Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 1301: Giáo Dục Giới Tính

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

– Tiên sinh chuyển đi đâu, điện Vũ Đức đã nổ hai lần rồi, chẳng lẽ cứ xây lại liên tục? Nếu còn tiếp tục nói với bách tính điện Vũ Đức bị sét đánh thì bách tính sẽ hoài nghi hoàng gia không làm việc tốt.

– Chỗ có thể khiến phụ hoàng học sinh yên tâm chỉ có thư viện nữ thôi, tiên sinh yên tâm, ngọn núi này chắc lắm, có nổ cũng không sập được.

Lý Thái nhìn sơn động vô cùng tự tin, chỗ này từ bản vẽ tới thi công đều do hắn giám sát, tiêu tốn cực lớn:

Lý Cương thở dài:

– Ta cũng không lo nơi này sụp đổ, ta chỉ lo vũ lực ngày càng mạnh, chúng ta sẽ bỏ đi nhiều lựa chọn khác, chỉ ưu tiên dùng vũ lực giải quyết vấn đề, đó là điều kinh khủng, ta lo ngọn núi Đại Đường trong lòng thần dân sẽ sụp đổ.

Khi từ cửa hậu sơn đi ra, Lý Cương nhìn đội xe vận chuyển vũ khí, buông một tiếng cảm thán:

– Đội xe này về sau đừng có đi qua Ngọc Sơn nữa, rời Ngọc Sơn từ Cẩm Tú cốc ấy.

Lý Thái gật đầu vâng lời, Lý Cương nói tiếp:

– Ta không đi tiếp nữa, tuổi cao rồi, sợ nhìn thấy thứ ở đằng sau sẽ không ngủ yên được. Thanh Tước, không phải ngươi muốn đi nghe Hiên Nhân giảng bài sao? Đi đi, thực ra ta rất hi vọng bệ hạ và thái tử cũng tới nghe, lý luận của ông ta có đường lối rõ ràng, rất nhiều thứ từ trong cuộc nói chuyện về lao động sáng tạo nhân loại với Vân Diệp mà có, chỉ là về sau được ông ta chứng minh càng tỉ mỉ hơn thôi.

– Đem so với vô vi của Lão Tử, tự nhiên của Lão Trang, có nhiều điểm gần gũi, đây là môn học vấn lớn.

– Thanh Tước, hiện giờ ngươi đang chui vào ngõ cụt, nghiên cứu không có tiến bộ, vậy hãy đặt qua một bên, mở rộng tầm nhìn, chuyện trên đời này thường một sự thông, vạn sự thông, con đường này không đi được thì tìm đường khác.

Lý Thái khom người thụ giáo, dẫn gấu mèo chậm rãi rời đường lớn, men theo lối mòn quanh co về thư viện, hắn biết Lý Cương không muốn đi cùng đường với mấy thứ hung khí kia.

Từ trong núi đi ra, Lý Thái đưa Lý Cương về nhà, rồi tới thẳng chỗ ở của Hi Mạt Đế Á, vừa vào cửa đã ôm chầm lấy nàng cắn loạn như chó con.

Hi Mạt Đế Á kiêu ngạo đứng đó mặc Lý Thái làm mặt cổ nàng đầy nước bọt, tới khi hắn không chịu nổi nữa cởi sạch y phục chỉ còn cái quần cộc, Hi Mạt Đế Á ôm lấy quần áo của Lý Thái, căn bản không thèm để ý tới tiếng gọi của hắn, chỉnh lại y phục ngẩng đầu bỏ đi, lúc đóng cửa còn nói:

– Đây là thánh địa của thư viện, không được làm chuyện bậy bạ giữa ban ngày, Lý Thanh Tước, ngon ngoãn ngủ một giấc đi, muốn dày vò tới tối tùy ngươi.

Lý Thái cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ, cười khổ một tiếng nằm vật ra giường của Hi Mạt Đế Á, ngửi mùi hương thơm ngát trên giường, lửa dục càng thịnh.

– Vân Thọ, ngươi nhất định phải nhìn cho kỹ, tàng tinh của nam tử là nguồn sinh mệnh, cốc địa của nữ tử là mẹ của nhân thế, tàng tinh nạp khí…

Vân Thọ ra khỏi cửa liền ném đôi búp bê sứ đi thật xa, rống lên với lão cung nữ chuyên môn giảng thuật nam nữ:

– Thứ này muốn giảng cũng do ta giảng cho ngươi, cần gì ngươi nói, ta không phải trẻ năm tuổi, thứ cần biết ta biết lâu rồi, thứ không cần biết ta cũng biết rồi. Muốn nhìn nữ nhân, chẳng lẽ ta không tìm được nữ nhân xinh đẹp mà phải nhìn ngươi? Dám tới gần ta, ta bán ngươi vào thanh lâu.

Lão cung nữ ượn ẹo tấm thân béo núc cười nói:

– Vân Thọ, chỉ có nữ nhân mới được giảng thuật nam nữ, không thể là nam nhân, đó là quy củ. Giờ ngươi tới nhìn thân thể của ta, nghe ta giảng giải tỉ mỉ cho mà nghe, đây không phải chuyện dâm tà, mà là chuyện nhân luân. Thiếu niên giới sắc, vì sao lại nói thế? Đó là vì không hiểu thân thể của mình, làm bậy làm bạ khiến nhiều thiếu niên anh kiệt mất sớm, ngươi không muốn gặp phải chuyện đó chứ?

