Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 894: Ác mộng

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

– Không được sinh ra ý nghĩ kỳ quái, phu quân nói rồi, nếu chàng có chuyện, chúng ta phải sống cho tốt, nuôi con khôn lớn, Vân gia sẽ thành hào môn đại gia.

Tân Nguyệt bỏ bàn tay chảy máu ra khỏi miệng, bình tĩnh bảo Na Mộ Nhật:

– Muội mặc kệ, dù sao Tiểu Mộ thích cha nó hơn muội, tỷ nuôi nó là được, nếu phu quân có chuyện, muội sẽ đi theo, không có phu quân, muội sống còn ý nghĩa gì nữa, phu quân biết muội ngốc, muội ương bướng, sẽ không trách muội đâu.

Lão nãi nãi tát Na Mộ Nhật một cái, hung dữ nói:

– Dám nguyền rủa tôn nhi của ta, không cần ngươi tự sát, ta đánh chết ngươi.

Tôn Tư Mạc đi đi lại lại, nghĩ cách trị bệnh, Vân Diệp hiếm khi ngã bệnh, có thể nói là chưa bao giờ bị bệnh, không ngờ bệnh lần này hung hiểm như thế, đẩy lui một đợt thì đợt khác tới, như đem toàn bộ bệnh trước kia bùng phát một lượt.

Trời còn chưa sáng Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt, Tần Quỳnh, Úy Trì Cung đã tới, thăm Vân Diệp xong chỉ biết bóp tay hết cách, trông cả vào Tôn Tư Mạc.

Trọng thần như Vân Diệp sinh bệnh nặng tất nhiên bẩm báo cho hoàng đế, đợi người của Vân gia đi rồi, một hắc y nhân vào báo:

– Bẩm bệ hạ, Lam Điền hầu đúng là bệnh nặng, sốt cao mãi, thiếp thất của y đã chuẩn bị tuẫn táng.

Lý Nhị buồn phiền bảo hắc y nhân lui ra, đi vòng quanh như con thú bị nhốt trong chuồng, định sai người chuẩn bị nghi trượng đích thân đi thăm thì Trường Tôn thị mặc trang phục hoàng hậu đi ra:

– Bệ hạ đi không ổn, Vân Diệp hiện chỉ bệnh nặng, sinh tử chưa rõ, bệ hạ tới chỉ càng sinh khủng hoảng, để thần thiếp đi tốt hơn.

Lý Nhị thở dài vè hầu cung, bảo nội thị:

– Hôm nay bãi triều một ngày.

Lý Thừa Càn đã tới Vân gia rồi, sau khi hay tin lòng sinh từng cơn hoảng sợ, người lạnh toát leo lên ngựa, chẳng mặc áo choàng, phóng như bay tới Vân gia, tới nơi thấy Lý Thái vẫn còn mặc áo thí nghiệm, Trình Xử Mặc ngồi bệt ở cửa không nói không rằng.

Người Vân gia tới ngày một nhiều, khi bộ hạ của Vân Diệp mặc khải giáp canh cửa trước cửa sau, một không khi đau thương đã bảo phủ Vân gia, chuyện này học lần trước Tần Quỳnh và Úy Trì Cung canh vua ngủ, đứng đó sát khí ngùn ngụt, đề phòng thứ không sạch sẽ vào.

Khi loan giá của Trường Tôn thị tới biển Vân gia trang liền dừng lại, đi bộ qua chợ, hôm nay người họp chợ vẫn rất đông, mọi người đều cho tay vào ống tay áo, đợi tin tức Vân hầu khỏe lại.

Hôm nay cho dù là hỏa kế chăm chỉ nhất cũng không chào khách, mọi người im lặng giao dịch, chợ mà như bãi tha ma. Lão Tần đón Trường Tôn thị vào, nhỏ giọng giới thiệu bệnh tình.

– Tôn tiên sinh nói Vân Diệp ưu lo quá độ, khiến ngoại tà xâm nhập, thêm vào y chưa bao giờ chính thức nghỉ ngơi, nên bệnh mới hung hiểm như thế.

