường An của Thọ Nhi. Vân gia không tập trung tài phú thành tập đoàn lợi ích khổng lồ, mà chia ra, đúng thế, một khi thế lực to lớn dễ sinh dã tâm, trị quốc như trị gia.
Lý Nhị gật gù:
– Cho nên ngươi chủ động chia tách Vân gia? Vì sao? Tất cả huân quý đều theo đuổi cường đại, sao Vân gia lại như thế?
– Cường đại có nghĩa là hủy diệt, đó là kinh nghiệm vô số huân quý trên lịch sử dùng máu tổng kết ra, nhưng chẳng ai bận tâm, mọi người đều muốn gia tộc mình ngày càng cường đại càng tốt. Nhưng không biết rằng cường đại là uy hiếp tới rất nhiều người, khi đó tất cả mọi người mong ngươi xui xẻo, nhân tâm không thể lấy lý mà luận.
– Khi ba nhà phân Tấn thì Trí gia là gia tộc to lớn nhất, kết quả Hàn, Triệu, Ngụy xuất hiện, Trí gia ở đâu? Không một gia tộc nào có thể lớn tới mức có thể đối đầu với thiên hạ, cho nên làm cho gia tộc quá lớn là muốn chết.
– Nếu đã như thế vì sao Vân gia nhất định thành uy hiếp của mọi người? Vì sao chỉ muốn gia tộc lớn mạnh, như thế là vô trách nhiệm với con cháu.
– Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Phân gia là có thể rút Vân gia khỏi vòng xoáy?
Lý Nhị cảm thấy khó tin:
– Chuyện trên đời chỉ đơn giản thế thôi. Tương lai dù Thọ Nhi kế thừa tước vị của thần cũng chẳng có quyền sai khiến Dung Nhi, cả Hoan Nhi cũng thế, nhưng tước vị truyền quốc chỉ có thể truyền cho trưởng tử. Đó là quyền lợi duy nhất của trưởng tử.
Lý Nhị trong chớp mắt suy nghĩ vô số loại khả năng Vân gia tương lai, cuối cùng kinh ngạc phát hiện, Vân gia làm thế có thể tránh được rất nhiều phiền toái. Vân gia chia ba, tương lai còn chia bốn, sau khi Vân Diệp qua đời, đúng là không phải là uy hiếp nữa, Lý Nhị nhìn lòng người rất thấu triệt, phân gia xong muốn sát nhập lại quá khó khăn, ba nhà Hàn Triệu Ngụy muốn làm thế ba trăm năm đều không thành công, những tuấn kiệt như Tín Lăng Quân, Mạnh Thường Quân tới chết vẫn nỗ lực mà không nên chuyện gì, càng khỏi nói tới Vân gia.
Lý Nhị nằm xuống, không định hỏi chuyện riêng của Vân gia nữa, như vậy mất thể diện, vì thế hỏi:
– Quyền khai thác biển là gì?
Vân Diệp vất vả kéo một cái rương từ ngoài vào đáp:
– Đều ở trong rương.