Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 265: Cảnh ngộ của Nhất Trận Phong

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Cẩu Tử đợi mẹ ngủ say, rón rén khép cửa lại, chà tay, một thời gian không giết người, tay ngứa lắm rồi.

Trong quán trà rất yên tĩnh, Nhất Trận Phong trừng mắt nhìn Cẩu Tử đi tới, gân xanh trên cổ nổi lên, nhưng người không nhúc nhích được, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, miệng há hốc, nhưng không phát ra được tiếng động nào.

Cẩu Tử đặt ngón chỏ lên miệng, làm động tác yên lặng, đưa Nhất Trận Phong từ trên ghế xuống, thừng trâu đã lâu rồi không dùng tới, trói thật chặt, thừng trâu ướt có một cái hay, cùng với nước bị bốc hơi, sẽ càng ngày càng chặt.

Làm xong tất cả, Cẩu Tử lại dùng đao cứa lên đùi Nhất Trận Phong hai đao, rồi cẩn thận băng bó lại, hắn đã được huấn luyện, chuyện này với hắn mà nói rất nhẹ nhàng. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lại kiểm tra giây thừng một lần nữa, lúc này mới thở phào, làm việc không thể quá đắc ý, sư tử bắt thỏ còn phải dùng hết sức cơ mà, càng chẳng nói mình phải đối diện với một tên sát thủ.

Ấn đầu Nhất Trận Phong vào giếng nước, rất lâu sau Nhất Trận Phong mới phát hiện lưỡi của mình đã có thể hoạt động được rồi, há miệng nói:

– Hảo hán, tiền bạc trên người ta cho hảo hán hết, xe trâu cũng cho hảo hán, hảo hán mở lòng từ bi tha cho ta, trong nhà ta còn có mẹ già con nhỏ cần chiếu cố, hảo hán giết ta là giết cả nhà.

Cẩu Tử cười tủm tỉm nhìn Nhất Trận Phong biểu diễn, đột nhiên nói:

– Chẳng trách hầu gia nói du hiệp toàn đồ ngu xuẩn, ngay một câu cũng chẳng biết nói. Ngươi phải nói thế này, đại gia tha mạng, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ mới sinh, xin hảo hán tha cho ta một mạng. Ngươi xem nói như thế văn vẻ hơn nhiều, nếu gặp phải người mềm lòng, nói không chừng sẽ bỏ qua cho ngươi.

– Ta không phải du hiệp, là người làm ruộng, hảo hán nhận nhầm người rồi.

Nhất Trận Phong vội nói:

– Nông phu? Nếu như ngươi cải trang thành người khác nói không chừng còn qua mắt ta được, ngươi đóng giả nông phu trước mặt người đời đời kiếp kiếp làm ruộng à, ngươi không thấy thiếu cái gì sao, một nông phu mà ngay cả trâu cũng không yêu quý? Có nông phu nào không chăm sóc tốt trâu trước rồi mới chăm sóc bản thân? Bùn trên người trâu không rửa sạch, không cho ăn cỏ khô, cũng không tháo xe ra đã kêu ta rót nước, mẹ nó, con trâu tốt như thế đi theo ngươi bị trà đạp.

Cẩu Tử rất phẫn nộ, hắn thích trâu, luôn mong muốn có một con, ghét nhất loại ngược đãi gia súc.

– Trâu do ta mượn, tất nhiên không quan tâm, dùng xong trả lại là được.

Cẩu Tử quất lên đầu Nhất Trận Phong một roi, một vết roi màu tím lập tức hằn lên mặt:

– Ngươi là đồ súc sinh, gia súc ở nhà nông gia còn quan trọng hơn mạng, con mẹ ngươi còn dám nói ra lời bất nhân như thế, ăn đòn là đáng, còn nói tới Vân gia kiếm việc làm, con mẹ ngươi đến nói dối cũng không biết. Trong thành xây nhà như điên, Vương quản sự hận không thể kéo cả đứa bé trong nôi tới công trường, con mẹ ngươi đánh một cái xe tốt lại không tìm được việc trong thành?

Cẩu Tử đạp cho hắn hai phát, lòng dễ chịu hơn nhiều, hầu gia gần đây khó tính, gặp mình hai lần là đạp mình hai lần, cũng không biết làm sai cái gì mà ánh mắt hầu gia nhìn mình rất quái, làm người ta sợ hãi.

Lấy trong lòng Nhất Trận Phong ra một cái nỏ nhỏ bỏ cánh cung, lấy từ trong ống đồng dài một xích ra mấy mũi tên, đầu mũi tên đen xì, đặt lên mũi ngửi một cái. Nổi khùng, điên cuồng dùng roi quất Nhất Trận Phong, thoáng cái Nhất Trận Phong thương tích đầy mình, kêu thét thê thảm.

Cẩu Tử nhíu mày, sợ đánh thức mẹ, nhặt khăn vải lên, bóp hàm dưới Nhất Trận Phong, nhét khăn vào miệng hắn, Nhất Trận Phong kêu ú ớ, hẳn là đang cầu xin.

– Loại người như ngươi phải cho vào vạc dầu, dám bôi độc dược lên mũi tên, ngươi không định cho Vân gia lão nãi nãi đường sống, một cụ già tốt như thế mà ngươi dùng thứ đáng băm vằm này để đối phó, ngươi có còn là con người không?

