Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1036: Số phận khác nhau của hai con chó

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Báo cáo xong xuôi tình hình, Lão Khương chắp tay nói:

– Hầu gia, nếu người không sai bảo gì nữa thì lão nô tới nội trạch thỉnh an lão nãi nãi và phu nhân, hỏi xem nội trạch có cần bố trí thêm gì nữa không, lão nãi nãi bôn ba đường xá xa xôi, phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.

Vân Diệp gật đầu, bốn vị quản gia vào nội trạch rồi y mới ra ngoài, nhìn mặt trời nóng cháy, hắt hơi hai cái lớn, toàn thân thư thái.

Nhạc Châu được định vị là tòa thành thương nghiệp tất nhiên hoàn toàn khác với Trường An, Trường An là quốc đô cần trang nghiêm và mang hơi thở văn hóa nồng đậm, đem sạp hàng quán xá tới Nhạc Châu, cả Trường An đều trở nên u tĩnh hơn nhiều, bất kể ai làm phủ doãn Trường An đều nhân cơ hội này cải tạo cơ năng của thành phố.

Mã Chu làm rất tuyệt tình, trước kia thanh tra đất đai nhìn tựa như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hiện giờ mới thể hiện ra uy lực, thanh tra đất đai chỉ là một phương diện, tra ẩn tình nhân khẩu mới là mục đích chủ yếu. Riêng một mình Đan Dương công chúa moi ra hai trăm năm mươi nhân khẩu khai man, Lão Tiết mất mặt lớn, bị Mã Chu truyền tới phủ nha Trường An, bị chất vấn đỏ mặt tía tai trước vô số tòng lại, hắn nổi điên tóm cổ áo Mã Chu ném lên xà nhà, không ngờ Mã Chu không giận, vẫn tiếp tục chất vấn vì sao nhân khẩu ở đất phong của Đan Dương công chúa lại lớn hơn giới hạn của tước vị.

Bấy giờ mới biết mình bị người ta dùng làm gà để dọa khỉ, nghĩ tới hậu quả khủng bố, Tiết Vạn Triệt đành nhịn cho lành, chuẩn bị nhận sai, nhưng mà hắn xem t hường miệng lưỡi của Mã Chu, lời chất vấn làm hắn tức xì khói.

Tiết Vạn Triệt định tiếp tục hành hung kết quả bị người của phủ tông nhân chạy tới đè ra đất đánh cho một trận, Lý Nhị chẳng hề nể tình Lão Triết, đường đường quốc công chịu nhục giữa ban ngày ban mặt, vượt quá giới hạn tâm lý của một tên hán tử thô hào, chiếu theo tiến trình lịch sử thì tên này sắp tạo phản rồi.

Tiết Vạn Triệt bị hạ tước một cấp, hiện nay đã thành hầu gia, Mã Chu xử lý xong Tiết Vạn Triệt, chuyện còn lại liền vô cùng thuận lợi, đất đai và nhân khẩu đều được tra rõ, Lão Trình len lén mang nhân khẩu thừa bố trí ở Vân gia trang trống trải mới thoát nạn.

Trường Tôn Vô Kỵ hoảng sợ trả lại hai nghìn mẫu đất, tự xin xử phạt, trong triều người vì đất đai và nhân khẩu vượt quá tước vị bị chất vấn cực nhiều, trước khi Lý Nhị đông chinh, trong triều ai cũng nơm nớp lo sợ, vì lấy lòng hoàng đế mới dễ dàng chấp thuận đông chinh, Mã Chu thành con chó dữ hung hăng nhất bên cạnh hoàng đế.

Có thanh danh chó dữ Mã Chu vứt luôn chút rụt rè cuối cùng, đặt mình vào vai trò thần bảo hộ của bình dân, ra tay thẳng thắn chỉnh trị thành Trường An, sống ở thảo nguyên lâu năm Mã Chu cực hiểu tầm quan trọng của Hồ thương Tây Vực với Trường An, chuyên môn phân khu mậu dịch Hồ thương ở chợ Tây, để người Hồ có khu vực có thể tự do kinh doanh, không bị huân quý áp chế.

Hắn còn ba lần lên Ngọc Sơn, xin đem xưởng nghiên cứu của thư viện chuyển vào nội thành, hai lần bị Nguyên Chương dứt khoát từ chối, khi lần thứ ba Mã Chu tới thì Nguyên Chương không kìm được giận đuổi đi, mắng hắn là tên dã thú lòng lang dạ sói, còn đem học tịch Vân Diệp làm lại cho hắn triệt để thiêu hủy, tuyên bố Mã Chu là phản đồ của thư viện, mãi mãi không được bước chân vào thư viện Ngọc Sơn.

Mã Chu đứng ngoài cổng thư viện một đêm, ngày hôm sau về Trường An, chưa tới mùa thu đã ký lệnh chặt đầu, Đại lý tự vô cùng bất mãn, nhưng hoàng đế lại ngầm chấp thuận hành vi của Mã Chu, mười chín tử tù rụng đầu, trong đó có một vị quản sự của Trường Tôn gia, tỳ nữ thiếp thân của Đan Dương công chúa, đầu lĩnh thị vệ nhà Sài Thiệu, đều là kẻ cầm đầu cản trở thanh tra ruộng đất nhân khẩu, Mã Chu không buông tha cho kẻ nào.

Mặc dù tấu chương đàn hặc Mã Chu chất đống như núi nhưng đều bị Lý Nhị đè xuống, lúc này mọi người mới biết tất cả là chủ ý của hoàng đế.

