Bái biệt lão phu nhân, Vân Diệp cất bước vào đại doanh, lần lượt kiểm số vật tư vận chuyển, phân loại vào sổ sách, kiểm tra một lần, sau khi thấy không lệch nhau gì lớn mới ôm sổ sách đi tới Tiết đường (phòng thương nghị việc cơ mật). Y vốn không phải người cẩn thận tỉ mỉ, cũng không phải một đạo học sĩ có thể khắc chế dục vọng, chỉ mượn cơ hội kiểm sổ sách để bình tĩnh tâm tư đang lộn xộn.
Ngay vừa rồi, lão phu nhân ôm lấy y một hồi khóc lóc kể lể nỗi cực khổ của Vân gia, một hồi lại cảm tạ trời xanh nhân từ. Trong nháy mắt đó, phụ nhân đáng thương này quả thật cho rằng bản thân chính là nòi giống duy nhất còn lại của Vân gia, thanh thản phát tiết bi hoan hỉ nhạc 15 năm qua. Vân Diệp tham lam hưởng thụ sự ấm áp của thân tình, một mặt lại bị tâm linh dằn vặt. Cũng may bản thân cũng họ Vân, cũng từng tế bái qua tổ từ, ngay cả bản thân cũng không tin huyết mạch kéo dài 1400 năm sau còn có bao nhiêu tương tự.
Mặc kệ đi, Vân Diệp luôn là một người rộng rãi, nếu số phận an bài như thế thì có đạo lý của nó. Ông trời lớn nhất mà, không thấy lão phu nhân đang cảm tạ trời xanh trả lại tôn tử cho mình đó sao, trên lý luận mình quả thật là do ông trời ném tới Đường triều. Ký lai chi, tắc an chi. Sau khi nghĩ thông suốt bước chân của y cũng nhanh hơn.
Tiết đường, đây là cách gọi của Vân Diệp, trên thực tế y gọi nghị sự đường, lão Trình ngồi trên chủ vị, trên bàn cắm đầy lệnh tiễn, một thanh nghi kiếm đặt trên kiếm tọa để biểu thị uy nghiêm, trong hộp gấm màu vàng bên cạnh có nửa tấm hổ phù, đây là tượng trưng cho quyền lợi điều binh khiển tướng.
Lần này hành trình Lũng Hữu thuộc về điều động quân sự, ý tại uy hiếp, không ở chinh phạt, cho nên lão Trình chỉ có nửa mặt hổ phù để đôn đốc quân sự, bằng không mình phải gọi lão Trình là tổng quản gì đó rồi. Quân chính nắm trong tay, quyền thế huân thiên, thành nhỏ như Lan Châu đã sớm nơm nớp lo sợ để mặc đại quân ra vào, nào dám như mấy tháng trước ương ngạnh kiêu ngạo. Lão Ngưu ngồi vị trí đầu tiên bên trái, Hoàng Chí Ân ngồi ở phía sau lão Ngưu, trên bàn bày bút mặc chỉ nghiễn, chắc hắn là thầy ký mới có chỗ ngồi. Tướng tá còn lại tất cả đều mặc giáp trụ chỉnh tề đứng trang nghiêm hai bên.
Vân Diệp báo danh đi vào, không dám không báo, bằng không phải rơi đầu.
– Tả Võ Vệ đô đốc sự lương thảo, Lam Điền hầu Vân Diệp bái kiến đại tướng quân.
Một lễ bái quỳ gối chân sau trong quân. Không có biện pháp, nghị sự đường là biểu hiện sự uy nghiêm của chủ tướng, chỉ cần ngươi là thuộc hạ của đại tướng quân, tại nghị sự đường này nhất định phải chính quy hành lễ, có chút sai lầm, nhẹ thì quân côn, nặng thì phải chết.
– Bản soái mệnh ngươi đốc vận lương thảo, có sai lầm gì không?
Lần đầu tiên nghe trong giọng nói lão Trình có vị sắt thép.
– Hồi bẩm đại tướng quân, Tả Võ Vệ lương thực tổng cộng 10600 thạch, đủ để cung ứng cho đại quân 15 tháng. Ngoài ra mã lương 1800 gánh, thực thảo 5 vạn bó, muối 500 gánh, thịt khô 23000 cân, còn lại hoa màu 700 thạch, hiện toàn bộ đã đến đại doanh, mời đại tướng quân kiểm tra thực hư.
Nói xong hai tay đưa sổ sách lên. Thân binh nhận lấy sổ sách đặt ở trên bàn của lão Trình. Lão Trình chỉ nói biết rồi, phất tay bảo Vân Diệp lui ra.
Xem ra Vân Diệp là vị quan tướng cuối cùng giao lệnh với đại tướng quân.
– Lão phu đã giao lệnh cho Binh bộ, từ nay trở đi đại triều hội, phàm quan tướng lục phẩm của Tả Võ Vệ ta đều cần thượng triều yết kiến bệ hạ, không được thất lễ, không được vượt quy củ, kẻ vi phạm sẽ phạt nặng. Chư vị hai năm chưa từng trở về nhà, lão phu cũng không phải người bất cận nhân tình, đặc phép hai ngày nghỉ các người đoàn tụ với gia nhân. Hai ngày sau vào giờ này lão phu tập trung, kẻ vô cớ không đến án quân luật xử trí, không được khoan dung. Giờ giải tán.
Chúng tướng đồng thanh kêu vâng, rồi nối đuôi nhau xuất doanh. Vân Diệp vừa muốn đi ra ngoài thì bị lão Trình gọi lại, ném qua một cái túi. Vân Diệp tiếp lấy, mở ra xem là một túi bảo thạch, màu sắc rực rỡ.
