Từ văn thư biết được thập lục vương dẫn già trẻ trong nhà và tùy tùng khăng khăng nhập quan, đặt kiếm lên cổ ép Tiết Nhân Quý mở cửa, nay đã tới Lan Châu, tình cảnh thảm vô cùng.
Sai là ở Tiết Nhân Quý! Vân Diệp thở dài đặt văn thư xuống, đây chỉ là bề ngoài thôi, thập lục vương đều sống gian nan, nhưng nói không đủ cơm ăn áo mặc thì quá khoa trương rồi, cái gì chưa nói, riêng tiền tài có được từ chỗ Hà Thiệu đủ cho họ giàu có cả đời.
Đám người này muốn về thì về thôi, dù sao vương vị khẳng định là không còn, kiếm được cuộc sống yên ổn ở Trường An là tốt.
Thực ra bi kịch của Thập lục vương là do chính sách Tây Vực cực kỳ ích kỷ của Đại Đường gây ra, vì Đại Đường cần nhân khẩu, nên có người đề xuất thuần hóa và pha loãng, chỉ cần đưa nhân khẩu Tây Vực vào Quan Trung, phân tán tới các châu phủ, khiến cho người Hồ ở đâu cũng là thiểu số.
Đại Đường là một xã hội tông tộc nghiêm ngặt, người Hồ đơn độc ở bất kỳ nơi nào cũng chỉ có thể sinh sống quy củ, dần dần nhân khẩu Tây Vực ít đi, làm nhiều tòa thành bị cát bao phủ, cứ tiếp tục như thế Tây Vực chỉ còn thập lục vương và nô phó của họ..
Chuyện của Thập lục vương, Trường Tôn thị không có quyền phán quyết, báo lên cho hoàng đế, hoàng đế đá bóng sang phủ tông nhân.
” Thập lục vương thuộc về đất phong, sinh tồn cùng quốc gia, không được tự ý bỏ đi.”
Vân Diệp cầm tấu chương nhìn Lý Tú nhi tử của Lý Thần Thông, nay ông ta là tông chính của phủ tông nhân, chù chừ hồi lâu mới nói:
– Vãn bối không nên nhiều lời, nhưng thập lục vương đã vứt bỏ đất phong, lúc này trở về lấy gì nuôi sống gia đình? Huống hồ trong đám người này rất nhiều người già trẻ nhỏ, đều là thân quyến, không cần ép họ vào đường cùng chứ? So với việc đuổi hết họ về Tây Vực, chẳng bằng chặt đầu toàn bộ ở Lan Châu còn hơn, vì sao tuyệt tình thế?
Lý Tú lạnh băng đáp:
– Ngươi cũng là tông thất, phải hiểu đạo lý gia thiên hạ, trước kia chúng muốn tự lập, bọn ta đã hỗ trợ hết mình, nay thất bại muốn quay về hưởng thành quả sẵn, không biết mỗi tấc đất Đại Đường do huyết chiến mà ra, Lý gia không nuôi hạng ngu xuẩn chỉ biết đưa tay đòi cơm. Nếu con cháu lão phu tương lai cũng vô dụng, lão phu cũng không dung tình, ngươi còn dám nói đỡ, gia pháp không tha.
Vân Diệp bị trừng phạt ở phủ tông nhân không phải chỉ một hai lần, nghĩ tới đám yêu quái ở đó, tốt nhất không đắc tội thì hơn, nhưng phong tấu chương này không sao phát xuống được, một khi đóng dấu binh bộ, thập lục vương sẽ bị đại quân đuổi về Tây Vực, ở chỗ hoang vu không bóng người, đám hoàng tộc vô tích sự đó chỉ có chết đói.
Mang thủ lệnh đi tìm Trường Tôn thị, bà đang nằm trên giường ăn anh đào, mùa đông mà có thứ này, chắc chắn là sản phẩm trong phòng ấm của Dương phi.
Trường Tôn thị nhả hạt anh đào ra, liếc nhìn văn thư bìa vàng trên tay Vân Diệp, bình thản hỏi:
– Phủ tông nhân có quyết định rồi à?
– Thập lục vương thuộc về đất phong, sinh tồn cùng quốc gia, không được tự ý bỏ đi.
Vân Diệp đọc một lượt nội dung:
– Hậu cung cũng náo loạn rồi, rất nhiều hậu phi quỳ ở điện Lưỡng Nghi không chịu đứng lên, còn ra thể thống gì nữa, ở đây bây giờ luôn có quan viên cận kiến, cả đám hậu phi quỳ đó cho người ta xem à, vừa lệnh hoạn quan khiêng toàn bộ về rồi, xử trí ra sao triều đường tự có luật định, hậu phi từ khi nào cũng có thể can dự vào chính sự chứ?
Trường Tôn thị cố ý nói lảng đi, xem ra bà căm ghét thập lục vương tới tận xương. Trường Tôn thị thấy Vân Diệp im lặng, không nói cũng không đi, thở dài:
– Ngươi là đứa quá mềm lòng, ta muốn xem Vân gia tới lúc đó có cắt tỉa cành lá không, một cái tây cành lá quá um tùm không phải là chuyện tốt, nếu không cắt tỉa, cây đó sẽ mọc lệch, hoặc chẳng thể vươn lên được.
– Thập lục vương thêm vào tùy tùng là hơn tám nghìn người, ta không hạ quyết tâm được, nhưng muốn lật lại quyết định của phủ tông nhân thì cần tộc trưởng là bệ hạ lên tiếng mới được, ngươi phát văn thư tới cung Cửu Thành, coi như cho thập lục vương một cơ hội.
