Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1511: Lời Hứa Mười Năm

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Dù Tân Nguyệt và Trình Xử Mặc không muốn tới đâu thì xe ngựa vẫn đưa họ từng bước tới gần Trường An.

Dắt Tiểu Vượng Tài đứng trên Bá Kiều, Vân Diệp nhớ lại trận tuyết lớn khi lần đầu mình vào kinh, lúc đó mình cưỡi Vượng Tài tay cầm thương, thưởng thức niềm vui về nhà.

Nay dẫn Tiểu Vượng Tài đứng trên Bá Kiều, lòng chua xót vô kể, thấy mình như con chó già bị vứt bỏ, trừ hướng lên trời sủa mấy tiếng thì không thể thay đổi được gì.

Tiểu Vượng Tài còn chưa hiểu chuyện cứ muốn rúc vào áo choàng của Vân Diệp, dù tuyết lớn hay gió lạnh, hoặc tòa thành lớn trước mắt đều làm nó sợ hãi, đây là mùa đông đầu tiên trong đời nó.

Ác mộng tới sớm hơn dự liệu, Trình Giảo Kim cười lớn xuất hiện trong tuyết, mặc trang phục võ sĩ bó sát người, hông đeo đai lưng da hổ, chân đi giày mũi nhọn, còn là loại giày chế tác thủ công thời thượng nhất.

Nếu chẳng phải mái tóc trắng kia thì Vân Diệp còn tưởng quay về mấy chục năm trước, hiện y hơi hối hận đứng ở Bá Kiều quá lâu, nếu không đã chẳng gặp phải Lão Trình và tân hôn phu nhân đi ngắm tuyết…

Vân Diệp rất muốn chạy, vẫn phải gian nan nặn ra nụ cười, thỉnh an Trình Giảo Kim, còn nữ tử đội mũ rủ bên cạnh coi như không thấy. Chẳng phải y muốn đi tới mà bị Lý Thái đá một phát vào khuỷu chân…

– Ha ha ha, còn không bái kiến tân thẩm thẩm của ngươi đi, lão phu thành thân chẳng có đứa nào ở nhà, toàn lũ bất hiếu, đãm lão hữu kinh thành đều bệnh hết, làm hôn lễ hơi khó coi…

Trên mặt Trình Giảo Kim chẳng thấy có chút bất an hay tiều tụy gì, tinh thần phấn chấn, khí thế mạnh mẽ, khác hẳn lúc mình rời kinh, chẳng lẽ Yến Hồi Xuân có thuật hồi xuân thật.

Bị đá ra rồi thì đành chịu một mình, chắp tay hành lễ nói:

– Vãn bối Vân Diệp ra mắt thẩm thẩm.

Nói xong câu này Vân Diệp chẳng thấy có gì to tát nữa, kệ nàng bao nhiêu tuổi, chỉ cần là phu nhân Trình Giảo Kim, mình gọi một tiếng thẩm thẩm chẳng có gì là quá.

Vân Diệp không khẩn trương, nhưng Yến thị sợ tới run người, một vị danh tướng trong truyền thuyết thi lễ với mình, còn gọi mình là thẩm thẩm, áp lực của nàng rất lớn, luôn mồm nói không dám.

Trình Giảo Kim rất bất mãn:

– Có gì mà không dám, nàng là phu nhân do Lão Trình mai mối đáng hoàng cưới về, Lão Trình này có cưới một con lợn nái thì bọn chúng vẫn phải ngoan ngoãn gọi một tiếng thẩm thẩm.

Không đợi ông ta nổi khùng với Trình Xử Mặc, Vân Diệp vội kéo Lão Trình sang bên nói:

– Cháu hiểu vì sao bá bá làm thế, nhưng vì sao gấp gáp thế, vả lại chuyện này cũng không cần làm thật, truyền lời ra là được rồi.

– Vì lão phu cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi, lần trước có cảm giác này là ở Hổ Lao quan….

Sở quốc công đã bao nhiêu năm không lên triều lại thượng triều, mặc quan phục, ôm triều vật, ngồi trên chiếc ghế thái sư ỷ cực lớn, nhắm mắt dưỡng thần. Vô số quan viên tới bái kiến, thân là võ chức đệ nhất nhân, dù là quan viên xuất thân thư viện hay là vãn bối hậu sinh đều tới thỉnh an.

Mũi khẽ phát ra tiếng ừ nhẹ, coi như chào hỏi họ, tước vị cao, tuổi lớn, coi như thành lão tặc rồi, không phải như năm xưa gặp ai cũng phải tươi cười gọi thúc bá nữa.

Cái lợi lớn nhất của lão tặc là không phải đợi cửa cung mở, có nội thị mở cửa nhỏ dùng kiệu đưa Sở quốc công vào cung, hoàng đế muốn biết vì sao Sở quốc công hành động bất thường như thế.

Đi đứng nằm ngồi đều khơi lên phong vân biến áo chính là nói tới Vân Diệp hiện tại, phía dưới có một quyền thần như thế là bất hạnh của hoàng đế.

– Sao ngươi lại muốn lên triều? Có chuyện gì hạ triều chúng ta bàn không được à, nhất định phải làm theo phép công.

Lý Thừa Càn đang ăn cơm, nhưng nhìn hắn dùng bát nhỏ là biết khẩu vị không tốt.

