Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1320: Bóng Mờ Chiến Tranh

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Lưu Phương ăn no căng bụng, nằm trên giường xỉa răng, thấy Vân Diệp run cầm cập đi vào, chẳng khách khí nói:

– Ta là một lão già bôn ba vạn dặm chẳng kêu khổ, ngươi còn trẻ sao yếu thế? Tiết Tây Tư, A Ba Tư đi rồi à?

Vân Diệp xấu hổ xoa mũi:

– Đi rồi, để lại cho ta hơn một nghìn người già yếu tàn tật.

Lưu Phương quay sang Vô Thiệt:

– Ông xem, y là như thế đấy. Hay dở gì cũng phải giữ lại một ít làm tử sĩ, xử lý vài chuyện ngươi không tiện làm, giờ thịt đến bên mép còn bay mất, đúng là tên chẳng có chút chí lớn nào.

– Chẳng cần, nhà ta có tử sĩ, vả lại ta cần tử sĩ để làm gì? Giết người có khối cách, chẳng lẽ cứ cần tử sĩ? Nhà chẳng có bao người, chết ai ta cũng đau lòng.

Hôm nay là ngày liên hoan, Vân Diệp cho đám Cẩu Tử, Nhân Hùng uống chút rượu, Nhân Hùng quan hệ rất tốt với Mạc A Tư, kéo ông ta tới cái lán giữa thành.

– Mạc A Tư, ông đừng thương tâm, An Cát gả cho hầu gia nhà ta đúng là xứng đôi vừa lứa, nhà ta ngoại trừ Đại phu nhân hơi nghiêm một chút thì hai vị phu nhân đều có tính cách cực tốt, An Cát thân thế cô khổ, hiện giờ có thể trở thành một trong bốn vị chủ nhân nhà ta, hầu gia đã cho nàng đãi ngộ lớn nhất rồi.

Mạc A Tư chần chừ rất lâu mới hỏi:

– Chẳng phải ái tình là duy nhất sao?

Khúc Trác tiếp lời:

– Hầu gia nhà ta thân phận tôn quý, theo lễ chế, ít nhất nên cưới năm vị phu nhân, Tiểu Miêu tới Vân gia, thân phận sẽ hoàn toàn khác, vọt lên thành huân quý, huống hồ Tiểu Miêu từ nhỏ ở tại Vân gia, lớn lên cũng thích hầu gia, hầu gia lại là người không giỏi từ chối người khác nên thành ra thế này. Mạc A Tư, tính ông đạm bạc, tới Trường An sẽ thích Vân gia trang.

– Dù không thích Trường An có thể tới Nhạc Châu, Ung Châu hoặc thậm chí thảo nguyên, những nơi đó đều có sản nghiệp của Vân gia. Tự do xưa nay có giới hạn, ta chưa bao giờ nghe nói có tự do tuyệt đối trên đời, hầu gia đã cho chúng ta tự do lớn nhất trong quyền hạn của hầu gia rồi. Tiểu Miêu lựa chọn không sai, Mạc A Tư, với tính cách của Tiểu Miêu gả vào nhà ai cũng là tai họa, chỉ có ở Vân gia mới có chỗ cho nàng sinh tồn.

– Tài sản của An Cát phải được tôn trọng, Khúc Trác, An Cát không bận tâm, nhưng ta là quản gia của An Cát, nhất định ta sẽ đề xuất yêu cầu này với ngài hầu tước, nếu cần, ta sẽ dùng sinh mệnh bảo vệ tài sản của An Cát, người kế thừa sản nghiệp của An Cát chỉ có thể là con của An Cát, đó toàn là chiến lợi phẩm An Cát tắm máu chiến đấu mới có được, không thể bị gia tộc thôn tính.

Nhìn Mạc A Tư nghiêm túc đề xuất yêu cầu, đám Lưu Tiến Bảo, Nhân Hùng cười tới không thở nổi, mãi lâu sau mới nói lên lời:

– Chuyện này không cần ông hỏi hầu gia, tới ta cũng có thể trả lời, không thành vấn đề, tất cả tài sản của Tiểu Miêu sẽ là của Tiểu Miêu, không ai cướp hết.

Sắc mặt Mạc A Tư bấy giờ mới khá hơn, chân thành nói:

– Thứ nữ nhân có thể dựa vào không nhiều, ta nhìn thấy kết cục của vô số tình nhân, khi tuổi già sắc xuống bị đuổi ra khỏi hào môn, thảm vô cùng.

Cầu Tử gật đầu vỗ vai Mạc A Tư:

– Ông là người trung thành, nghĩ thế không sai, ví dụ như vậy ở Đại Đường không ít, nhưng nó không thể dùng với Vân gia, Tiểu Miêu đã là cáo mệnh phu nhân, có bổng lộc và quyền lực của mình, cho nên lo lắng của ông là dư thừa.

– Vân gia là nhà phú hào, chút tài sản của Tiểu Miêu không đáng nhắc tới, ông vào Vân gia rồi ngàn vạn lần đừng nói thế, sẽ rất mất mặt.

Mạc A Tư không sợ mất mặt, chỉ sợ An Cát thiện lương không có cuộc sống hạnh phúc, mình vất vưởng cả đời, tới khi vào tuổi già mới gặp được An Cát như vị thiên sứ, thề sẽ bảo vệ an toàn của An Cát, đồng thời cầu trời cao cho An Cát hạnh phúc cả đời.

