– Khởi bẩm bệ hạ, Vân Diệp già mồm cãi láo, muốn làm nhẹ đại tội bức cung, bệ hạ, vi thần xin chém đầu hạng người mồm mép này.
Lễ bộ thị lang Lệnh Hồ Đức Phấn rời hàng khải tấu, ông ta là chủ giáo của Hoằng Văn quán, sớm đã cực kỳ bất mãn với thư viện, Hoằng Văn quán đã hai năm không tuyển được học sinh tư chất hơn người, một khi có cơ hội làm gì có chuyện không đẩy Vân Diệp vào chỗ chết.
Nếu như ông ta chỉ nói nghiêm trừng Vân Diệp, nói không chừng Lý Nhị sẽ đồng ý, trong mắt Lý Nhị, Vân Diệp thiếu quản giáo, có thể trừng phạt, chứ giết Vân Diệp thì chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Lý Nhị.
Đỗ Như Hối, Khổng Dĩnh Đạt, Chử Toại Lương đều thầm thở dài, Lệnh Hồ Đức Phấn vác đá đập chân mình rồi.
Quả nhiên Lý Thừa Càn đứng hàng đầu phẫn nộ đi ra, chỉ Lệnh Hồ Đức Phấn:
– Chỉ là một tranh chấp nho nhỏ, đám học sinh chẳng qua một lòng yêu nước, trình tự, phương thức là sai. Là tiên sinh, giáo dục bọn chúng thay đổi là được, vì sao lại đưa lên triều đường giết người, triều đường hai năm qua đã không nghe thấy lời giết chóc, nay vì một chuyện nho nhỏ mà lại giương đồ đao lên sao? Bệ hạ, thần cho rằng Lệnh Hồ Đức Phấn lấy việc công báo thù riêng, mất phong phạm đại thần, xin trục xuất kẻ này khỏi triều đường, chỉnh đốn triều cương.
Thái tử nói cực kỳ nghiêm trọng, Lệnh Hồ Đức Phấn cúi gằm mặt xuống, không dám tranh cãi với thái tử nữa, hậu quả đã quá nghiêm trọng rồi.
– Bệ hạ, đám học sinh lo cho thiên hạ, kiến nghị đưa ra cũng có lý, cho dù tạm thời chưa thể tiếp nhận kiến nghị này, vì sao không thể khoan dung với chúng một chút, khi vi thần tiến cung, bốn phương đao kiếm, chỉ bất cẩn một chút là có đổ máu, hậu quả càng đáng lo.
Lý Nhị ném vạn ngôn thư trên bàn xuống, nói với Vân Diệp:
– Ngươi xem xem, ngươi xem xem bọn chúng nói gì, từ khi thực hành điều chế tô dung tới nay, thiên hạ an bình, có thể không luận tới, nhưng ỷ vào trong người có chút tài cán mà xem thường thần tử thiên hạ, chửi mắng là chuột bọ, trong lòng có chút tôn kính nào với tiền bối không? Ngươi là kẻ to gan, chẳng lẽ ở thư viện liền đem toàn bộ học sinh dạy thành những kẻ lớn gan làm sằng?
Hay cho trò thay kèo đổi cột của Lý Nhị, một câu nói đã đem mình và học sinh đứng cùng một lập trường, tách Vân Diệp ra, rõ ràng lần này trừng phạt Vân Diệp chạy không thoát.
– Học sinh làm càn, tội ở sư trưởng, Vân Diệp thân là đốc bạn thư viện, tội không thể tha, Đại lý tự xem mà làm.
Câu này nói toàn bộ tội lỗi do một mình Vân Diệp gánh, Lý Nhị không cho Vân Diệp cơ hội đẩy Lý Thái, Lý Khác ra, bản thân triệu học sinh vào ngự hoa viên liên hoan với viện trưởng, còn Vân Diệp một mình lẻ loi đi theo Đới Trụ tới Đại Lý tự lĩnh phạt.
– Đới Thúc, tiểu chất người hư nhược, ngài xem có thể bớt đi vài gậy được không?
Đới Trụ cười tủm tỉm:
– Lần này không đánh đòn.
– Biệt giam? Đại Lý tự học trò này từ bao giờ?
– Cũng không biệt giam.
Đới Trụ nói xong lòng Vân Diệp trầm xuống, đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt, không biệt giam nói lên chuyện phiền phức hơn dự liệu.
– Vân tiểu tử, ngươi không thấy hôm nay trên triều đường ngươi qua ải quá dễ dàng à? Trừ Lão Lệnh Hồ kia thì không một ai nói gì cả, ngươi cho rằng ai cũng sợ một thái tử mới trưởng thành à?
Nhìn Đới Trụ cười như con hồ ly, Vân Diệp cảm giác như mình trần truồng đứng trong băng giá, hơi lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, đúng thế, cuộc giao phong giống như vui đùa này không phù hợp với không khí cực kỳ khẩn trương trước đó, vậy chỉ có một khả năng.
Đới Trụ vỗ vai Vân Diệp, nói tiếp:
– Ngươi nghĩ sai rồi, ngươi tưởng thư viện và bệ hạ thông đồng hại ngươi à? Không phải như thế, học sinh của ngươi không tệ, những lão tiên sinh kia không tệ, đều muốn giấu ngươi nhận lấy hết trách nhiệm, ngươi chưa từng hoài nghi người đem tin tới cho Vân gia à?
