Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1304: Thuốc Bất Tử

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Xuất hiện một Lý Tượng đã làm Lý Nhị thương tâm vô cùng, nếu như xuất hiện thêm vài đứa nữa, ông ta sẽ nổi điên, phú quý không quá ba đời, thiến niên là tương lai đế quốc, hiện giờ đã tới lúc tính toán cho tương lai rồi.

Mỗi ngày tới điện Lưỡng Nghi thăm Hủy Tử là an bài bất biến của Lý Nhị, không muốn thấy ái nữ ngày càng tiều tụy, nhưng không lòng không nỡ dứt bỏ, mỗi ngày nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của khuê nữ, bi thương sinh ra tận tim.

Từ phòng khuê nữ ra, Lý Nhị đứng trước giang sơn xã tắc đồ hồi lâu không nói, thì ra thiên hạ đệ nhất nhân trước mặt diêm vương chẳng có chút thể diện nào.

– Trẫm hận không thể chịu thay con mình.

Lý Nhị thở dài:

– Bệ hạ cớ gì nói lời ấy, bệnh tình công chúa không phải không thuốc cứu, Đại Đường cương vực vạn dặm, kỳ nhân dị sĩ vô số, bệ hạ chỉ cần hạ một chiếu thư, ắt có kỳ nhân nguyện san sẻ ưu lo cho bệ hạ.

Lý Nhị nghe Chử Toại Lương nói xong, lập tức tới bàn vung bút viết chiếu thư, đưa Chử Toại Lương:

– Cầm lấy, đem người về cho trẫm! Ai có tài không tới, giết!

Mắt Chử Toại Lương ánh qua niềm vui, khom người lĩnh chỉ, vội vàng rời cung Vạn Dân, lập tức tới trung thư chuẩn bị đóng dấu phát toàn thiên hạ. Phòng Huyền Linh xem xong, dặn:

– Giết chóc ít t hôi, bệ hạ đang bệnh cấp cầu loạn y, tỉnh táo lại ông sẽ không có lợi.

Chử Toại Lương chỉ tay lên trời:

– Lòng ta có thiên địa chứng giám.

Phòng Huyền Linh gật đầu không nói thêm nữa, cứ như vừa mới làm xong một chính vụ cực kỳ bình thường.

Long Hổ Sơn có thuốc bất tử, đó là do Trương Đạo Lăng truyền lại, nghe nói có thể làm người chết sống lại, có điều là bí truyền, là bí mật của Long Hổ Sơn, có điều bí mật này đã bị Chử Toại Lương biết được, ông ta mua cuốn sách cũ bên đường phát hiện ra.

Hiện giờ ông ta muốn đạo sĩ Long Hổ Sơn ra tay, hiến thuốc bất tử cứu công chúa trị bệnh, bí mật này Chử Toại Lương cũng từng nói với hoàng đế, nhưng Lý Nhị chỉ cười thôi, nếu có thứ thần kỳ ấy thật, nó đã chẳng xuất hiện ở thế gian này, khi phát hiện ra thuốc bất tử, bị người ta uống ngay rồi, thế mới hợp tình hợp lý. Long Hổ Sơn giữ bí mật này tám trăm năm đúng là nhảm nhí.

Hiện giờ thì khác, Lý Nhị đã tuyệt vọng với bệnh tình của Hủy Tử, y gia thánh thủ Tôn Tư Mạc cũng đã bó tay, chỉ đành cầu thần linh, bất kể linh hay không, Lý Nhị đều muốn thử.

Nếu đã là chí bảo của Long Hổ sơn, họ tất nhiên cực lực phản kháng, cho nên Phòng Huyền Linh mới khuyến cáo, Đại sư huynh Tham Thương của Long Hổ Sơn e là phải tới kinh thành một chuyến.

– Đạo gia ta kiệt lực xây dựng thần cung, đạo quán thiên hạ không đâu không cung ứng tài phú, gia thúc càng tiêu hết hơn bảy trăm năm tích trữ, nếu như Long Hổ sơn tự cho rằng mình là hậu duệ thần linh không thèm để ý, chúng ta cũng chẳng cần để ý tới họ.

Viên Thiên Cương ngồi trên bồ đoàn nghe đạo sĩ bẩm báo xong, thần sắc không đổi, thái độ lạnh lùng làm đạo sĩ kia sững người tại chỗ.

Bão tố thế nào cũng tới, nếu triều đình muốn lấy Long Hổ sơn và Ngũ Đấu Mế giáo ra làm gương, Viên Thiên Cương muốn đặt mình ngoài cuộc, chỉ cần vượt qua được mấy năm ban đầu, một khi thần cung xây xong, không cần lo mình bị triều đình hạn chế truyền giáo nữa, đạo gia ắt hưng thịnh.

Tiểu Vũ vào cung thăm Hủy Tử, sau khi về tâm tình rất tệ, Hủy Tử là học sinh của nàng, nhìn Hủy Tử hư nhược cực điểm, Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra hai câu thơ sư phụ ngâm khi hoa mai rơi xuống đất:”Linh lạc thành nê niễn tác trần, chích hữu hương như cố.”

Khi rụng thành bùn hoá bụi bay,

Vẫn có hương như cũ.

Mặc dù giữa mùa hè, tâm tình Tiểu Vũ lại như đang ở mùa đông, một nữ tử như tinh linh dù tiều tụy không còn ra hình người, vẫn cười vui vẻ, vì gầy gò nên mắt to khác thường, cười nói yêu kiều như có hương thầm lan tỏa.

