Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1003: Mông gia trại

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Con ngươi Lý Thái co lại, đột nhiên kêu xe ngựa dừng, nhảy xuống, nhặt một cục đá ném ra xa, nghĩ một lúc lâu, lại nhặt thêm mấy cục đá ném đi, lúc này mới quay lại xe, trừ Vân Diệp không ai hiểu hành vi của Lý Thái, bao gồm Hi Mạt Đế Á.

Lý Thái đột nhiên mở mắt nói:

– Phát hiện không khí có sức nâng không cần viết tên của ta, thí nghiệm do cô làm, tất cả phát hiện đều thuộc về một mình cô.

Hi Mạt Đế Á chưa bao giờ biết tới khiêm nhường giả dối, lấy bút than, cao hứng bôi đen tên Lý Thái, nhanh chóng nhét giấy vào túi sách, cười duyên với Vân Diệp:

– Lý Tiểu Điểu rất có khí độ nam tử đại trượng phu, ta là tiểu nữ tử, vậy không khách khí nữa.

Vân Diệp chẳng nói cho Lý Thái biết vừa rồi hắn ném đá đi đã mở cho mình một cánh cửa lớn, nếu người như Lý Thái nhiều một chút, Vân Diệp cho rằng tuổi già mình nói không chừng có cơ hội ngồi hàng không Đại Đường du lịch khắp nơi.

Lý Thái khinh bỉ nhìn Hi Mạt Đế Á một phải, phẩy vạt áo, ngồi đường hoàng hỏi Vân Diệp:

– Diệp Tử, ngươi chắc chắn Mông gia trại có chuối tiêu ăn mãi không hết? Còn có một loại dược liệu thần kỳ tên Tam Thất?

– Đúng thế, mảnh rừng chuối kia còn là do ta phát hiện, cực lớn, ta ước chừng nói một nghìn mẫu còn là ít, có điều nơi đó luôn có dã thú, cả voi tới ăn chuối, năm xưa bọn ta còn phát hiện ra một con tê giác, cái cốc sừng tê lớn ở nhà ta là từ con tê giác đó mà ra, người thường ta không cho xem.

– Còn về Tam Thất là thứ Tôn tiên sinh quan tâm, ngươi nhìn thấy sẽ chẳng hứng thú đâu, chuyến này chúng ta tới là để chặt chuối tiêu, thuận tiện tham gia “khiêu nguyệt hội”, chơi thật vui vẻ, thời gian trước chúng ta quá vất vả rồi, cần bồi thường cho bản thân, người của Mông gia trại đều rất tốt, đôi khi ta thấy đây mới là nơi linh hồn trú thân.

Lý Thái không biết “khiêu nguyệt hội” là cái gì, cho rằng nó là ngày lễ giống rằm tháng tám hoặc Tết, bản thân sắp bắt đầu công tác nghiên cứu gian khổ, trước đó chơi thật vui một hồi cũng không tệ. Hi Mạt Đế Á càng mong đợi nghi thức cổ xưa này, nàng cho rằng “khiêu nguyệt hội” giống cúng lễ ở phương Tây, cầm đầu thú, uống máu dơi…

Vân gia vì thuận tiện vận chuyển chuối tiêu và tam thất, chuyên môn làm một con đường tới Mông gia trại, đương nhiên phải được Lý Dung đại thiếu gia cho phép, nếu không sẽ là phạm tội.

Con đường này vô cùng bằng phẳng, người trong núi có được một con đường như thế liền vô cùng coi trọng, chỉ cần là trại ở bên con đường này đều tự giác tu bổ, trên đường ngay cả một cục đá to một chút cũng không có, Lĩnh Nam mưa rất nhiều, nhưng con đường này không tổn hại chút nào, chỉ cần bị tổn hại, bất kể là người đi đường hay là bách tính trong trại đều dừng lại, sửa xong chỗ hỏng mới đi tiếp, đây đã thành một loại phong tục.

Vì Đại trưởng lão trí tuệ của Mông gia trại nói, người không sửa đường sẽ bị hắc ma vương ăn thịt.

– Mấy lão già toàn dựa vào mấy thứ này dọa người ta, có hiệu quả không?

Lý Thái nghe Vân Diệp kể xong kỳ quái hỏi, trong mắt hắn pháp luật có hiệu quả hơi những lời nói thiếu đầu óc đó nhiều.

– Hiệu quả ở ngay trước mặt ngươi, vừa rồi ngươi tựa vào khoang xe ngủ, nói rõ xe đi vô cùng êm, đường xá ở Trường An có cảm giác này không?

Lý Thái ngớ ra, gật đầu coi như thừa nhận mình vô tri, nhưng rất nhanh cho rằng chuyện này do người man oang vô tri, không cho rằng đó là thành quả do giáo hóa có được.

Xe ngựa đi theo con đường này suốt đêm, tới khuya mới đên Mông Lỗ một mình đứng ở đầu đường, xa xa nhìn thấy ánh đèn trên xe ngựa, cao hứng hét lớn, đem lửa hai bên trại đốt cả lên, nhảy về phía trước, lâu lắm không gặp Hán gia huynh đệ, vô cùng nhớ.

Vân Diệp nghe thấy tiếng gọi của Mông Lỗ, trong ánh mắt kỳ quái của Lý Thái và Hi Mạt Đế Á, cười lớn nhảy xuống xe, cùng Mông Lỗ ôm chầm lấy nhau.

