Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 277: Lý Hữu Đổi Tim

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Dương phi rồi Âm phi, cả đoàn người rầm rộ đưa Lý Ảm, Lý Hữu đi học, ngựa tới chân Ngọc Sơn, Dương phi đã thích nơi này, không những cái nóng tan biến hết, nông xá xung quanh chỉnh tề, đặc trưng của Quan Trưng có nửa nhà quét vôi trắng, thêm vào ngói đỏ, nhìn đã thấy không khí tươi vui, đường xá rộng rãi, bằng phẳng không xóc nảy, hai bên đường không ít tửu quán, trà lâu cung cấp chốn nghỉ chân, một khung cảnh thái bình.

Bà ta đã mười năm rồi chưa bước qua cửa cung, nhìn cái gì cũng mới mẻ, cảnh tan hoang nhìn thấy năm xưa vẫn in dấu trong lòng, cho rằng đó là do phụ thân mình tạo nghiệt, giờ thấy bách tính an cư lạc nghiệp, tất nhiên tâm kết cởi bỏ, vén rèm xe nhìn suốt.

Lý Khác đích thân đánh xe cho mẫu thân, ngồi ở càng xe thi thoảng kể cho bà ta nghe nơi này là đâu, nơi kia có chuyện gì kỳ lạ, còn chỉ vào cột khói đen, nói đó là lò xi măng, thứ đó hiện rất hữu dụng, quan phủ ngày đêm đốt không ngừng cũng không đủ dung, tương lai mình đi Thục, thế nào cũng không thể thiếu xi măng.

– Khác Nhi, đệ đệ con ngang bướng thành tính, liệu có thể nhờ các tiên sinh nương tay cho không, nó còn nhỏ, xử phạt nên nhẹ một chút, mẹ nghe con nói những biện pháp đó, chẳng khác gì quân luật.

Nhìn đủ cảnh trí, tát nhiên lo lắng cho đứa con không chịu yên phận của mình.

– Mẹ, mẹ nói đúng rồi đấy, trong thư viện thi hành chính là quân pháp, hoặc là ăn đòn, hoặc biệt giam, không có lựa chọn thứ ba. Tiểu Ảm ăn đòn là cái chắc rồi, có điều mẹ chớ lo, nam tử không chịu chút khổ cực thì không thành tài được.

Lý Khác hiểu Lý Ảm ăn đòn chắc rồi, không cần nghĩ tới nữa, chỉ giới thiệu:

– Lần này mẹ có nửa tháng nghỉ ngơi, vừa vặn con đưa mẹ đi ngắm sơn thủy, nếu mẹ có hứng thú có thể đi nghe Lý Cương tiên sinh, Ngọc Sơn tiên sinh, Nguyên Chương tiên sinh, Ly Thạch tiên sinh giảng bài. Bốn vị tiên sinh này đều là hồng nho bác học, giảng bài cực hay, đôi khi con cũng chẳng muốn hết giờ. Muốn nghe chuyện mới lạ thì đi tới lớp của Vân Diệp, đủ các loại chuyện không tưởng tượng nổi, nhưng tư duy luận điệu quái lạ, sẽ không uổng chuyến đi này.

– Còn mời Tôn đạo trưởng kiểm tra sức khỏe cho mẹ, không còn bệnh lung tung trong cung nữa, cách rèm xem được bệnh mới là lạ, lần trước hoàng hậu nương nương cũng do Tôn tiên sinh bắt mạch ngay trước mặt, lần này mẹ cũng như thế, hẳn trong cung không trách.

– Trong thư viện còn có một bộ xương rồng khổng lồ, to bằng nửa gian phòng, cái răng thôi cũng dài hơn cả xích, là cự thú viễn cổ thực sự. Còn có cái đại môn quái lạ, đi vào bên trái, nếu không biết cách đi, sẽ ra bên phải, là cơ quan do Công Thâu gia làm, bọn họ là hậu duệ của Lỗ Ban.

– Trà tươi của Triệu tiên sinh, thức ăn của Vân Diệp là những thứ không thể bỏ qua, thả bè trên sông Đông Dương, núi xanh liên miên, nước biếc mênh mông, nhất định mẹ rất thích.

Lý Khác thao thao bất tuyệt kể cho mẹ mình những an bài của bản thân, muốn mẹ mình được nếm trải toàn bộ hành phúc mà cả đời cũng không được nếm trải qua, cả đời bị nhốt trong thâm cũng, không thể nói đó không phải là một sự dày vò.

