Mạc A Tư nhìn chiến mã trước mắt hơi nghi hoặc, trưởng lão mang tới năm nghìn chiến mã.
Tiết Tây Tư mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên, đây mới là thứ chiến sĩ cần có, A Đề Lạp dựa vào kỵ binh hùng mạnh mà đánh đâu thắng đó, hắn nhảy lên chiến mã còn chưa lắp yên, hai chân kẹp bụng ngựa, chiến mã liền phóng đi. Mạc A Tư ném cho Tiết Tây Tư một cái thuẫn tròn, đợi Tiết Tây Tư quay lại, một chiếc mâu lao tới, Tiết Tây Tư vung tay trái, dễ dàng dùng thuẫn tròn đánh bay mũi mâu, điều khiển ngựa tới trước mặt trưởng lão, cấp thiết hỏi:
– Những thứ này cho chúng tôi sao?
Trưởng lão không đáp, Tiểu Miêu trả lời thay:
– Đúng, các ngươi là chiến sĩ, sao có thể không có chiến mã, có khải giáp, vũ khí tốt nhất.
Tiết Tây Tư không reo hò như Tiểu Miêu nghĩ, mà thương cảm cúi đầu xuống, Mạc A Tư đi tới, vỗ vai hắn:
– Chu Địch không thuộc về ngươi, nó thuộc về gia tộc vứt bỏ chúng ta, chiến mã nơi này mới thuộc về ngươi, đi chọn đi, năm nghìn con thế nào cũng có một Chu Địch khác.
Trưởng lão vỗ tay, một chiến mã màu đen được dẫn ra, nhìn thấy con chiến mã này, Tiết Tây Tư rơi nước mắt, Mạc A Tư cười lớn đi tới, ôm lấy con chiến mã không ngừng quẫy đầu muốn thoát khỏi dây thừng, nói với Tiết Tây Tư:
– Nhìn đi, Chu Địch ở đây.
Sau đó nhận lấy dây cương từ tay mục dân, vỗ nhẹ cổ Chu Địch, con ngựa nhanh chóng chạy tới bên Tiết Tây Tư, lấy đầu dụi vào lòng hắn.
– Chạy đi Tiết Tây Tư.
Mạc A Tư hô lớn:
– Chạy đi Tiết Tây Tư.
Tiểu Miêu thấy thú vị cũng hô theo:
– Chạy đi Tiết Tây Tư.
Toàn bộ chiến nô cùng hô:
Tiết Tây Tư tung mình lên ngựa, Chu Địch ngửa đầu hí vang, vó trước dựng lên, đạp trên không vài cái, chân sau phát lực, lập tức lao vọt đi, Tiết Tây Tư buông dây cương, cho Chu Địch chạy thoải mái.
Mạc A Tư tới bên cạnh Lưu Phương ôm hai tay nói:
– Trưởng lão tôn kính, tấm lòng của ngài sẽ thu được trái quả ngon nhất, trong số chúng tôi, chỉ có Tiết Tây Tư là tướng lĩnh kỵ binh trời sinh, hắn sẽ luyện ra cho điện hạ một đội kỵ binh tinh nhuệ.
Lưu Phương nghe Tiểu Miêu phiên dịch, hài lòng gật đầu, chuẩn bị về thành, chuyện huấn luyện kỵ binh tất nhiên giao cho nhân tài chuyên môn như Tiết Tây Tư, chiến mã năm mươi ngân tệ đỏi lấy một thống lĩnh kỵ binh, rất đáng giá.
Quân đội của Tiểu Miêu không cần nhiều, một vạn là đủ, nhưng phải là người hung hãn nhất, chỉ có kẻ vong mệnh mới thực sự không coi tính mạng bản thân ra gì, còn người lý trí, Lưu Phương cho rằng chỉ một mình mình là đủ.
Thiên sứ An Cát chiêu mộ vệ đội, đó là đề tài gần đây nhất ở thành Toái Diệp, một tấm da trâu lớn ghi:” Chỉ có người dũng mãnh nhất mới xứng gia nhập!”
Nếu câu nói này chưa đủ đánh động lòng người, vậy lời trên tấm da trâu khác đủ làm nhân nhân thành Toái Diệp điên cuồng:” Một tháng hai ngân tệ!”
Ở thành Toái Diệp, một ngân tệ đủ nuôi một nhà năm người, hai ngân tệ, đủ sống cuộc sống trung đẳng, nay thời buổi khó khăn, kiếm ăn không dễ, chiến nô mạnh nhất cũng chỉ miễn cưỡng no bụng, vì thế người báo danh cực nhiều.
Nhân Hùng tuyển người chỉ cần tướng mạo càng hung ác là hắn càng thích, chỉ cần những người này chống cự trước đại thuẫn và đoản kiếm của chiến nô mười hiệp là lập tức đồng ý gia nhập.
Chỉ một vạn người, nhiều hơn không cần, khi đủ người, ngoài doanh trại vẫn chật kín người muốn gia nhập.
– Các ngươi sẽ cần ta, các ngươi chắc chắn sẽ cần ta, đại nhân, nếu ngài không tuyển ta sẽ hối hận.
Một tên tù đồ rách rưới hướng về doanh trại gào thét, xích sắt dưới chân kêu loảng xoảng, tên bị xích ở đầu kia không muốn tới gần doanh trại, muốn kéo hắn khỏi chỗ mất mặt này.
Thành Toái Diệp không có lương thực dư nuôi tù nhân, cho nên lấy xích sắt buộc chân hai người làm một, sau đó ném ra đường, để họ dựa vào ăn mày kiếm sống, nếu một trong hai người chết đói, sẽ lập tức thay người khác.