Trường Tôn thị gật đầu, ngồi ở chiếc ghế bên giường bảo mọi người lui cả xuống, chỉ để lại Tân Nguyệt, lấy từ trong lòng ra một chiếc phượng bội giao cho Tân Nguyệt:

– Đây là tín vật của bản cung, do bệ hạ cấp cho bản cung khi sắc phong làm hoàng hậu, ta vẫn luôn giữ gìn, giờ ta giao nó cho ngươi, có vật này, có thể yêu cầu hoàng gia ba điều, chỉ cần không quá đáng, bệ hạ sẽ đồng ý, thái tử cũng đồng ý.

Tân Nguyệt cầm ngọc bội nghẹn ngào, nước mắt càng tuôn ra ào ạt, ngay cả hoàng hậu cũng lo ngại bệnh tình của phu quân, làm nàng càng ít hi vọng.

Trường Tôn thị cúi đầu nhìn Vân Diệp, khẽ vuốt trán y, nói nhỏ:

– Còn nhớ lần đầu ta gặp ngươi, ngươi từ Ngưu gia chạy ra, mặc áo xanh, tóc trên đầu không vấn lên, buộc như cái đuôi ngựa, dáng vẻ khẩn trương, còn có chút đắc ý, giống như đứa bé nghịch phá thành công vậy, vô tình đâm vào đám thị vệ, bị người ta bắt sống, không ngừng cầu xin, ta nhìn thấy rất rõ. Lần đầu gặp ngươi, cảm thấy ngươi và ta rất có duyên, quả nhiên ta sự cảm không sai, tình cảm sư đồ ta luôn rất tốt.

– Bệ hạ muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, ngươi lại không đồng ý, khi đó ngươi ưỡn ngực nói, ngươi muốn Vân gia thành đại gia tộc kéo dài vạn năm, ta và bệ hạ chỉ cười thôi. Tiểu Diệp à, lập nên một đại gia tộc không dễ, phải làm nhiều việc lắm, ngươi cũng biết, nên mấy năm qua ngươi chưa bao giờ nghỉ ngơi, mệt quá rồi phải không Tiểu Diệp?

– Người là đứa trẻ tốt, chúng ta đều biết, ngươi thà ủy khuất bản thân chứ không muốn làm người yêu thương phải đau lòng, thái thượng hoàng, bệ hạ, ta, Thừa Càn, Thanh Tước, Lý Khác, Cao Dương, Lan Lăng, giờ lại thêm cả Tấn Dương, phải quan tâm tới nhiều người như thế, bản thân lại chẳng nghỉ ngơi.

– Cám ơn ngươi Tiểu Diệp, ta và bệ hạ đều vô cùng cám ơn ngươi.

Trường Tôn thị nói xong, lấy khăn tay chấm nước mắt, dặn dò Tân Nguyệt chiếu cố Vân Diệp, tự đứng dậy rời đi, bà ở lại Vân gia quá lâu không tốt.

Vân Diệp không biết chuyện xảy ra bên ngoài, y đáng sống rất gian nan trong mơ, đó là một thế giới ma quái, khắp nơi là thứ chân dài, tay dài, đầu dài quấn lấy bản thân, chặt đứt một cái lại tới cái khác, không ngừng không nghỉ, như muốn quấn chết y, cái cánh tay chết tiệt kia như con rắn uốn éo bò trên mặt đất, tóm lấy cổ chân không buông.

Chém giết rất lâu mà không hết, cúi đầu nhìn hai chân mình đã có vô số bàn tay đứt, đi mỗi bước đều vô cùng khó khăn, nhân lúc cánh tay còn chưa bò tới, Vân Diệp cầm đao chém bàn tay trên chân, chém phải vào chân mình, đau lắm, Vân Diệp không kìm được kêu lên.