Lý Ảm đã quên khuấy mất lời cảnh cáo của ca ca, ngồi chiếc xe ngựa gọn nhẹ của Lý Khác, phòng như bay trên đường. Lý Hữu trông mà thèm, nhảy từ xa giá của mẫu thân xuống, gọi Lý Ảm, hai người lên xe ngựa, đuổi xa phu đi, tự mình điên cuồng đánh ngựa, khiến người đi đường kinh hãi né tránh, cả hai ở trên ngựa cười lớn.

Lý Cương, Vân Diệp, Hứa Kính Tông, Lưu Hiến đã đợi ở cuối đường, từ xa nhìn thấy xa giá liền đứng dậy nghênh đón, thế nhưng lại thấy một cái xe ngựa phóng thẳng tới, xô đổ vô số sọt lá dâu bên đường, đó là do trang hộ đặt ở đó để hong kho sương, mang về nuôi tằm, giờ thị bị hủy hết rồi, tằm không thể ăn lá dâu dính bùn đất, sẽ bị nhiễm bệnh.

Hoàn khố trong thư viện nhiều lắm, Vân Diệp chẳng ngạc nhiên, lách mình đỡ Lý Cương sang đường, Hứa Kính Tôn tự giác lui lại, Lưu Hiến buộc chặt hộ oản, đi lên, tóm ngay lấy cương ngựa, con ngựa kia vó trước dựng đứng lên, không tiến nổi một bước.

Lý Hữu, Lý Ảm lăn từ trên xe ngựa xuống, bò dậy chuẩn bị há miệng chửi, Lý Ảm đột nhiên phát hiện Vân Diệp đứng đó, mắt có vẻ khích lệ, như hi vọng hắn chửi thật dữ vào, đứa trẻ phá phách đa phần đều thông minh, vội bịt lấy miệng, hắn biết sự lợi hại của Vân Diệp, trước kia ở trong cung không ít lần bị y chơi xỏ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lý Hữu chưa phân biệt rõ tình huống, vừa vọt ra một câu cẩu tặc thì bị Lý Ảm bịt miệng, vẫn cứ ưm ưm chửi không ngừng.

Bốn người đứng đó đều biết cả hai người là ai, Lý Cương nhướng mi thọ lên, quay đầu lại bảo Lưu Hiến:

– Lý Ám thả ngựa phá hỏng lá dâu của nông hộ, phạt hai mươi gậy, Lý Hữu đồng phạm, hai mươi gậy, thêm tội chửi mắng sư trưởng, đánh mười gậy.

Mấy năm qua Lưu Hiến xử lý đám long tử phượng tôn tới mức vô cảm rồi, hai tên tiểu tử này còn chưa lọt vào mắt hắn, phẩy tay một cái có mấy đại hán đi ra, xách hai vị vương gia như xách gà đi.

Vân Diệp xin lỗi các nông hộ, bảo bọn họ lát nữa tới thư viện nhận bồi thường, các nông hộ sớm quen cách hành xử của thư viện, chỉ thu dọn lá dâu bị làm bẩn, không ý kiến gì.

Xa giá đã tới Lý Khác thò đầu ra không tìm thấy đệ đệ, chỉ thấy xe ngựa của mình ở bên đường thì biết ngay không hay rồi, lại thấy nông hộ thu dọn sọt lá dâu tan nát là biết đệ đệ mình tới tám phần đã bị đưa tới hư viện trừng phạt.

Vỗ trán đem chuyện kể cho mẫu thân nghe, thuận tiện đem sự việc kể lại một lượt với Âm phi, hai vị mẫu thân hốt hoảng xuống xe, thi lễ với Lý Cương, Lý Cương từng là thái phó, địa vị tôn sùng, chỉ thi lễ với hoàng đế, hoàng hậu, còn các vị phi tần khác ông ta chưa coi là cái gì, huống hổ thủa nhỏ Dương phi ở trong cung được ông ta dạy dỗ, Âm phi cũng như vậy. Trước kia ông ta và phụ thân của Âm phi là đồng liêu, chỉ là về sau Âm gia đào một tổ của Lý gia, Lý Cương cho rằng làm thế quá đáng, nên không qua lại với Âm gia nữa, nhưng Âm phi luôn coi Lý Cương là sư trưởng.

