Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1471: Thôi bối đồ

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Lý Thuần Phong tới tìm mình là muốn mình ngậm miệng, mình có thể thành thượng khách của tiên cung, đại bộ phận nguyên nhân là do đó.

Nay thư viện nắm giữ tư tưởng của thiên hạ, đạo môn muốn làm một đại sự như vậy, trước tiên là phải qua được cửa ải của thư viện, chỉ cần thư viện đứng ra phản đối, tinh anh của Đại Đường sẽ coi bữa tiệc long trọng này là trò hề, đạo môn vĩnh viễn chỉ có thề lừa gạt những ngu phu ngu phụ mà thôi.

– Sở công, ngài lý giải về đạo môn quá phiến diện rồi, bao năm qua chúng tôi cũng không ngừng cải tiến, không ngừng tìm lối thoát, Tây Hoa pháp sư Thành Huyền Anh đi khắp đông hải, lập chí nghuyện giải thích pháp môn đạo gia cho hải dân, tuy lưỡi ông ta bị ngài cắt, nhưng ông ấy không hề sợ hãi. Chân trời góc biển đều có châm ngôn đạo gia cho ông ấy khắc. Chuyện lấy người kính hiến hải thần đã không còn xảy ra nữa.

– Di hài tướng sĩ thủy quân ở Đăng Tiên quan, nay đã là đệ nhất đạo quán bên biển, quanh năm hương hỏa không dứt, đây là vinh dự của các liệt sĩ, mỗi năm tiền Đăng Tiên quan thu được các đạo sĩ không dám lấy đồng nào, toàn bộ biến thành dược thảo trả lại cho bách tính Đông Hải.

– Hiện giờ đạo môn không còn người ngồi không rảnh rỗi, hành y cứu chữa bách tính, tu sĩ khổ tu ở sơn dã cũng tự canh tác, đưa mắt nhìn, đạo môn đã có năng lực lãnh tụ thế lực ngoài đời của thiên hạ.

Lý Thuần Phong là thuyết khách giỏi, mỗi chuyện nào cũng đánh vào chỗ mềm yếu của Vân Diệp, bất kể là Thành Huyền Anh không lưỡi, hay là tòa đạo quán duy nhất khiến Vân Diệp quan tâm kia, tình nghĩa trong đó cùng với thời gian trôi đi, lắng đọng thành bộ phận tình cảm quan trọng nhất trong lòng.

– Đạo môn làm thế là rất tốt, vì sao các ngươi còn chưa thỏa mãn, giáo hóa thiên hạ là trách nhiệm của hoàng tộc và sĩ nhân, giáo nghĩa của các ngươi mang chênh lệch rõ ràng, riêng cái điều thanh tĩnh vô vi đã là đại địch của thế gian.

– Nhân gian phải tiến bộ, mà không phải dậm chân tại chỗ, chúng ta phải không ngừng thăm dò thế giới, cuối cùng biến thành thần của chính bản thân, không thể gặp được chuyện không thể giải thích thì cứ quy vào thần linh. Chúng ta phải nhìn thấu bản chất sự vật, trả chân tướng thế gian.

– Giống như hôm qua ta ngồi chiếc xe không cần dùng súc vật kéo, không cần sức gió, sức nước. Hay như mấy năm trước chúng ta phát hiện nhân loại có thể bay lên trời, bầu trời không còn là lãnh địa của thần linh và chim chóc nữa, mà người cũng có thể bay lên trời.

– Cùng với việc nhân loại không ngừng tiến quân lên trời, thần linh trên thiên cung của các ngươi sẽ bị chứng minh là hư vô, đến khi nhân loại vượt qua chín tầng mây mà không thấy thiên cung, các ngươi sẽ ăn nói sao đây?

Đây là lần đầu tiên Vân Diệp nói cho một người khác vận mệnh sau này của nhân loại.

– Hiện giờ ta chỉ có mỗi cái tước vị thôi, không có bất kỳ sức ước thúc nào với các ngươi nữa, các ngươi muốn tổ chức yến hội gì thì cứ tổ chức, nếu thuyết phục được thư viện thì đi mà thuyết phục, ta không tán thành hay phản đối. Ta không thể thay người thiên hạ quyết định hỉ nộ ái ố của họ, nói cho cùng thế giới này là của họ.

Vân Diệp nghĩ rất lâu mới nói lời này, con người chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào ngoại lực ước thúc, bọn họ sớm muộn gì cũng phá vỡ trói buộc, chỉ có tự họ có nhận thức tỉnh táo mới đi tốt trên con đường của mình.

Lý Thuần Phong thở phào, chắp tay nói:

– Năm xưa vãn bối cùng gia sư, gia sư tổ cùng nghiên cứu một cuốn sách là ( thôi bối đồ), khi đó gia sư từng suy đoán khí vận thiên hạ của hoàng triều Lý thị, tuy không nhìn thấu, song vẫn có thể nhìn được ít manh mối.

