Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 895: Không làm phái thiểu số

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Tân Nguyệt kéo Linh Đang tới ấn xuống bên người Vân Diệp, dặn:

– Trông coi phu quân cho tốt.

Mình kéo Na Mộ Nhật đầu tóc bù xù ra ngoài, không kịp thi lễ với các trưởng bối ngồi đầy phòng, lớn giọng gọi Lão Tiền, Lão Triệu.

Trời còn chưa sáng, chân trời tờ mờ quả nhiên xuất hiện một ngôi sao sáng ngời, ngôi sao này khác những ngôi sao khác, thường sao chỉ là một dấu chấm, chỉ có nó hình bầu dục, như đột nhiên nhảy vào mắt mọi người.

Tân Nguyệt kích động không kiềm chế nổi, lão tổ sư nói tới là tới, rất chuẩn xác, nhà người ta cũng tế tổ, nhưng có tổ tông nhà ai rực sáng treo ở bầu trời như thế?

Lão Tiền, Lão Triệu quỳ sụp xuống, đầu không dám ngẩng lên, phó dịch càng như bò ra đất, không kịp để ý tới cống phẩm.

Lão nãi nãi coi như có can đảm nhất, ném quải trượng đi, cung kính hành lễ:

– Cung nghênh lão tổ sư, vãn bối đã chuẩn bị sẵn rượu, mời tổ sư nếm thử.

Lão Tiền, Lão Triệu lúc này mới bày biện bàn cúng, đám phó dịch cũng đặt lợn dê cùng con cá chép cực lớn lên, Vân gia là hầu, không được bày đầu trâu, đó là đặc quyền của nhà hoàng đế.

Bàn cúng thứ hai là gà ngan vịt, đều nửa sống nửa chín, không có chút vật liệu nào, chỉ đặt trong lồng hấp qua.

Bàn thứ ba bày đủ các loại hoa quả, chỉ cần là thứ quả có thể tìm thấy ở Trường An thì ở đây đều có, Vân Thọ, Vân Mộ không hiểu chuyện thấy quả đào hồng hồng liền thò tay ra định lấy, Na Mộ Nhật vội ôm chặt trong lòng, không dám buông. Lão tổ tông đang ở trên trời nhìn, không được làm càn.

Cái bàn dài nhất bày bánh, bức tranh Tiêu Dao Tử sư phụ của Vân Diệp treo bên, người trong tranh tiên phong đạo cốt mỉm cười nhìn đồ cúng, hình như cũng rất vui mừng.

Lư hương cực lớn do Vân gia chuyên môn đúc, Tân Nguyệt đổ gạo trân châu vào, cắm ba nén hương to như cánh tay lên, không khí cực kỳ trang nghiêm.

Lý Thừa Càn là người có thân phận tôn quý nhất nơi này, đi tới thắp ba nén hương ngắn, rồi lần lượt tới Lý Thái, Lý Hiếu Cung, rồi đám Lão Trình, xong rồi cáo từ, Vân Diệp đã ổn định lại, đang dưỡng bệnh không cần vào thăm làm phiền tới y. Tiếp theo là gia yến của Vân gia, họ không hợp ở lại.

Viên Thiên Cương, tới từ sớm rồi, kiên trì không đi, nhìn ngôi sao lớn bên bầu trời muốn nhét cả bàn tay vào miệng, đây là thứ bản lĩnh gì? Sao chổi thực sự do tổ sư thuộc mạch Vân Diệp hóa thành? Tổ tôn hậu bối lòng sinh cảm ứng nên mới biết tổ sư tới? Con mẹ nó không thể nào!

Trên đời này người không tin thần linh nhất lại chính là đám đạo sĩ, vì bọn họ tự xưng mình là người gần thần nhất, cho nên mới biết rằng thần linh thông qua bọn họ mà tới, hiện giờ nhìn thấy ngôi sao sáng ở chân trời, chớp mắt đảo lộn nhận thức của Viên Thiên Cương với thần linh, trên thế giới này có thần linh thật sao?

Toàn thân Vân Diệp bọc trong áo lông, trông như quả bóng, ngồi trên cáng, được phó dịch khiêng ra, theo sau là Thì Thì, Tiểu Vũ, Địch Nhân Kiệt, Vân Thọ, Vân Mộ cùng với hai đứa bé đang bú được Tân Nguyệt và Linh Đang bế đi sau chót, hôm nay là thịnh yến của sư môn phu quân, nếu các nàng không bế con, không có tư cách tham gia.