– Đây là một chút tâm ý của lão phu và Ngưu bá bá ngươi, ngươi thân không có của cải gì, gặp người thân dù gì cũng phải có quà cáp. Di vật của lão sư ngươi không được phân cho đệ muội, lão phu còn muốn dùng nó cầu thân cho ngươi. Nhớ kỹ.
Từ lâu đã không sợ lão Trình tìm vợ cho mình rồi, có thể làm được gì? Ái tình của mình đã sớm bị vợ cũ lấy mất, hiện tại chỉ còn lại thể xác, nối dõi tông đường là chuyện nhất định phải suy nghĩ, chỉ cần không phải quá khó tiếp thu, quản đó là ai chứ.
Cung kính bái tạ hai vị lão soái, kết quả bị đá ra phòng nghị sự, Vân Diệp như tên biến thái mặt mày rạng rỡ tìm Vượng Tài và thân binh. Bản thân phải về nhà, những thân binh có nhà này phát cho mỗi người 10 quan tiền về nhà, đợi đến khi về đất phong lại ở cùng nhau. Mười tên độc thân còn lại thiên địa bất thu thì theo Vân Diệp đến Vân phủ nghỉ ngơi.
Triều đình thu hồi lại nhà cũ của Vân thị bán ra trước kia, cũng trang hoàng đổi mới hoàn toàn, đặc biệt mời lão phu nhân xem qua, trong nhà đồ dùng, đồ sứ, đồ cổ, tất cả dụng cụ sinh hoạt đều phân phối đầy đủ hết, điều này làm cho lão phu nhân lại khóc một trận.
13 người, 14 ngựa, rất nhanh đi qua Kim Quang Môn, đi vào thành Trường An. Thành quan đã đóng, nếu không phải lão Trình xin giấy phép đặc biệt của ti Binh mã, cũng chỉ ngày mai khi mặt trời mọc mới vào Trường An được. Thủ lĩnh thị vệ mới của Vân phủ là Trang Tam Đình hình như biết tâm tư của hầu gia, một mạch khoái mã dẫn đường đi qua Tụ Đức phường, Tây Thị, Duyên Thọ phường, cuối cùng đi tới Vĩnh Yên phường sở tại của Vân gia. Vân Diệp vô tâm tư nhìn cảnh đêm Trường An, chỉ cảm thấy người đến người đi, thật là phồn hoa, Tây Thị thậm chí chưa đóng, đèn đuốc sáng trưng buôn bán náo nhiệt.
Một hạ nhân đứng ở cửa Vĩnh Yên phường thấy mấy thớt ngựa phóng như bay trên đường Trường An rộng rãi vả lại toàn thân giáp trụ, biết là chính chủ tới rồi, vội vàng trở về chạy, vừa chạy vừa gọi:
– Hầu gia hồi phủ rồi, hầu gia hồi phủ rồi!
Dẫn tới người qua đường chú ý, cũng không biết là hầu gia nào, lớn ra sao.
Trên môn lâu to lớn mới sửa của Vân phủ treo bốn đèn lồng đỏ to, chữ Vân to tướng viết bằng mực đen rất là kiêu ngạo, thảm lông Tây Vực màu đỏ trải trước cửa, cũng không quản tuyết mới ngừng rơi, nữ nhân lớn nhỏ trong phủ dẫn theo ba bốn mươi người hầu toàn thân thanh y nhìn ra phường môn xa xa, phường quan đứng đối diện đường, cũng chính là chủ nhiệm Cư ủy hội, toàn bộ cung kính nhìn hơn mười con chiến mã phóng nhanh tới. Vân Diệp ghìm chiến mã lại trước phủ môn, thấy trong Vân phủ cửa mở. Lão phu nhân mặc quan phục cáo mệnh phu nhân đứng ở trong đại môn hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Diệp toàn thân khải giáp, tổ mẫu này cái gì cũng tốt, chính là quá hay mau nước mắt.
Vân Diệp hạnh phúc oán thầm xuống chiến mã, các chiến mã còn lại đều được người hầu dẫn tới chuồng, chỉ có Vượng Tài ai kéo cắn người đó, cố chấp đi theo sau Vân Diệp không đi. Trang Tam Đình biết địa vị của Vượng Tài trong lòng hầu gia, ngăn cản người hầu đòi kéo đi.
Mọi người thấy Vân Diệp bước qua chậu than, toàn thân áo giáp vang lẻng xẻng, uy phong lẫm lẫm hành lễ với lão phu nhân. Bảy tám phụ nhân tuổi chừng 40 đứng cạnh lão phu nhân theo câu “tháo giáp” của lão phu nhân liền đồng loạt đi lên, người cởi nón, người tháo giáp, còn có người cầm bát đổ gạo lên đầu, đợi Vân Diệp tháo giáp trụ xong, toàn thân cẩm bào, tóc cũng được tết cao, cắm một bạch ngọc trâm, cũng có vài phần phong thái của hầu gia. nguồn TruyệnFULL.vn
Vào đại đường ngồi xuống, toàn gia 13 tỷ muội đồng bối đồng thời quỳ lạy, nói huynh đệ vì nước chinh chiến vất vả rồi, khiến Vân Diệp hốt hoảng vội vã đứng lên muốn nâng dậy. Lão phu nhân ngăn hành động vô vị của y, nói đây là quy củ nghìn năm nay của Quan Trung, tướng sĩ xuất chinh trở về nhà đều sẽ nhận được gia nhân đại lễ tham bái.