Trường Tôn thị đem công xưởng của mình mở rộng gấp ba, khu công nghiệp Trường An cũng lần nữa mở rộng, cả vùng nam sơn khói bốc ngùn ngụt như nhân gian địa ngục, khi Trường Tôn thị tới thư viện thì thư viện mở xưởng in sách lớn nhất Đại Đường, đồng thời nhận in ấn công báo cho triều đình, bản thân cũng đưa ra một loại giống như báo chí, có điều bên trên chi chít tin tức thương gia, còn nữa là kiến thức hải ngoại.

Người dân thành Trường An cuối cùng cũng có bát cơm mới, cả thành trừ phía nam mù khói thì đã khôi phục sự ung dung ngày nào, mỗi sáng sớm, chập tối, một trăm lẽ tám hồi chuông thúc giục người ta rảo bước, cứ như tòa thành hùng vĩ này chưa bao giờ thay đổi.

Mã Chu định làm gì thì Vân Diệp kệ, đường là do bản thân đi, nếu hắn cho rằng có thể sống cả đời dưới vây cánh của hoàng đế thì tùy hắn, nhưng Tiết Vạn Triệt thì Vân Diệp không thể bỏ mặc, là huynh đệ cùng ăn nhậu chơi bời, nhìn hắn rơi vào vực sâu không phải là bổn phận của huynh đệ.

Có thời gian phải tâm sự với hắn, bị lão bà ức hiếp, tới tỳ nữ thiếp thân của công chúa cũng dám quát tháo hắn, luôn phải qua đêm ở thư phòng, cả đại cữu ca chẳng ưa gì, nhưng lão bà có lỗi lại tính lên đầu hắn, lão bà vụng trộm, chính huyện công Vũ An bắt được, tới chỗ đại cữu ca cáo trạng, nhưng bị đại cứu quát mắng, cuối cùng chôn tên gian phu kia thế là hết chuyện, làm sao Tiết Vạn Triệt xuất thân thế gia tướng môn Đôn Hoàng có thể chịu đựng được?

Đan Dương công chúa là em Lý Nhị.

Tới Nhạc Châu, hoàng đế tuyên hắn hộ giá, nhưng Lão Tiết trốn trong khoang thuyền, không mặt mũi nào gặp ai, suốt ngày nốc rượu, đoán chừng lúc này tâm tư duy nhất của hắn là đi thăm thị nữ thiếp thân và hai đứa nhi tử, sau đó kiếm tên bạn cùng chí hương đi tạo phản, cuối cùng bị Lý Nhị tóm được kéo ra chợ chặt đầu.

Hắn không thể không nhìn thấy kết quả đó, vũ khí của quân đội ngày càng lợi hại, thời đại dựa vào vũ dũng cá nhân xung phong hãm trận đã rời xa, Tiết Vạn Triệt trừ một thân võ nghệ thì chẳng có gì rời khỏi tầm mắt của Lý Nhị chỉ là chuyện sớm muộn, cách giết người cũ sẽ bị cách mới hữu hiệu hơn thay thế, giờ tạo phản bị chém đầu là kết cục duy nhất, chẳng qua hắn chỉ muốn trút giận thôi.

Lại thêm một đêm nữa qua đi, chiếc Đại Đế cuối cùng đã khởi hành, hôm nay gió rất lớn, lại giương hết buồm, chỉ có chiếc Công Chúa và Thanh Tước còn miễn cưỡng theo kịp, còn lại dù mông đồng nổi tiếng vì tốc độ cũng bị bỏ lại tít đằng xa. Vân Diệp nhìn thấy Trường Tôn Xung đứng trên triền dốc cầm kính viễn vọng quan sát đội thuyền, cái tên này luôn ăn mặc vô cùng bắt mắt, cưỡi ngựa đỏ, khoác áo choàng đỏ, mã sóc cắm thẳng, ai nhìn cũng biết là một viên mãnh tướng.

Vân Diệp nhìn thấy tên này đang nhìn mình, thế là dựng ngón cái lên, tức thì thấy hắn dựng ngón cái với mình, may là tên này chưa ngốc, có điều cha hắn cũng đang dùng kính viễn vọng nhìn hắn.

Kỵ binh giáp đen chạy dọc hai bờ sông như hai con rồng đen, theo sau chiếc Đại Đế, tới trưa Lý Nhị cũng không định dừng thuyền, xem chừng là ông ta muốn tới thẳng Động Đình Hồ, đường sông ngày càng hẹp không hợp cho chiếc Đại Đế tung hoành.

Mua một cái xe đua mà không thể chạy hết tốc độ sao làm người ta hài lòng, Lý Nhị một lòng muốn tới Động Đình Hồ xem năng lực thực sự của chiếc Đại Đế, đây là sợ thích ít ỏi của đế vương.

Đế vương xuất hành trong mắt Vân Diệp là hành động đại lãng phí, mỗi khi tới một nơi luôn có đặc sản hiến lên, hoàng đế cắn một miếng khen không tệ, thế là thứ đó thành cống phẩm, thưởng rất nhiều tiền, tới khi mỹ nữ cũng bị dùng làm đặc sản thì Phòng Huyền Linh, Ngụy Trương mới tấu xin hoàng đế không nên nhận hiếu kính của địa phương nữa, tiếp tục thế này hoàng đế nam tuần khác gì năm xưa Tùy Dương đế tới Dương Châu?

Chọn tập
Bình luận