– Hai ngươi năm xưa những là đứa trẻ ngoan biến tiến bộ, vì sao lại thiếu quản giáo con mình, thế là cái lý gì?

Lão Lý nổi khùng, hiện giờ học sinh đưa tới đứa sau khốn kiếp hơn đứa trước, đứa sau khó bảo hơn đứa trước, tất nhiên là tức giận.

Hai vị hoàng phi bất kể từ địa vị hay tuổi tác đều không dám cãi lại Lý Cương, đành cúi đầu xin lỗi.

– Thôi vậy, nếu đã tới thư viện thì do lão phu quản giáo, hai ngươi không được dị nghị, may tuổi chúng còn nhỏ, chưa đáng ngại lắm, hiếm khi các ngươi rời cung một lần, để Thục vương điện hạ đưa các ngươi đi giải khuây.

Nói rồi lên xe ngựa của Lý Khác, do Vân Diệp đánh xe, không nghênh đón gì nữa, cảnh này làm Hứa Kính Tông nhìn trố mắt, chẳng lẽ đó là khí thế của đại tông sư? Khi nào mình mới có thể tới mức này?

Hắn không có tư cách ấy, khom mình mời nương nương lên xe, tiếp tục lên đường.

Âm Phi lên xe của Dương Phi, che miệng cười khúc khích suốt, làm Dương Phi lòng rối như tơ vò phải kỳ quái hỏi nguyên do.

– Tỷ tỷ, đã bao nhiêu năm không gặp lão sư rồi, không ngờ tới bây giờ tính khí lão sư vẫn như thế, thân thể còn cường tráng lắm.

Âm Phi vừa cười vừa nói:

– Hiện muội không lo cho Hữu Nhi nữa, có lão sư quản giáo, nó còn bay được lên trời sao?

– Muội đó, ta nghe Khác Nhi nói thư viện thi hành quân pháp, chẳng may đánh hai đứa thành tật, muội không có chỗ mà khóc đâu.

– Tỷ tỷ chưa bao giờ bị tiên sinh đánh à? Muội muội bị đánh không ít, giờ nhớ lại tay vẫn còn đau, về phần Hữu Nhi, lão sư sẽ có chừng mực, mấy ngày tới muội còn định đi nghe tiên sinh giảng bài, tỷ nói xem nếu muội không trả lời được bài tập, tiên sinh có còn đánh muội không.

Nghe thế lòng Dương Phi đau xót, Âm phi giống mình, thời gian tươi đẹp nhất chính là cùng nhau đi học, cuộc sống sau đó chỉ có nơm nớp lo sợ, suy nghĩ của bà ta thoáng cái bay về thời thiếu nữ vô ưu vô lo, lúc đó mới đẹp làm sao!

Trên Ngọc Sơn có rất nhiều quý phụ, nghe nói hoàng phi lên núi, ai nấy đứng ở cổng biệt thự nghênh tiếp, hàn huyên xong, Lý Khác đưa Âm phi tới biệt thự hoàng gia bố trí rồi mới đưa mẫu thân tới biệt thự của mình.

Trừ mẫu thân và cung nữ thiếp thân, còn hoạn quan và cung nữ khác an bài ở tiểu viện bên cạnh, đẩy cửa vào tiểu lâu, trong sân trồng vô số loại hoa dại, tuy không xa hoa như trong cung, nhưng có phong vị riêng.

Trong tiểu lâu trải thảm dày, lún tới tận mắt cả, cửa sổ hướng về phía núi xanh đặt một cái giường, lúc rảnh rỗi tay cầm quyển sách, nắm núi xa, ngủ gà ngủ gật, đúng là chuyện tuyệt vời.

Tiểu lâu như cái hộp gấm tinh xảo nhất, tức thì khóa trái tim Dương Phi trong đó, tiểu lâu như nốt ruồi nhỏ trên mi, không phá hỏng dung mạo mỹ nhân, ngược lại khiến mỹ nhân càng thêm hoạt bạt, đó là giấc mộng của thiếu nữ.

Không quấy rầy mẫu thân nữa, chỉ bảo cho cung nữ cho lấy nước ở đâu, nước hoa ở đâu, đồ dùng ở đâu, dùng đồ tắm rửa thế nào, cung nữ nhìn cái bồn cầu sứ mà lung ta lúng túng, Lý Khác ngồi lên làm mẫu, cuối cùng giật giây thừng, lập tức có nước chảy ra, làm cung nữ nhìn mà hớn hở, hận không thể thử ngay lập tức.