– Hiện không được nữa rồi, tổ sư gia tự mình suy diễn, kết quả từ quẻ thứ hai liền trở nên hỗn độn vô cùng, hai mươi mốt trái quả trên đĩa Thanh Hoa sụp đổ trong khoảnh khắc, có thiên thạch đánh vỡ địa, đạo môn thăm dò vô số lần không hiểu ý. Quẻ thứ hai, vốn là trong đĩa chứa hai mốt quả, đại biểu Đại Đường có hai trăm tám chín năm và hai mốt đế vương.

– Gia sư cố giải quẻ thư ba, vốn là nữ tử cầm đao biến thành đứa bé mọc sừng, vì thế gia sư tổ mới quy thiên, sợ trời cao giáng tội đạo gia. Sở công, đây là bí kỹ bất truyền của đạo gia, nhưng thiên cơ biến ảo vô thường, đạo môn không dám tùy tiện nhìn trộm, chỉ đành giữ mình. Sở công nên cẩn thận, gia sư tổ trước khi lâm chung nói “nộ hải thao chu!” Rất có khả năng là quẻ thứ tư, có điều không ai hiểu ý.

( Quẻ thứ ba vốn là nữ tử cầm đao, đại biểu Vũ gia loạn Đường, quẻ thứ tư là một đám khỉ cầm cành cây đuổi anh vũ, đại biểu Trương Gián Chi xua đuổi Vũ gia thành công. – Nhưng có trời mới biết quẻ này bói trước hay là sau khi sự kiện xảy ra đạo môn mới thêm vào, đọc cho biết có vậy thôi)

Vân Diệp bật cười:

– Thôi bối đồ, thôi bối đồ, vậy dám hỏi tranh cuối cùng ý gì?

Lý Thuần Phong cười lớn:

– Thiên đạo mênh mông thay đổi vô cùng, long xà lên xuống sát phạt không ngớt, tiểu đạo làm sao biết được họa phúc của hậu thế, tất cả chẳng qua chỉ nói lăng nhăng, xin Sở công cười một cái là được.

Nói xong muốn ra ngoài, Vân Diệp đặt tay lên lưng Lý Thuần Phong hỏi:

– Có cần tá lực không?

– Gió tốt nên mượn, hãy tiễn tiểu đạo lên mây xanh.

Vân Diệp dùng hai tay đảnh mạnh, Lý Thuần Phong là cao thủ võ học, nhẹ nhàng tá lực vọt đi rất xa, sau đó cười ha hả rời Vân gia. Lão Tiền muốn tiễn hắn, nhưng thấy Lý Thuận Phong đạp tường vọt lên mái nhà phóng đi.

Vân Diệp mỉm cười lắc đầu, đạo gia vẫn có chút nền tảng, học thuyết thần bí đôi khi không thể giải thích, chẳng phải một câu mèo mù vớ cá rán là xong.

Có điều chẳng sao, bản lĩnh bọn họ lớn tới mấy cũng chẳng thể nhìn rõ con đường phát triển của hậu thế như mình, nếu như trên thế giới này có tiên tri, vậy chỉ có thể là Vân Diệp, Vân Bất Khí.

Nghĩ tới đó Vân Diệp cười khổ, hiện giờ thế giới đã trở nên hỗn loạn, nếu mình không làm gì cả, trơ mắt nhìn phong vân thế gian, mặc sự việc phát triển theo con đường vốn có, tất nhiên có thể làm thần côn, nhưng bây giờ tất cả biến thành mớ hỗn động, mình cứ về thư viện giấu dốt thì hơn. đọc truyện mới nhất tại truyện yy chấm com

Công tác thuyết phục của Lý Thuần Phong rất gian nan, tới thư viện tìm Nguyên Chương tiên sinh, sau khi nói rõ ý liền bị lấy lý do kính quỷ thần nhưng tránh xa đuổi đi.

Tới học đường giảng giải, kết quả bị học sinh hỏi cho cứng họng, vì bọn họ muốn Lý Thuần Phong đưa ra một t hần tiên chân chính cho bọn họ chiêm ngưỡng, nếu không nói gì cũng vô dụng. Lý Thuần Phong muốn dùng thần tích trên núi Côn Lôn nói, bị đám học sinh cười rộ lên xỉ nhục một phen, thư viện có viện nghiên cứu Côn Lôn sơn, biết nhiều chuyện hơn cả đạo môn.

Tới lúc này Lý Thuần Phong mới nhớ ra biệt thự của Vân gia ở Côn Lôn sơn luôn có người trú, mà những người đó lại không phải là người Vân gia, là học sinh và tiên sinh của thư viện.

Tên đã lên dây không thể không bắn, Lý Thuần Phong đành đi tìm Trường Tôn Xung và Độc Cô Mưu, kết quả được hoan nghênh cực lớn, làm lòng tin của Lý Thuần Phong tăng mạnh, yến hội thần tiên sẽ cử hành đúng hẹn.

Khi hắn nghe thấy hoàng đế và hoàng hậu cũng thành thượng khách thì mừng tới phát cuộc, ngay trong đêm truyền hịch tới tổ miếu Côn Lôn, yêu cầu đem quy cách yến hội đề cao vô hạn, dù dốc toàn nguồn lực của đạo môn cũng phải làm tốt chuyện này.

Chọn tập
Bình luận