– Trưởng lão khỏe không? Mông Na khỏe không? Có sinh Tiểu Mông Lỗ chưa? Lần này ta tới tham gia “khiêu nguyệt hội”, mỹ nhân đẹp nhất trong trại vẫn là Mông Na à?

Nghe Vân Diệp hỏi như pháo liên châu, Mông Lỗ nghe hàm răng trắng, đáp rất lưu loát:

– Trưởng lão càng già đi, Mông Na sinh con rồi, nhưng thiên thần nói không cho ta tới gần, nên đứa bé và Mông Na ở với nhau, Mông Na sinh con liền thành Ô Na, không còn là mỹ nhân nữa.

Thế là sao? Con mình lại không được tới gần, đây tuyệt đối là trái với luân lý, Ngụy vương cao cao tại thượng định thể hiện sự phẫn nộ của mình, liền bị Vân Diệp kéo sang một bên.

– Đừng có mà lên cơn, gia đình ở đây do nữ nhân định đoạt, nam nhân cùng nữ nhân sinh con xong thành kẻ lang thang, có thể tìm nữ nhân khác, chỉ có nữ nhân đồng ý, nam nhân mới được qua đêm ở nhà nữ nhân, đó là truyền thống hơn nghìn năm của người ta, ngươi đừng mang Đường luật ra bêu mặt.

Hi Mạt Đế Á cao hứng vỗ tay:

– Đây mới là đất thần ban, là thiên đường của nữ tử.

– Tân Nguyệt!

Theo cùng một tiếng gọi lớn, Mông Na cao ráo từ trong trại chạy ra, cười khanh khách bế Tân Nguyệt xoay hai vòng, Tân Nguyệt bị xoay chóng mặt đấm vai Mông Na mới làm Mông Na hưng phấn quá độ dừng lại. Na Mộ Nhật cũng muốn ôm Mông Na, nhưng người ta không thèm để ý, Linh Đang bế con đang ngủ xuống làm mắt Mông Na ánh lên mừng rỡ.

– Đứa bé thật là xinh đẹp, cô xem nó trắng chưa kìa, đúng là có phúc, sinh ra được nữ nhi xinh đẹp thế này, ta thật xui xẻo, Mông Lỗ là tên vô dụng, sinh ra một nam hài, cũng là đứa vô dụng.

Chỉ câu này thôi chớp mắt làm Linh Đang thích Mông gia trại rồi, mình thích nữ nhi, nhưng lại cảm thấy có lỗi với phu quân, hiện nghe Mông Na nói thế sao chẳng mừng.

Vân Mộ đi tới kéo cái áo màu lam của Mông Na, nó rất hứng thú với hoa văn đẹp đẽ trên đó, Mông Na cúi đầu si mê nhìn khuôn mặt xinh xắn của Vân Mộ, cẩn thận sờ má nó một cái, quay đầu hỏi Tân Nguyệt:

– Đây là nữ nhi của cô sao? Chẳng lẽ thiên thần chiếu cố cô như thế, ngay cả bảo bối thế này cũng cho cô.

Na Một Nhật kiêu ngạo kéo Vân Mộ tới bên cạnh, hất hàm lên tuyên bố quyền sở hữu, khuê nữ của mình là đứa bé xinh đẹp nhất Vân gia, đương nhiên mình cũng là nữ nhân đẹp nhất trong nhà.

– Vân Diệp, ngươi đem nam hài vô dụng cho Tân Nguyệt, đem bảo bối đẹp nhất cho nữ nhân ta chưa gặp, tim ngươi bị hắc ma vương ăn mất rồi à?

Lý Thái há miệng tới nhét được cả nắm đấm vào, nam nhân ở đây không đáng tiền à? Tân Nguyệt sinh liền hai đứa tiểu tử mập mạp, quý phụ khắp Trường An chảy nước dãi, sao tới đây lại thành chuyện xấu?

Vân Diệp cười khổ:

– Chuyện này, chuyện này ta không khống chế được, ông trời cho gì thì lấy cái đấy, nam hài cũng thích, đều là con của ta, đứa nào ta cũng thích cả.

Mông Na khinh bỉ nhìn Vân Diệp, dẫn Tân Nguyệt và một đám nữ nhân tới trúc lâu của mình, Hi Mạt Đế Á cao hứng tung tăng đi theo, ngược lại Na Mộ Nhật quật cường ở cùng phu quân.

Đi được nửa đường Mông Na thấy Na Một Nhật vẫn đứng đó, cưỡng ép kéo Na Mộ Nhật đi, vừa đi vừa nói:

– Sắp tới “khiêu nguyệt hội” rồi, ngươi ở cùng đám nam nhân làm cái gì, chẳng lẽ nói trước họ mang ngươi đi sao? Đúng là mất mặt, ngươi xinh đẹp thế này còn lo không có nam nhân à?

Nữ nhân ra đón mọi người rút đi như thủy triều, chỉ còn lại mấy nam nhân đứng lẻ loi, đám hộ vệ không biết có nên đi bảo vệ chủ mẫu không?

– Cảnh giới toàn bộ trại là được, trong trại không có nguy hiểm đâu.

Vân Diệp lén dặn Lưu Tiến Bảo, nhìn hắn dẫn đội hộ vệ ẩn vào bóng tối.

Chọn tập
Bình luận