– Nói với mẫu thân, giờ cơm tối ta sẽ tới, mời mẫu thân nếm thử cơm của thư viện.

Nói rồi còn nhìn mẫu thân ngồi ở giường gấm ngắm núi xanh tới thất thần, cười một tiếng rồi khép cửa lại.

“Lý Thái, lúc mẹ ngươi tới, ngươi bắt ta đi khiêng nước, giờ mẹ ta tới, ngươi đừng mong thoát được, mẹ ta phải dùng thứ nước sạch nhất, chỉ là nước ở đâu mới xứng với dung mạo tuyệt thế của mẹ ta, ngươi đợi đó, ca ca tới tìm ngươi, tối nay đi lấy nước, dùng thùng lớn luôn.”

Mang theo ý chí kiên định, Lý Khác hưng phấn đi tìm Lý Thái, còn Lý Ảm đã không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn, thư viện đánh người nhiều lắm, chẳng thấy ai bị đánh thành bệnh.

Hắn không biết Lý Ảm đang phải chịu dày vò thế nào, Lý Hữu đã hôn mê, là bị dọa tới hôn mê, tâm linh nhỏ bé bị trọng thương, trước mặt một người toàn thân thịt nát bấy nắm lấy chân Lý Hữu mong hắn đừng đi tới, nếu không bản thân chính là kết cục của hắn, còn chưa kịp nói gì khác, mắt Lý Hữu đã trắng dã, ngất luôn.

Lập tức có hai người mặc y phục trắng đặt Lý Hữu lên một cái bàn loang lổ máu, còn cởi quần áo của hắn, trói chân tay trên đó.

Vân Diệp cũng mặc một bộ y phục trắng đi vào, miệng đeo khẩu trang, tay cầm một con dao nhỏ cực sắc, lấy bút lông vẽ một vòng tròn trên ngực Lý Hữu, tựa hồ chuẩn bị moi tim.

Lý Ảm răng va vào nhau hỏi:

– Ngươi muốn làm gì?

– À, Tiểu Ảm, không có gì đâu, ta thay cho Tiểu Hữu một quả tim.

Dưới ánh đèm màu xanh, đôi mắt Vân Diệp như phát ra ánh sáng màu đỏ:

Nụ cười của Vân Diệp rất ôn hòa, lời nói cũng rất nhẹ nhàng, mặc dù tay ở ngực Lý Hữu không ngừng hoạt động, máu cũng tuôn ra như thác đổ, nhưng vẫn kiên nhãn giải thích cho Lý Ảm.

– Tim của Tiểu Hữu bị một số thứ bẩn thỉu lấp kín, xét thấy hắn không có cách nào mở được tâm trí, cách duy nhất là thay tim cho hắn, Tiểu Ảm, ngươi xem đi, đây là tim của một con dê lớn, chưa nói kiêu ngạo dũng cảm, còn vô cùng chăm lo cho bầy. Đây là quả tim tốt nhất cho Tiểu Hữu rồi, ngươi đừng nói cho Tiểu Hữu biết nhé, sau này hắn sẽ dần dần thành đứa trẻ ngoan, tương lai trở thành vương gia vĩ đại.

Lý Ảm trơ mắt nhìn người áo trắng bê tới một cái khay, trên đó đúng là có quả tim to chừng nắm tay, máu tươi vẫn dính đầy bên trên, Vân Diệp đặt quả tim lên người Lý Hữu, dùng tay kéo mạnh, liền kéo tim Lý Hữu ra, đen xì xì, cực kỳ khó coi. Lý Ảm nhắm tịt mắt lại không dám nhìn thêm nữa, mồ hôi chảy thành dòng suối nhỏ.

Rất lâu sau không thấy động tĩnh gì, he hé mắt nhìn trộm, liền sợ tới đái hết ra quần, Vân Diệp mở to mắt nhìn hắn, Lý Hữu không thấy đâu nữa, nói không chừng đã chết rồi.

– Diệp ca nhi, ta đảm bảo sau này học thật tốt, không dám phá phách nữa, ngươi không cần thay tim cho ta. Ta thề.

Lý Ảm vội vàng thề thốt, nói bản thân nhất định sửa đổi:

Vân Diệp nhíu mày tựa hồ không tin.

– Hay là ta cắt tay ăn thề.