Vân Thọ nhắm tịt mắt lại:

– Vì sao các ngươi lại xấu xí như thế, nếu xinh đẹp một chút ta còn hứng thú nhìn, giờ nhìn ngươi, sau này ta nhìn nữ nhân khác thế nào đây?

Lão cung nữ cười ha hả:

– Chúng tôi đều là nữ nhân xấu do hoàng gia tỉ mỉ chọn ra, sở dĩ xấu là để các ngươi cho rằng thân thể nữ nhân chẳng qua là như thế, đạt được mục đích giảm thiểu dục vọng. Có điều bản chất thực sự là thế, nữ nhân khác nhau ở mỗi cái mặt thôi, chỗ khác không có gì khác.

Vân Thọ hét lên một tiếng chạy khỏi phòng, hắn thực sự không muốn nhìn nữ nhân xấu vô địch này nữa, nghe giọng cười như lệnh vỡ của mụ càng chạy nhanh.

Vân Thọ vừa chạy đi thì bóng dáng Tân Nguyệt xuất hiện ở cửa, chuyên môn cầm một tấm áo gấm Thục cực phẩm, bảo nha hoàn mặc cho lão cung nữ, lại lấy một khay ngân tệ từ nha hoàn khác, đưa tới trước mặt lão cung nữ:

– Làm phiền tiên sinh rồi, khuyển tử vô ăn nói bậy bạ, mong tiên sinh đừng để bụng.

Lão cung nữ cười híp mắt:

– Nô tỳ chuyên môn làm cái việc này mà, có thể làm thiếu gia khóa được lòng hươu dạ vượn, là phúc của nô tỳ, phu nhân quá khách khí rồi.

Nói rồi nhận lấy khay bạc, đổ vào túi của mình, cáo từ Tân Nguyện, rời hậu môn Vân gia, lên xe ngựa rời đi.

Tân Nguyện che miệng cười trộm, kho mấy tiếng mới miễn cưỡng nén cười được, tới tiền viện tìm nhi tử béo của mình, đoán chừng lúc này nó còn đang tức giận.

– Lý Tượng, chiếu hôm qua ta nhìn thấy một nữ nhân xấu.

Vân Thọ suy sụp gục mặt trên bàn nói với Lý Tượng đang luyện tập bút lông:

– Chẳng có gì lạ, ta đoán chừng ngươi cũng nên nhìn thấy rồi, cắn răng cái là qua.

Lý Tượng người run lên, bút lông để lại vệt mực dài trên giấy.

Vân Thọ thấy vẻ mặt của hắn không bình thường, ngẩng đầu lên:

– Chẳng lẽ ngươi cũng thấy rồi.

– Đó là lễ pháp, không nhìn không được.

Lý Tượng tận lực tỏ ra lạnh nhạt.

– Khi ta thấy nữ nhân già đó cởi sạch thì không chịu nổi nữa, ngươi chịu đựng được tới lúc nào?

Vân Thọ tức thì trở nên cực kỳ tin thần:

– Thảm hơn ngươi, khi đó ta bị trói trên ghế, xem hết toàn bộ.

Lý Tượng gác bút lông, lúc này không viết nổi nữa:

– Bội phục! Huynh đài, tiểu đệ nhìn xong nôn hết cơm ba ngày, lão huynh lại nhìn từ đầu tới cuối, thật ghê gớm, quả nhiên là đứng đầu đám huynh đệ chúng ta, bội phục, bội phục.

Vân Thọ lần đầu nhìn Lý Tượng nhút nhát với con mắt khác.

– Ta không giống ngươi không thích thì có thể bỏ chạy, ta không chạy được, nếu chạy, tương lai không thể cứu mẹ ta khỏi nước lửa.

Lý Tượng đau khổ nói ra lý do mình không thể không nhìn:

– Vì sao lại như thế chứ?

Vân Thọ thắc mắc:

– Thứ này có xuất sứ, quy củ là của hoàng gia, nhưng không phải do hoàng gia định ra, nghe nói là để đề phòng chúng ta vì nữ sắc làm hỏng chuyện, vứt bỏ lý tưởng của mình. Ngươi cẩn thận, bọn họ định ra quy củ cực ghê gớm, nghe đâu tới bảy mươi sáu điều, hiện giờ vẫn còn đang hoàn thiện.

Lý Tượng vén áo bào ngồi xuống ghế, nhìn Vân Thọ nhũn ra như con giun, phải cảnh báo:

– Ta lại chẳng phải hoàng tử, tương lai nhất định ta phải làm đại tướng quân, rời nhà các xa càng tốt, giống cha tay chạy tới chân trời, không ai gây phiền phức cho ta được nữa.

Lý Tượng trừng mắt lên:

– Chẳng lẽ ngươi không nhớ mẹ ngươi à?

– Ngươi không biết à, rời xe mẹ thì nhớ nhung, ở gần chỉ muốn chạy đi, ngươi nhìn ta bây giờ, rất nhớ cha ta, lại chỉ muốn tránh xa mẹ ta.

– Câu này nói không sai, sao hôm nay lại tới nhà ta? Ta biết ngươi không tới thăm ta, Yên Dung cùng cha ta vào cung, ngươi không gặp được đâu.

Lý Tượng thuận miệng ứng phó với Vân Thọ:

– Ngươi biết Lý Nghĩ Phù chiêm sự nội phủ không?

Chọn tập
Bình luận