Kêu xong mới phát hiện những cái tay dài, chân dài bị mình dọa bỏ chạy rồi, đắc ý xách đao đi trên con đường mấp mô, cái chỗ chết tiệt này không có mặt trời, không có trăng, cả bàu trời chỉ có ánh sáng mờ mờ chân trời, không rõ là bình minh hay hoàng hôn.

Ngụy Trưng ngồi ở trong một căn phòng đầy TV, thao thao bất tuyệt giới thiếu ưu khuyết từng chiếc TV, chẳng những ông ta nói, cái miệng trong TV cũng lải nhải không ngớt, bịt tai vẫn nghe thấy.

Cho ngân tệ không lấy, kim tệ cũng không lấy, rút ra một xấp 100 NDT cũng vẫn không lấy, Vân Diệp tức giận rống lên:

– Con mẹ ngươi rốt cuộc muốn cái gì?

Thế giới liền trở nên yên tĩnh, Vân Diệp cho rằng âm thanh của mình đối phó với những thứ loạn xà ngầu rất có hiệu quả, cho nên y quyết định hát, rất nhiều bài hát y đã không nhớ được nữa, cho nên hát từ con ong nhỏ, hát tới ta là con chim nhỏ, thấy rất có cảm giác, một cảm giác sảng khoái như xé gan toạc họng, tiếc là chỉ nhớ vài câu:” Ta chỉ là một con chim nho nho nho nhỏ, muốn bay nhưng chẳng sao bay cao được, ta tìm kiếm một vòng tay ấm áp, yêu cầu đó không cao chứ?”

Mệt rồi mới nhận ra mình đang nằm mơ, không xong, phải về thôi, trước khi mê man nhớ mình sốt thì phải, chỗ này không rộng lắm, nhưng đi mãi không tìm thấy cửa ra, con mẹ nó, cho một cái biển chỉ đường cũng tốt.

Thực sự không còn sức mà đi nữa rồi, nếu có Vượng Tài ở đây thì tốt quá, cái con ngựa lười đó có thể chở mình ra, ai cũng nói chiến mã có thể tìm được đường về nhà, tiếc là không có Vượng Tài ở đây.

Đây là giấc mơ, Vân Diệp biết thế, mình bị giam trong mơ rồi, chết tiệt, đao không còn tác dụng nữa, nên đã biến thành gậy, rất giống gậy mà mình nhặt được khi lưu lãng ở hoang nguyên khi mới tới Đại Đường, đành ôm gậy ngồi xuống nghỉ.

Trời đổ mưa rồi, ướt hết mặt, nhưng y phục không ướt, còn có mùi rượu, mẹ nó, đây là nước dãi của Vượng Tài, Vân Diệp lĩnh giáo mùi này không phải chỉ một vài lần, nó uống rượu xong không biết xúc miệng, cái mùi hoa quế làm người ta buồn nôn.

– Cút đi, Vượng Tài, bỏ cái mồm thối của ngươi ra.

Vân Diệp mở mắt, mờ mịt, chớp mấy cái mới rõ lên, quả nhiên là cái mặt dài của Vượng Tài oẳ trước mắt, thấy Vân Diệp nhìn mình, nó cao hứng phun phì một cái, mặt Vân Diệp dính đầy nước bọt.

Tai dần khôi phục tác dụng, Vân Diệp nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Tân Nguyệt, nghe ra được, niềm vui khoảnh khắc lấp đầy lòng nàng, vì nàng khóc rất to.

Tôn Tư Mạc nghe thấy đi vào, lại bắt mạch cho Vân Diệp, mỉm cười đặt xuống, khuôn mặt già nhăn nheo chan hòa niềm vui, ông già này lâu lắm rồi chưa cười thì phải.

Quan Cư Nhất Phẩm có Hải Thụy, Đường Chuyên có Ngụy Trưng, toàn là thanh quan trung trực đời sau ca ngợi, các tác giả cũng không hề bôi xâu, miêu tả coi như công bằng, sao đọc chỉ thấy muốn đấm vào mặt mấy lão đó?

Chọn tập
Bình luận