Tiểu Miêu thích chuyện tài tử giai nhân, nhưng di nương không biết kể, làm nàng thất vọng, cứ kể chuyện Hầu gia mãi, cuối cùng nàng không nhịn được xen vào:
– Người nhà ta cũng rất nhiều, mỗi khi tới Tết, Tân Nguyệt tỷ tỷ sẽ làm túi mọi người căng phồng, nhà bếp làm thịt viên, quẩy chất cao như núi, ai cũng có thể lấy ăn, đó là hầu gia lén nói với bọn ta, chỉ cảnh cáo đừng để Tân Nguyệt tỷ tỷ biết là được.
– Hi hi, có một lần ta ở phòng sát bên dùng giây thừng quấn lấy một con gà, định kéo nó lên, kéo mãi không được mới phát hiện thừng quấn vảo cổ đầu bếp, hắn bị thít tới lồi mắt ra rồi.
– Tiểu Nha tỷ tỷ còn trách ta muốn giết đầu bếp, kéo ta chạy, ta sợ hãi vứt dây thừng đi, Tân Nguyệt tỷ tỷ cầm chổi lông gà đuổi đằng sau, không đuổi kịp còn vấp vãy ngã. Na Nhật Mộ tỷ tỷ vỗ tay cười, kết quả bị Tân Nguyệt tỷ tỷ cầm chổi lông gà đánh.
Tiểu Miêu chìm đám trong hồi ức, không thấy di nương và Phượng nương kinh hãi, di nương không dám tưởng tượng mình cười nhạo chủ mẫu sẽ có kết cục gì, Phượng nương không tưởng tưởng được cảnh tứ phẩm cáo mệnh phu nhân cầm chổi lông gà đuổi đánh người ra sao, vì trước kia Hầu Kiệt nói, Tân Nguyệt vô cùng đoan trang.
– Trong nhà suốt ngày có tiếng mạt chược cành cạch, Tiểu Nha tỷ tỷ dạy ta vài lần, tiếc là ta quá ngốc không học được. Thiên Ma Cơ cô cô có biện pháp kỳ quái, nghe nói luyện qua ngực sẽ to lên, tiếc là ta học trộm mà không có kết quả, Phượng nương tỷ tỷ, ngực tỷ to như thế cũng do luyện ra à???
Giao thừa không có trăng, cách chỗ Tiểu Miêu hàng ngàn dặm, cổ thành Lâu Lan trông vô cùng tan hoang, không phải là khắp nơi đổ nát, mà là trong thành phủ kín bụi, cỏ lác bị gió đêm thổi lăn trên đường, truyền tới tiếc loạt xoạt làm tòa thành càng thêm tĩnh mịch.
Ánh sao không chiếu được tới đường, đống lửa cũng thế, lửa chiếu đỏ mặt, Địch Nhân Kiệt tay cầm sách, người khoác áo choàng bằng da gấu trắng, nhưng dưới bóng đêm như biến thành màu đen, tạo thành cảnh tượng quái dị.
Thi thoảng hắn đổi tay, đem tay không cầm sách hơ lửa, Hứa Kính Tông ngồi đối diện uống ngụm rượu nói:
– Tiểu Kiệt, ngươi chắc chắn đêm không trăng thế này Hoàng Thử tìm được lối vào chứ? Thế là sao, ban ngày còn không thấy, tối lại nhìn ra?
Địch Nhân Kiệt đặt sách xuống trả lời:
– Tiên sinh, thứ nên nhìn chúng ta đã nhìn cả, thứ nên tìm đã tìm hết, kết quả không thu hoạch được gì, người trong thành vẫn không thấy đâu.
– Trình thúc thúc đã thanh tra triệt để biên quân một lượt, chỉ thiếu điều tra tấn, học sinh cho rằng họ không nói dối, người trong thành Lâu Lan biến mất không liên quan tới họ. Chúng ta đã nhìn hết, nghe hết, mặt trời, mặt trăng không giúp được gì, chỉ làm nhiễu loạn tư duy cố hữu của chúng ta.
– Như vậy chúng ta bịt mắt tìm hiểu lại Lâu Lan lần nữa, có ngày nào tối đen hơn đêm giao thừa chứ?
Hừa Kính Tông giơ bầu rượu lên tỏ ý kính phục hắn, uống một ngụm lớn:
– Bộ dạng này của ngươi giống hết sư phụ ngươi, đôi khi ta hoài nghi, sư đồ ngươi khi giết người cũng giống hệt nhau không.
– Giết người kỳ thực là chuyện lao tâm phí lực, từ khi chúng ta có quan niệm quốc gia, vì không thể tùy tiện giết đồng loại của mình, đã dùng trừng phạt nghiêm khắc ước thúc. Từ khi có trừng phạt, chúng ta giết người càng thêm bí mật, che dấu ánh mắt của mọi người.
– Sư phụ tiểu tử nói, người thích nhất thời viễn cổ, mọi người mặc da thú, cầm gậy gộc, nhìn kẻ nào ngứa mắt là đập một gậy chết tươi, thấy nữ nhân vừa mắt là đập ngất mang về hang động sinh con, không cần những chiêu thức màu mè, không cần vất vả tính toán, không cần mai mối, đơn giản, cứ một gậy là xong, thời đại đó thật tuyệt vời.