Lý Ảm vội tăng giá, bấy giờ Vân Diệp mặt mới dịu đi, bảo với người áo trắng sau lưng:

– Tiểu Ảm nếu đã thay đổi thì chúng ta không cần tốn công nữa, dù sao thay tim cũng có chỗ không hay, ví dụ trước tiên là sẽ thích ăn cỏ, cho hắn ít rau, nếu không hắn sẽ đi ăn cỏ, một vị vương gia bò trên mặt đất gặm có sẽ không tốt cho thanh danh của bệ hạ, hai tháng tới cho ăn rau nhiều vào. Ngàn vạn lần đừng để hắn tiếp xúc với bầy dê, nói không chừng hắn học tiếng dê dấy.

Mắt Lý Ảm đã mở cực độ, đầu óc hắn xuất hiện cản Lý Hữu bò trên mặt đất ăn cỏ, dù sao trong ngực Lý Hữu không chứa tim người nữa, mà là tim dê, dê không ăn cỏ thì ăn gì?

Cởi Lý Ảm khỏi giá, người áo trắng dùng nước lạnh tắm cho hắn, mặc đồng phục đi vào, Vân Diệp lùi lại một bước, nói:

– Tiểu Ảm quả nhiên đã lớn rồi, mặc y phục của thư viện rất vừa vặn, sáng sớm mai ta đưa hắn đi gặp nương nương.

Lý Ảm ngoan ngoãn để Vân Diệp dắt ra khỏi cái địa lao âm u khủng bố kia, cùng y tới phòng thư viện phân phối cho, ngẩng đầu nhìn trời sao, có cảm giác trải qua hai kiếp người.

Lý Hữu đã ở trong phòng, ngồi đờ đẫn trên giường, mắt cứ nhìn tường trắng không nói một lời. Lý Ảm đột nhiên phát hiện Lý Hữu rất xa lạ, ở sau lưng hắn lúc nào cũng có đầu dê thò ra cười với mình.

– Tiểu Hữu, sao ngây ra thế, đã đến giờ cơm tối rồi, sao còn chưa đi ăn?

Giọng Vân Diệp vang lên, Lý Hữu giật bắn mình, vội vàng nhảy từ trên giường xuống, ngoan ngoãn đứng dưới đất.

Tịch dương của thư viện rất đẹp, đứng ở tầng ba văn phòng làm việc nhìn núi xanh đằng xa, xem chim về rừng, có cảm thụ khác biệt. Âm phi vừa mới bái phỏng Lý Cương, muốn xin cho con mình, ba mươi gậy, trẻ con mười hai tuổi chịu sao nổi.

Bị lão tiên sinh mắng một chập tội con hư tại mẹ, Âm phi chân thành thụ giáo, có chút làm nũng xin Lý Cương tha cho một lần, cuối cùng lão tiên sinh cũng chịu bỏ qua.

– Lý Ảm, Lý Hữu không bị xử phạt, đó là niệm tình chúng còn nhỏ, chưa chính thức vào thư viện, cho nên Vân Diệp không tiện dùng quy tắc thư viện xử trí, còn có lần sau, quyết không nương nhẹ.

Nói xong liếc nhìn hoạn quan sau lưng Âm phi, nói:

– Thư viện là noi quang minh chính đại, sao cho kẻ hoạn đi vào, sau này muốn nghe giảng, tham quan mang theo cung nữ là được, thư viện không cho kẻ hoạn vào.

Thái độ uy nghiêm làm đầu hoạn quan sắp chạm đất rồi, từ lần trước Vân Diệp bị Vô Thiệt chơi hiểm một vố, Lý Cương tính như lửa liền hạ mệnh lệnh này, đồng thời cho vào giáo quy.

Từ biệt Lý Cương, Âm Phi đứng ở ban công ngắm cảnh, nhìn một cái thấy ngay con mình, rất ngoan, Vân Diệp mỗi tay dắt một đứa, đang đi qua một ngôi nhà cao lớn, ba người tựa hồ đang nói chuyện. Thấy con mình dang vẻ ngoan ngoãn tiếp thu dạy bạo, Âm phi cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, con mình tính khí ra sao Âm phi không hiểu sao được, đánh đập hoạn quan, chơi đùa cung nữ, lần trước nếu không phải mình phát hiện sớm đã có chuyện xấu truyền ra ngoài rồi, giờ may qua, thấy nó thành thực như vậy, Âm phu cực kỳ khâm phục thủ đoạn dạy người của thư viện.

Chọn tập
Bình luận