Vân Diệp cầm bát trên bàn ngửi một cái, nhíu mày nói:

– Cứ nhất định phải dùng thứ thuốc mạnh để ép tinh lực cuối cùng của mình ra sao? Năm xưa tiên đế cũng làm thế, ngươi biết hậu quả còn dẫm vào vết xe đổ? Không phải nói với ngươi rồi sao, đế quốc ổn định, biên cương thái bình, quyền lực ngươi nên thu về đã thu cả về rồi.

Lý Thừa Càn xua tay:

– Ta không sống được mấy ngày nữa, Tôn tiên sinh đoán định thọ mệnh của ta chưa tới năm tháng, hiện giờ thời gian của ta rất eo hẹo, phải xử lý ổn mọi việc, giao cho Lý Quyết.

Vân Diệp cười thảm:

– Nếu thế thì ngươi nên tuyên Lý Tượng vào cung, Lý Quyết quá nhỏ, trẻ con mười tuổi làm hoàng đế, ngươi không thấy có vấn đề sao?

– Không được, Lý Tượng tích oán quá sâu, một khi nó kế vị, đế quốc sẽ ngập trong biển máu. Thế nên nó bị ta đoạt tình đuổi về Hành Sơn rồi.

Vân Diệp ngớ ra:

– Ngươi kế vị còn không phải ngập trong biển máu à? Con ngươi giết lần nữa thì sao? Đó gọi là kế thừa gia nghiệp.

– Ta tự biết chế ngự, biết khi nào dừng tay, Lý Tượng thì không? Nó chém giết chỉ làm thiên hạ đại loạn, hoàng đế không được triều thần tiếp nhận, không được vạn dân tiếp nhận, ngươi thấy nó thích hợp làm hoàng đế à?

– Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Các lão nhân bị ngươi dọa phát điên rồi, Trình bá bá cưới cả kỹ nữ về n hà làm phu nhân, Lý Tịnh nằm lỳ trên giường không nhúc nhíc, còn đuổi con cháu ra đảo xa.

– Độc Cô Mưu như con lừa kinh hãi, chạy tới Tần Châu thăm ta. Vừa rồi ở cửa cung, mặt Trường Tôn Xung âm u như sắp mưa. Rốt cuộc ngươi làm gì nói cho rõ đi.

– Hừ, chính là muốn như thế đấy, ta hà khắc một chút, đợi tới Quyết Nhi lên nới lòng một chút, như thế có hiệu quả ân uy ở bên trên, cho nó vài năm trưởng thành…

Vân Diệp rất vô lễ sờ tay lên trán Lý Thừa Càn, bị hắn gạt ra:

– Ta không sốt.

– Thôi đi, không nhìn xem thủ hạ ngươi là kẻ n ào, an bài như thế có hiệu quả không? Dù ngươi chửi họ không đáng một xu, sau đó Lý Quyết phục hồi chức vị cho họ, ngươi sẽ nhận được vô số thù hận, tương lai không có thụy hiệu tốt đâu. Ngươi không cần, nhưng ta muốn thụy hiệu văn chính đây.

Lý Thừa Càn cười rất tiêu sai, tựa hồ chẳng để ý tới tuổi thọ ít ỏi còn lại của mình:

– Thụy hiệu cái gì, chết là hết, dù dùng Kiệt Trụ với ta mà khiến Đại Đường hưng thịnh mãi mãi cũng được.

Tâm tình Vân Diệp rất sa sút:

– Được rồi, ta về Ngọc Sơn đây, ngươi tự an bài đi, khi thấy không chịu nổi nữa thì nói với ta một tiếng, ta làm cơm tiễn ngươi.

Lý Thừa Càn lại cười:

– Mỳ, ta chỉ muốn ăn mỳ, sợi dài vào, ta thích ngụ ý trong đó.

– Ta sẽ làm một sợi mỳ cực dài, có đầu có cuối, để dù ngươi lên thiên đường hay xuống địa ngục đều không quên được. Mấy năm qua chuyện ngươi làm khiến ta luôn muốn đánh ngươi một trận, giờ sức khỏe ngươi quá tệ, không đánh được, tới bên kia đợi ta vài năm, ta sang đó tìm ngươi tinh sổ…

Lý Thừa Càn đột nhiên nói:

– Hay là ngươi quật xác đi, ta cho ngươi chiếu thư để sau khi ta chết cho ngươi quật xác.

Vân Diệp đứng bật dậy, mặt âm trầm nói:

– Ngươi muốn ta làm gì mà trả giá lớn như vậy?

– Giúp ta tọa trấn Trường An, giống như ngươi giúp phụ hoàng ta tọa trấn Ngọc Sơn vậy. Diệp Tử, cầu xin ngươi, ta không có bằng hữu nữa, chỉ còn ngươi gửi gắm, giúp ta tọa trận Trường An mười năm.

– Có ngươi tọa trấn Trường An, đám tuổi bối sẽ không dám làm càn, Quyết Nhi có thể bình an trưởng thành. Triệu thị là phụ nhân ngu xuẩn, ta sẽ xử lý trước khi đi, Quyết Nhi sẽ do mẫu hậu giúp ta giáo dục, thập lục vệ do Thanh Tước n ắm giữ, ta muốn ngươi giúp ta trấn thủ Trường An, Ngọc Sơn mười năm.

– Chỉ cần ngươi đồng ý, cho dù băm vằm ta vạn mảnh cũng được.

Lý Thừa Càn bất chấp thân phận, nắm tay Vân Diệp cầu xin, Vân Diệp cũng chẳng nhớ mình có đồng ý hay không, đi bộ rời hoàng cung, chẳng ngồi kiệu mình thích nhất…

Chọn tập
Bình luận