Lưu Phương nghe một hồi, đột nhiên lệnh Nhân Hùng đưa hai tên tù nhân tới.
– Nói đi, vì sao nói thế, nếu ngươi nói ra lý do khiến ta thừa nhận, thì chúc mừng ngươi, ngươi giap nhập vệ đội, nếu không vị tướng quân kia sẽ chặt đầu ngươi.
Hỏa kế của thương đội Vân gia nói với tên hán tử gầy quắt:
– Giết tên bên cạnh ta đi, ta không muốn nhìn hắn thêm cái nào.
Tên tù nhân nói với hỏa kế:
Hỏa kế gọi một binh sĩ mới chiêu mộ tới, nói một câu, binh sĩ đó nhanh gọn chặt đầu tên tù nhân kia.
Tên tù nhân còn lại lấy ra một thanh đao nhỏ, lóc da thịt chân trái của tên tù nhân mới chết, rút chân ra, ném sang một bên, sau đó đứng dậy, chỉnh lại y phục rách rưới, cung kính khom người với Lưu Phương:
– Ngài sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay, A Ba Tư nguyện ra sức vì ngài.
Lưu Phương mỉm cười nói vài câu, hỏa kế kia tiếp tục nói:
– A Ba Tư, nghe rõ đây, nói cho bọn ta biết vì sao sẽ hối hận, nếu không nói, bọn ta sẽ buộc ngươi vào con ngựa chưa thuần, sau đó đốt đuôi ngựa, hậu quả ngươi biết chứ?
A Ba Tư không sợ, thi lễ lần nữa nói:
– An Cát tiểu thư là chiến sĩ hùng mạnh nhất, một vạn người ngài chiêu mộ cũng sẽ thành chiến sĩ vĩ đại nhân, bọn họ sẽ thành đội quân vô địch, đại nhân trí tuệ không ai bằng, ngài và An Cát tiểu thư cùng với những chiến sĩ kia sẽ thành người khổng lồ, vũ lực mạnh mẽ có thể càn quét tất cả. Nhưng A Khắc Lưu Tư ( Archiles) vô địch cũng có điểm yếu ở gót chân, người khổng lồ của ngài sao có thể là ngoại lệ?
– Ngài không sợ sư tử tấn công, nhưng chất độc của rắn độc có thể làm người khổng lồ suy yếu rồi ngã gục, đại nhân tôn kính, A Ba Tư là con chó săn theo sau người khổng lồ chuyên môn ăn rắn độc, vì trong quân của ngài đã trà trộn rất nhiều kẻ lai lịch bất minh, chúng là những con rắn độc, chuẩn bị cắn một cái khi ngài không đề phòng.
– Thiên phú lớn nhất của A Ba Tư là chưa bao giờ nhận nhầm người, có cái mũi cực kỳ nhạy bén. Ngài nhìn tên mặc giáp da cầm loan đao kia, hắn là võ sĩ nhà thành chủ, tin ta đi, ta không nhìn nhầm đâu.
– Còn tên ôm đao đứng dưới bóng râm kia là người thú vị, một buổi tối A Ba Tư ngủ ở góc tường, vô tình nhìn thấy hắn bí mật trò chuyện với người của nhà A Sử Na, tuy trăng chỉ chiếu nửa khuôn mặt của hắn, nhưng chắc chắn người đó là hắn. An Cát tiểu thư giết hết nam nhân trưởng thành của nhà A Sử Na, kẻ này xuất hiện trong quân đội của An Cát tiểu thư không đáng để ngài suy nghĩ sao?
Nghe hỏa kế thuật lại, Lưu Phương cười rất vui nói:
– Bỏ còng ở chân hắn, để hắn đi tắm rửa, thay y phục sạch, dùng thức ăn nóng, chúng ta cần hắn giữ trạng thái tốt nhất tìm kẻ địch ngầm ẩn nấp trong quân. Nói với hắn, chúng ta không hỏi quá khứ của hắn, chỉ cần trung thành, làm tốt chuyện của bản thân, thứ hắn cần sẽ được thỏa mãn.
A Ba Tư được thuật lại, quỳ xuống trước mặt Lưu Phương, nói lớn:
– Ta không cần tiền, không cần mỹ nữ, ta có thể làm chó săn, không ngủ không nghỉ, ta có thể ký hiệp ước bán thân, ta chỉ có một yêu cầu, đó là khi An Cát tiểu thư giành được chiến thắng cuối cùng, cho ta năm trăm kỵ sĩ cuồng nộ nhất, ta dẫn họ về quê nhà, công phá một bảo lũy nhỏ, xin đại nhân đồng ý thỉnh cầu của ta.
– Phẫn nộ và thù hận quả nhiên là khắc cốt ghi lòng nhất, A Ba Tư, yêu cầu của ngươi được đồng ý.
Lưu Phương vỗ mái tóc bẩn thỉu rối bời của A Ba Tư, chắp tay rời doanh, rõ ràng A Ba Tư là người có xuất thân tốt, ký ức tốt, vô cùng thông minh, thích hợp làm mật thám.
Từ đó Tiểu Miêu ngạc nhiên phát hiện ra trên bàn ăn của mình thêm một người rất nhã nhặn, với ai cũng lịch sự, dù phó nhân thấp hèn nhất cũng được hắn khen ngợi, đôi mắt đầy ôn tình, tin tưởng mọi người.
Nhưng Tiểu Miêu không hề thích hắn, vì nàng ngửi thấy mùi máu tanh trên người hắn, còn đậm hơn kẻ chuyên giết người là Nhân Hùng..
__________________