– Nói như thế đám học sinh gây chuyện cũng không phải là chuyện đối đầu gì, mà tất cả là vở kịch do bệ hạ diễn?
– Lão phu không biết, lão phu chỉ biết bệ hạ muốn xem sức khống chế của triều đình với thư viện tới đâu, khả năng là thấy ngươi quá nhập vai, bệ hạ liền ngăn các đại thân tiếp tục tham gia vào vở diễn này, cái kịch viện của nhà người ngày ngày diễn kịch, ngươi hiểu chuyện này là sao.
– À phải rồi, bệ hạ bảo ta nói với ngươi chuyện này, còn bảo ngươi đừng dễ dàng tin vào người khác nữa, bệ hạ muốn nhân lúc mâu thuẫn giai cấp thư viện chưa hoàn toàn bùng nổ liền chọc ra, như vậy phong ba sẽ nhỏ hơn nhiều, cũng dễ khống chế hơn nhiều. Đừng xem thường thư viện của ngươi, lão phu thấy ngươi còn chưa hiểu, một đám tiên sinh tài ba dạy ra học sinh toàn là đám sài lang hổ báo, thêm mười năm nữa lão phu nhất định cáo lão hồi hương, triều đường thực sự quá nguy hiểm.
Đới Trụ vuốt râu tựa hồ như nói với bản thân, tựa hồ như khuyên răn Vân Diệp.
– Nói như thế sẽ không có trừng phạt, cũng không ai bị tai ương, đáng thương cho các tiên sinh của thư viện, bị học sinh của mình lợi dụng mà không biết, chẳng biến đáng buồn hay đáng than đây?
– Ngươi sai rồi, thư viện đúng là rất đáng nể, một nhân vật nho nhỏ đã có thể khuấy động sóng gió, cho bách quan triều đường một đòn dằn mặt, đó là kết quả giáo dục của ngươi, thế nào, nhìn thấy nỗ lực của mình kết trái lớn, lòng có mừng không?
Vân Diệp chẳng biết có mừng không, một mình rời Đại Lý tự, Lão Trang vẫn còn ở cửa hoàng cung đợi hầu gia của mình xuất hiện.
Chẳng còn tâm tư để ý chuyện rắc rối kia, đầu óc cứ hỗn loạn, một đám khốn kiếp chưa học đi đã bắt đầu chạy, chẳng trách lại đồng lòng như thế, mấy ngày trước còn hỗn chiến không ngừng, giờ đã kết lại làm một hướng triều đình đòi vị trí tương xứng với tài hoa của mình.
Mã Chu dùng lý do này thuyết phục toàn bộ học sinh thư viện? Từng bước từng bước lợi dụng tình nghĩa đưa sư trưởng, đồng học của mình vào cái bẫy do mình sắp đặt.
Hắn thậm chí còn không hối hận vì hành vi của mình, hiện giờ e vẫn đang chìm trong vui sướng thành công.
Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, hình như mình không dạy hắn làm thế, Lý Cương cũng không, các tiên sinh khác của thư viện càng không thể.
Trong lòng hắn vì ích lợi của bách tính cùng khổ, những người như Vân Diệp, Lý Cương đều có thể dùng làm cầu nối, cũng không có gì không được?
Hắn không thể hiểu hết được quan hệ đặc thù giữa Vân Diệp và Lý gia, theo lý Vân Diệp khó có thể bị chém đầu, nhưng đuổi khỏi thư viện, lột bỏ tước vị, đẩy ra biên ải là khả năng cực lớn, hắn có bận tâm đến điều đó không?
( Điền phú luận) sẽ thành kinh điển, bất kể triều đình có dùng hay không, nó đều sẽ thành kinh điển, Vân Diệp tin Lý Nhị sẽ giữ bản tấu này lại, làm chỗ dựa suy nghĩ cải cách ruộng đất sau này.
Cổng Đại Lý tự có một người, y bào sanh cực kỳ sạch sẽ, tóc cũng bóng mượt, đầu không đội mũ, chỉ có trâm cài tóc, nhìn thấy Vân Diệp đi ra, cung kính thi lễ, không nói một lời.
– Bệ hạ cho ngươi quan chức gì?
– Đệ tử nhận lệnh vào Trung thư tỉnh làm quan liệt tịch.
– Không tệ, như thế mới không uổng một phen khổ tâm của ngươi, nhớ kỹ mai này chí toại lòng thỏa, làm việc không được nóng vội khinh xuất, bất chấp nhân gian, sẽ khiến ngươi thành cô thần, như vậy cả đời định sẵn ngươi phải một mình chiến đấu. Lão sư không có gì tặng ngươi cả, chỉ có thể ôm ngươi một cái, có lẽ đây là lần ngươi gần tim người khác nhất.
Vân Diệp giang tay ra, Mã Chu nghẹn ngào ôm lấy Vân Diệp khóc rống lên.
Vân Diệp vỗ lưng hắn, nói:
– Làm tiên sinh là phải chuẩn bị làm thang cho người bất kỳ lúc nào, ta không ngại làm thang cho ngươi leo lên, nhưng nên nói cho ta một tiếng được không.
Nói xong buông Mã Chu ra, cười với hắn vẫy tay, đi về phía cửa cung.
Từ xa nghe thấy Mã Chu kêu lêu lớn một tiếng ” tiên sinh” đầy thê lương, sau đó im lặng.