Đại quân của Ưu Tố Phúc rốt cuộc cũng tới thành Hoạt Lộ, cảnh tượng trước mắt làm vị danh tướng bách chiến trợn rách mắt, cổng thành tan nát treo lủng lẳng thi thể thành chủ, trong thành chẳng còn thấy chút tiếng người nào, chỉ có từng cột khói đen bốc lên, phái thám báo cẩn thận vào thành, phát hiện nơi này không còn bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại nữa.

Người Đột Quyết chưa đi xa được, Ưu Tố Phúc biết tất cả do người Đột Quyết gây lên, nhưng ông ta cố chấp quy kết tội ác cho người Đường, dù người Đột Quyết ở nay bên cạnh, ông ta cũng không hạ lệnh truy kích, chỉ yên tĩnh cắm tại bên thành Hoạt Lộ.

Ưu Tố Phúc là người vô cùng cẩn thận, là tổng đốc phương đông, ông ta biết rõ Đại Đường mạnh thế nào, đối diện kẻ địch mạnh, cẩn thận tới mấy cũng không quá.

Tòa thành này tuy đã bị hủy, nhưng tường thành cao lớn vẫn nguyên vẹn, ông ta liền hạ lệnh quân phó tòng dọn dẹp thành, dùng làm nơi trữ lương.

Bác Mã cưới ngựa đứng trên núi quan sát hành động của người Đại Thực, trưởng lão nói Ưu Tố Phúc sẽ không lập tức tấn công mình, quả nhiên đúng rồi, Ưu Tố Phúc đang phòng thủ, hơn nữa còn định gây dựng đạo phòng tuyến này.

– Trưởng lão tôn kính, xin ngài thương xót lực lượng cuối cùng người Đột Quyết, chỉ cần người Đường không ép chúng ta vào đường cùng, xin ngài đừng lệnh bộ hạ của mình đi tấn công thành lạc đà của Vân Diệp.

Tam vương tử của Tiết Duyên đà thành khẩn kiến nghị:

– Đồ nhát gian, một tòa thành tạm bợ mà thôi, chúng ta không phải chưa bao giờ đánh thành, chúng chỉ có năm vạn, không phải không thể thắng được, chỉ cần chúng ta có dũng khí là có thể hoàn toàn đánh bại Vân Diệp.

“Bốp!” Vừa mới dứt lời Hạ Lỗ bị một cái tát, hắn nhìn đại trưởng lão với vẻ không sao tin được, đại trưởng lão chưa bao giờ đụng vào một đầu ngón tay của mình, dù mình gây họa tày trời cũng chưa bao giờ trách mắng.

– Hạ Lỗ, ngươi nghe đây, ta đã cảm giác lửa sinh mệnh của mình sắp tắt, không giúp được ngươi bao lâu nữa, ngươi cần mau chóng trưởng thành, nhưng ta không ngờ lại cưng chiều ngươi thành con lừa ương ngạnh nói năng lung tung. Có biết Đột Thi chết uất ức thế nào không, hắn là hùng ưng trên thảo nguyên, hắn chưa bao giờ thiếu dũng khí, ta không cho ngươi làm vấy bẩn anh linh hắn, lời Phục Hợp không sai, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta phải tránh thành lạc đà.

Hạ Lỗ hầm hầm vén rèm lao ra ngoài tuyết, hắn cũng biết mình không nên nói lời vừa rồi, nhưng nghĩ tới An Cát ở trong thành, Hạ Lỗ không áp chế được lửa giận, chỉ muốn xé tan thành lạc đà.

Tình cảm của thiếu niên luôn nóng cháy, nhưng không được lâu dài, Hạ Lỗ đứng trong tuyết tỉnh táo lại, rồi ủ rũ vào lều, chẳng những xin lỗi vương tử Tiết Duyên Đà còn xin lỗi tất cả tướng lĩnh từ chiến trường quay về, hào sảng nói:

– Bản vương thất lễ rồi, ta biết mọi người nhất định đã dốc toàn lực công kích thành lạc đà, nhưng ta không kìm được lửa giận.

Nói tới đó hắn xấu hổ sờ mũi:

– Ta thích một nữ tử, nhưng hiện giờ nàng lại ở trong thành lạc đà, nên ta luôn muốn công phá nó, đưa nàng về, không biết vì sao không bỏ được suy nghĩ này.

– Ngựa con đã tới thời động dục rồi, phải tìm cho ngươi một con ngựa cái nhỏ xinh đẹp, muội muội ta thế nào? Hạ Lỗ, Na Nhân Hoa là mỹ nhân có tiếng trên thảo nguyên, đừng nghĩ tới nữ tử người Hán nữa, Na Nhân Hoa đang ở trong lều, chỉ cần ngươi có bản lĩnh hàng phục thì sẽ là của ngươi, có điều cẩn thận chút, Na Nhân Hoa rất nóng tính.

Phục Hợp nghe được lời giải thích hoàn mỹ, thuận nước đẩy thuyền muốn đem muội muội gả cho Hạ Lỗ.

Chọn tập
Bình luận