Vân Diệp cười, đây mới là Trường Tôn thị trong lòng mình, tuy trông cực kỳ quy củ, nhưng sự lương thiện và ôn nhu của nữ nhân chưa bao giờ mất.
Hoàng hậu hạ lệnh phát văn thư tới cung Cửu Thành kỳ thực là xin giúp thập lục vương rồi, nếu vẫn không được cũng do hoàng đế phát văn thư tới Lũng Hữu để Tả vũ vệ chấp hành. Có điều Vân Diệp cho rằng hẳn thập lục vương có thể về Trường An rồi, tuy bị Lý Nhị mắng nhưng còn hơn chết đói ở Tây Vực.
Về tới công bộ gửi văn thư đi xong, ngồi một mình trong đại đường Vân Diệp chợt phát hiện mình bỏ quên một người, Hà Thiệu.
Trong tay Thập lục vương đã không còn bao nhiêu bách tính nữa, vậy tên này làm sao duy trì được việc khai thác và chế luyện dầu hỏa? Thế cục toàn Tây Vực chớp mắt trở nên mơ hồ, rốt cuộc là sao?
Thương nhân có tiền, có người, vương gia có binh mã nhưng lại phải nhìn sắc mặt thương nhân? Trừ khi thương nhân mạnh tới mức vương gia không dám đắc tội, Vân Diệp cười khổ, tên khốn kiếp Hà Thiệu đúng là cả gan, dám liên hợp với Hàn Triệt, Hi Đồng ép thập lục vương đi, hắn thực sự cho rằng Tây Vực đã là thiên hạ của mình sao?
Nếu Tiết Nhân Quý phái binh tới Quy Tư, Hi Đồng chỉ có thể chạy càng xa càng tốt, Tiết Nhân Quý không phải là Vân Diệp mà nương tay với hắn.
Tới lúc này Vân Diệp mới hiểu chuyến hành động này của thương gia có ý nghĩa sâu xa, không chỉ mưu cầu lợi ích trên triều đường, còn định tự lập thế lực địa phương ở Tây Vực. Bọn họ tưởng mình là ai, ai để Đại Đường có dấu hiệu chia rẽ? Phùng Áng định lập vương quốc của mình ở Đài Loan, Lý Nhị cũng chen vào, các ngươi chỉ là một đám thương cổ, quá xem thường quan viên triều đỉnh rồi.
Vân Diệp cho rằng thương nhân muốn quyền lực không sai, nhưng muốn thực tế khống chế địa bàn là không được, có một ngày thương nhân sẽ trở nên vô cùng cường đại, Tây Vực sẽ thành mầm họa.
Có điều muốn có biện pháp phải đợi thương luật ra đời, Vân Diệp không nghĩ nữa, sai người mặc giáp trụ, Lý Thái tiếng là lưu thủ, y chỉ là phụ chính, thực ra chuyện gì cũng tới tay y, Trường Tôn thị chỉ làm vai trò của con dấu.
Đứng trên tường thành Trường An, giáp kêu loảng xoảng, Vân Diệp kệ áo choàng bay phần phật, dẫn Vượng Tài đi tuần thị, đây vốn là tòa thành an toàn nhất thiên hạ, nhưng Vân Diệp không dám có chút lơ là nào.
Đối chiếu, kiểm số, phân biệt phải hoàn thành trong chớp mắt, điều này khảo nghiệm nhãn lực và phán đoán của tướng quân. Vân Diệp không giống Úy Trì Kính Đức cứ thấy người khả nghi là giết không cần hỏi, nhưng không ngờ được thủ tướng Khai Viễn môn lại là người mình không biết.
Cung Văn Tú là ai? Vì sao hắn thành thủ tướng Khai Viễn môn mà binh bộ thượng thư không biết.
Mười lăm ngày trước thủ tướng còn là Độc Cô Cửu, kẻ có thể đẩy người Độc Cô gia đi, Vân Diệp rất muốn làm quen một phen.
Hoàng đế không có mặt, Lý Thái chẳng biết chạy đi đâu, Vân Diệp là thủ tướng của Trường An, sau khi biết toàn bộ quá trình, Vân Diệp hạ lệnh chém mười sáu người, trong đó bao gồm Cung Văn Tú.
Sau đó dùng quân thành phòng tra xét người khả nghi, tìm ra một trăm mười bảy người, Địch Nhân Kiệt thẩm vấn ngay trong đêm, Vân Diệp hạ nghiêm lệnh không được tha một ai.
Trường Tôn thị xem tấu của Vân Diệp, chán nản nói:
– Đâu cần thế, người Oa thành thần tử Đại Đường đâu chỉ một hai người, ngươi định giết sạch họ ạ? Bọn họ làm việc chăm chỉ cần cù, sao lại giết.
Vân Diệp chắp tay nói:
– Cát Sĩ Trường Đan dùng tên giả là Cung Văn Tú, trấn thủ Khai Viễn mon mà không có điều lệnh của binh bộ, Độc Cô gia tự ý giao chức vị trong yếu như thế cho môn khách, đó là tử tội. Độc Cô Cửu tự ý rời chức vụ, chỉ bời vì muốn đi săn, thần muốn tới hỏi lão tổ tông Độc Cô gia dạy con cháu thế nào? Nếu hắn không coi quốc môn ra gì, vậy phải chuẩn bị người ta cũng chẳng coi tinh mạng hắn ra gì.
– Vi thần tự biết không phải là danh tướng như Vệ công, Anh công, thứ duy nhất có thể khoe được là chế độ, đó là pháp bảo khắc địch của vi thần, nên chưa bao giờ mảy may lơi lỏng.