Lục soát toàn thân Nhất Trận Phong, Cẩu Tử không ngừng cười lớn, nhất là móc ra hai đĩnh bạc lớn trong quần của hắn càng cười sung sướng, hắn đã nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc vẫy tay với mình.

– Giỏi lắm, giấu bạc trong quần thì ngươi là kẻ đầu tiên, không sợ làm tiểu huynh đệ bị thương.

Nói xong tháo tóc hắn ra, tìm ra trong tóc một cái cưa nhỏ, hai cái cương châm. Đáy giày cũng không bỏ qua, dùng chủy thủy rạch đáy giày, lại lấy ra một thanh đao nhỏ. Nhất Trận Phong tới lúc này mới mất tinh thần gục đầu xuống, trước mặt người trẻ tuổi này hắn tựa hồ không có chút bí mật nào.

– Đừng lạ, lão tử lớn lên trong doanh phụ binh, những thứ kỳ quái từng thấy dù ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, giả bộ trước mặt lão tử à, có giỏi giả bộ nữa đi.

Đang nói chuyện thì một lão nông vác cuốc từ trong nông điền đi qua, tới thẳng quán trà, rót cho mình một cốc trà lạnh, ngựa cổ uống cạn, rất tự nhiên cứ như ở nhà mình vậy, như chẳng thấy Nhất Trận Phong không ngừng quẫy đạp trên mặt đất hi vọng khiến lão nông chú ý, vén áo lên quạt phành phạch, tuy mới vào tháng tư, nhưng mặt trời Quan Trung đã trở nên gay gắt.

Cầu Tử chạy tới lấy quạt, ân cần quạt mát cho ông ta, lão nông nghỉ một lúc, uống một cốc trà, chỉ Nhất Trận Phong:

– Đây là đám khốn mà hầu gia nói à?

– Vâng ạ, lão thúc, tên này còn nói mình là người làm ruộng, định lừa cháu, mới đầu cháu thấy hắn không giống đánh xe, lại không chắc, nên vờ không cẩn thận đổ trà lên người hắn, lúc lau người phát hiện hắn mang vũ khí, cho nên dùng ma phí tán trộn vào trà cho hắn uống, mới bắt được.

Cẩu Tử ở bên lão nông giống như đứa bé vội khoe công với người lớn, ngẩng đầu hi vọng được lão nông khen, ai ngờ đầu ăn một cái bợp, xoa đầu nhìn lão thúc không hiểu.

– Thứ dạy ngươi trước kia trôi vào bụng chó hết rồi, còn khoe khoang, không chắc cái gì, ngươi nhìn hai cái giày của hắn giống nông hộ đi không? Ngươi nhìn tay của hắn rồi nhìn tay lão thúc ngươi, vết trai trên đó có giống nhau không? Ngươi nhìn hổ khẩu, cổ tay của hắn xem, Cẩu Tử, hắn là cao thủ chơi đao, ngươi chưa phải là đối thủ của hắn đâu, nếu không phải ngươi dùng ma phí tán, tên khốn này không coi ngươi ra gì, ta về sẽ thấy thi thể hai mẹ con ngươi.

Lão thúc nói xong còn gia chân dẫm hàm dưới của Nhất Trận Phong, rút khăn ra, lấy một cái lưỡi liềm ở hông, móc hàm trên của Nhất Trận Phong, kéo miệng hắn lên thật cao, bảo Cẩu Tử:

– Kéo lưỡi hắn ra.

Cẩu Tử không hiểu, vẫn ngoan ngoãn dùng kìm kéo lưỡi Nhất Trận Phong.

– Kéo dài ra.

Lão thúc giục, Cẩu Tử kéo mạnh, cái lưỡi đỏ của Nhất Trận Phong thè ra thật dài.

– Xem dưới lưỡi của hắn có dao nhỏ không?

Cẩu Tử cuộn lưỡi Nhất Trận Phong lại, dưới gốc lưỡi tên khốn đó không ngờ có một lưỡi dao mỏng. Kinh hãi lấy lưỡi dao ra, cắt thử lên vải, vải lập tức biến thành hai nửa, cực sắc.

– Nếu như là giữa hai quân, bắt được gian tế, lão tử ngay cả lỗ đít hắn cũng kiểm tra. Cẩu Tử, cắt gân tay hắn đi, tên khốn kiếp này không có ý định tốt đẹp, hắn không theo đội xe, hẳn nhắm vào mẹ con ngươi, chuẩn bị ngày mai giết lão phu nhân.

Mắt Cẩu Tử đỏ dừ, trong nhà chỉ có một mình mẹ già, lại còn không có chút uy hiếp nào với hắn, trên khốn kiếp cũng không bỏ qua, tay chẳng hề do dự dùng con dao nhỏ rạch cổ tay Nhất Trận Phong, hai dòng màu đỏ từ từ rỉ ra, tay Nhất Trận Phong rũ xuống. Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, lão thúc ngồi lại ghế:

– Giờ tên khốn này mới là tiền tài, lát nữa ngươi và Lăng Tử cùng tới Vân phủ giao cho lão phu nhân, nói với lão phu nhân thời gian tới đừng ra ngoài, ta sẽ nói với các huynh đệ chú ý hơn tới người ngoài.

Chọn tập
Bình luận
× sticky