Một phụ nhân mang thai chắp tay sau lưng đứng bên ao sen trông hết sức buồn cười, song mặt Tiểu Vũ phủ sương băng, vừa rồi rời hoàng cung nàng thấy hoàng bảng dán trên đường Chu Tước. Tiểu Vũ đọc ra được sát khí ngùn ngụt trong tấm hoàng bản đó, không biết lần này người nào của Đạo gia bị đồ sát, Tiểu Vũ lo lắng cho Vân gia, Tôn đạo trưởng cũng bó tay, hoàng đế đành cầu thần linh, mà trừ Phật Đạo ra, Vân gia là gần với thần linh nhất.

– Không thể, không thể là sư phụ, thời gian, địa điểm đều không đúng, hơn nữa không khí cũng không đúng, hoàng bảng ở kinh thành chỉ có mười hai cái, không nhiều bằng một thành của Giang Tây Nam đạo…

Địch Nhân Kiệt nói được một nửa liền dừng lại, Tiểu Vũ xoay người qua cười âm u:

– Nói tiếp đi, sao không nói nữa? Nói hết lời chàng muốn nói ra, thiếp phải nghe được mục tiêu xác thực mới yên tâm, sư phụ giao cả nhà lớn nhỏ cho chúng ta chiếu cố, không thể có chút sai sót nào.

Địch Nhân Kiệt cười khổ:

– Xem ra Long Hổ Sơn sắp gặp họa lớn rồi, bệ hạ bệnh gấp cầu loạn y, sự phụ nói Hủy Tử không sống quá tuổi cập kê, cớ gì còn khổ thế? Chẳng lẽ bệ hạ không tin cả lời Tôn tiên sinh và sư phụ sao?

Tiểu Vũ xoa bụng:

– Chuyện này không liên quan gì tới tín nhiệm, bệ hạ yêu con, không tin con sẽ chết, dùng quyền thế của mình tìm cho Hủy Tử chút hi vọng. Đổi lại là thiếp thì thiếp làm lâu rồi, vì con, dù có làm máu chảy thành sông cũng có sao.

Địch Nhân Kiệt nhổ bọt phì phì, bịt mồm Tiểu Vũ lại, tức giận nói:

– Con chúng ta nhất định sinh ra thật khỏe, nàng cũng sẽ bình an, không xuất hiện chuyện đó đâu.

Tiểu Vũ gạt tay Địch Nhân Kiệt ra, khẽ hôn hắn một cái, vui vẻ nói:

– Thế mới đúng, chúng ta sống cuộc đời chúng ta, Long Hổ sơn từ thời Trương Đạo Lăng mấy trăm năm tích lũy nhân mạch, thế nào cũng có cách ứng phó, chàng đi tra cái án băm xác đi, nói thiếp nghe, thiếp góp ý cho, gần đây buồn chán, thăm Hủy Tử xong tâm tình rất tệ, thay đổi tâm tư một chút, nói xem…

– Không nói, đây là vụ án của ta, lần trước nói với nàng vụ án trâm bạc, bị nàng nói ngay ra manh mối, làm ta mất mặt, giờ nàng có thai, không nên nghe hung án đẫm máu này.

Khi Địch Nhân Kiệt ôm lấy Tiểu Vũ, đột nhiên cảm giác người nàng cứng đờ.

Kinh ngạc buông Tiểu Vũ ra, thấy mặt nàng tím tái, hung dữ nhìn ra phía sau, vội quay đầu theo, chỉ thấy một hắc y nữ tử đội mũ màn che đứng dưới cây liễu bên hồ, đôi mắt lạnh băng nhìn phu thê mình.

Địch Nhân Kiệt định hỏi thì Tiểu Vũ nói:

– Chính nữ nhân này nói với thiếp muốn mang con chúng ta đi.

Địch Nhân Kiệt cười ha hả chắn trước người Tiểu Vũ, chắp tay nói:

– Thì ra là tiền bối giá đáo, Địch Nhân Kiệt thất lễ, không biết tôn tính đại danh tiền bối là gì?

Nữ tử kia không đáp, nhưng thình lình vọt tới, cùng lúc đó một mũi nỏ màu hồng từ dưới sườn Địch Nhân Kiệt lộ ra, bắn vào cây liễu sau nữ tử, đuôi nỏ còn rung rinh, nếu nữ tử đó chậm một chút thôi, mũi nỏ kia đã ghim vào yết hầu.

Tiểu Vũ phất tay áo, một chiếc yến sỉ nỏ màu hồng xuất hiện ở tay, lần nữa nhắm vào hắc y nữ tử, đồng thời không chút do dự bóp cò, liền một lần bắn toán bộ số nỏ tiễn ra.

Phụt phụt, nỏ tiến bắn vào một cái bàn, nữ tử kia vứt bàn đi, cười lạnh:

– Ngươi không thoát được đâu, con ngươi phải giao cho ta, đó là món nợ của Bạch Ngọc Kinh các ngươi.

– Sao lại ra tay với tiền bối!

Địch Nhân Kiệt mắng, nắm lấy yến sỉ nỏ của Tiểu Vũ ném sang một bên, Tiểu Vũ cúi đầu xuống. Địch Nhân Kiệt lần nữa thi lễ:

– Chúng tôi chưa bao giờ nhận mình là đệ tử của Bạch Ngọc Kinh, có phải tiền bối nhận nhầm rồi không?

Con ngươi hắc y nữ tử rụt lại:

– Ngươi là Tân Mị Nhân đời này?

Chọn tập
Bình luận