Hứa Kính Tông cười lăn lộn, cả Trình Xử Mặc đang khép mắt vờ ngủ cũng phì cười, rút đao cắm xuống cát:
– Lão Trình ta cũng thích thời đại đó, có điều sư phụ ngươi đoán chừng là loại bị người ta đập một gậy chết tươi, gầy gò ngươi cũng không xong, ngược lại ta nhất định sẽ sống cực kỳ thoải mái.
Ba người trò chuyện vui vẻ, thành Lâu Lan tựa hồ vì họ mà có thêm chút sức sống.
Đám sĩ tốt gần như chẳng biết sợ cái gì, trên đường tới Lâu Lan thấy rất nhiều động vật cổ quái, bọ cạp ẩn thân trong khe đá chẳng có gì, nhưng gặp một con thằn lằn dài hơn một trượng thì thật hiếm có.
Phản ứng đầu tiên của đám sĩ tốt không phải là xoay người bỏ chạy mà là hò hét xông lên, Trình Xử Mặc còn chạy trên cùng, con thằn lằn muốn chạy thì đã quá muộn, vô số mũi lao bay tới, khi Trình Xử Mặc đến nơi ngoạc mồm chửi sĩ tốt, con thằn lằn lớn đã thành nhìm, toàn thân là mũi tên và mũi lao, tấm da rồng thế là hỏng rồi.
Thư viện xưa nay không lãng phí đồ tốt, có người thích tiêu bản liền lột hết da thịt thằn lặt đi, lấy xương làm tiêu bản, thịt bị đám binh sĩ ăn, nghe nói là hơi chua, không ngon chút nào.
Nói nói cười cười thời gian qua rất nhanh, Địch Nhân Kiệt đứng dậy cầm đuốc quan sát xung quanh, có chút lo lắng nói:
– Tiên sinh, Hoàng Thử đã xuống rất lâu, sao còn chưa lên, học sinh hơi lo.
Hừa Kính Tông lắc đầu:
– Tổ tiên Hoàng Thử đều kiếm ăn bằng nghề này, đào hang với hắn mà nói là chuyện nhỏ, đợi chút nữa, nói không chừng sắp lên rồi.
Đang nói thì có một bàn tay đen xì từ dưới cát thò lên, mấy binh sĩ vội kéo bàn tay đó lên, cát bụi mịt mùi, Hoằng Thử toàn thân ướt đẫm chui lên từ lòng đất, ném xẻng trong tay đi, tu một ngụm nước nhổ cát đi, chạy vụ tới bên đống lửa cởi sạch y phục, lấy khăn khô lau người. Địch Nhân Kiệt khoác áo cho hắn:
– Ngươi tìm được mạch nước rồi.
– Tìm được rồi, không phải là mạch nước mà là một con sông ngầm, con sông này rõ ràng là kênh do người xây nên, lượng nước dư dả, ta nếm thử, uống không thành vấn đề.
Nói rồi lấy trong đống y phục ướt ra một cái bình nước đưa cho Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt đổ ra chén một ít, đưa ra trước ánh lửa quan sát:
– Nước rất trong, không có vị lạ, chén bạc, không có độc tính loại chua ( axit), Hoàng Thử, sau này đừng có uống nước lai lịch bất minh, ta hoài nghi nước là một trong số nguyên nhân người Lâu Lan mất tích.
Hoàng Thử sợ tái mặt, thè lưỡi ra cho mọi người xem có biến đổi gì không?
Kim Trúc tiên sinh từ xe ngựa đi ra:
– Hai yếu tố lớn tồn tại là nước và lương thực đều không thiếu, ngươi xem những cây Hồ dương cao lớn kia còn sống được, không lý nào không trồng được hoa màu, bên cạnh đầm lớn bao la, nơi này là một vùng đất châu báu, hơn vạn người Lâu Lan đi đâu?
Địch Nhân Kiệt lắc đầu không hiểu, Trình Xử Mặc đi tới cạnh một tên giáo úy:
– Nếu đúng do các ngươi làm thì nói ra, chúng ta cùng trong quân đội, thế nào cũng dễ nói, giờ nói ra chúng ta còn nghĩ cách sửa chữa được, nếu bệ hạ phái người khác tới thì các ngươi chết không chỗ chôn thây, nghĩ cho kỹ đi.
– Trình đô úy, chuyện Lâu Lan đúng là không phải do đám huynh đệ làm, nếu bọn ta làm, ngài tới một cái là bọn ta khai rồi, dù sao đâu phải người Đại Đường mất tích chứ.
Tên giáo úy kia nói rất thành khẩn, thiếu điều chỉ tay lên trời thề thôi:
Nhưng Địch Nhân Kiệt nghe ra manh mối, đưa bình nước cho viên giáo úy:
– Các ngươi là thủ quân đương địa, tất nhiên biết tình thế nơi này phức tạp, người Thổ Phồn, Nhu Nhiên, Khố Xa đều dốc sức mở rộng bộ tộc của mình, cướp bóc là cách tốt nhất. Nếu như là họ ra tay, ngươi nói xem có khả năng nhất là ai?
__________________