Dâng một nén hương, Vân Diệp được phó dịch khiêng tới dưới Tiêu Dao Tử, thấy đám trẻ con cũng dân hương xong rồi, liền bảo chúng cùng mình ngồi trước bàn cung, nguyên nhân chỉ có một, Vân Diệp đói lắm rồi.

Thấy Vân Thọ, Vân Mộ chảy nước dãi nhìn quả đào, Vân Diệp đưa tay ra lấy cho mỗi đứa một quả, lại lấy quất, lê, dưa mật chia cho Thì Thì, Tiểu Vũ, Địch Nhân Kiệt. Hai đứa bé mới mọc răng thì cho bánh, để Tân Nguyệt và Linh Đang đút cho chúng.

Có nhà ai chưa cúng xong tổ tiên đã xơi đồ cúng không? Vân Diệp kệ, y rất thích mặt trời, mặt trăng, sao vì những thứ mãi không thay đổi này mới biết Vân Diệp tới từ đâu.

Tân Nguyệt nhìn Vân Diệp rót một chén rượu lớn, kính tổ sư và ân sư, sau đó uống từng chút một, lòng cuống lên, mới tỉnh dậy sao có thể uống rượu? Nhìn khuôn mặt vàng vọt của trượng phu, không biết phải nói gì.

– Tiểu Vũ, ăn đi chứ, bình thường con là đứa lớn gan nhất mà, sao hôm nay mắt sưng như quả đào thế? Muốn ăn đào à, không được rồi, sư đệ sư muội con còn nhỏ, con nhường chúng đi.

Vân Diệp nói đùa:

Tiểu Vũ chợt chạy tới, quỳ dưới gối Vân Diệp, ôm chân y khóc rống lên, nàng về nhà từ hôm kia rồi, vốn muốn nói chuyện với sư phụ, kết quả sư phụ mệt mỏi đi ngủ, nên không quấy nhiễu, không ngờ sư phụ ngủ một giấc thiếu chút nữa mất mạng. Trước kia có sư phụ làm nàng không biết sợ hãi là gì, luôn cảm thấy nam tử này cường đại tới mức đối kháng được với cả trời đất, hiện giờ phát hiện ra, sư phụ cũng có điểm yếu, một câu ưu lo quá độ của Tôn tiên sinh làm nàng hiểu tất cả, sư phụ vũng vàng như núi cũng có lúc yếu ớt, nàng chỉ hận không thể giúp được người cho nàng sinh mệnh thứ hai này.

Trong hoàn cảnh xấu xa ở Vũ gia, nàng luôn mơ ước có một phụ thân hiền hòa, một huynh trưởng thân thiết, mình có thể tận tình hưởng thụ yêu thương, sư phụ xuất hiện đã thỏa mãn mọi ảo tưởng của nàng, nay thiếu chút nữa mình mất đi người như thế, nghe sư phụ trêu mình, không kìm được gục đầu vào gối sư phụ khóc ròng.

– Con ngoan, con ngoan, đừng sợ, Tiểu Vũ là người dũng cảm nhất, không sợ gì cả.

Vân Diệp xoa đầu Tiểu Vũ, nhỏ giọng an ủi:

Thì Thì kéo áo sư phụ vừa tuột xuống lên, cũng ôm lưng sư phụ khóc, Địch Nhân Kiệt ngửa mặt lên trời nhìn sao chổi không chớp, lần đầu tiên trong đời hắn sinh nguyện vọng mạnh mẽ muốn nắm chắc vận mệnh trong tay mình.

Buổi tế lễ biến thành bữa tiệc nước mắt, Vân Diệp đuổi hết những kẻ khóc lóc đi, bảo chúng đi chỉnh lại mặt mày, cứ khóc lóc thế này còn ra gì. Chỉ còn lại bản thân, Địch Nhân Kiệt còn cả hai đứa bé ngây thơ Vân Thọ, Vân Mộ.

Địch Nhân Kiệt không khóc vì hai sư tỷ khóc rồi, hắn cho rằng trong ba người phải có một người lý trí, cho dù hắn rất muốn khóc, nhưng vẫn nhịn, hai đứa bé không khóc vì cha không cho chúng khóc tùy tiện, cười có phải tốt không, khóc lóc là biểu hiện thiếu chí khí.

– Sư phụ hay nói tới Bạch Ngọc Kinh, giờ còn nói chúng ta thuộc mạch Bạch Ngọc Kinh, còn đem sao chổi trên trời làm tổ sư gia, có phải vì hoàn cảnh bên ngoài của nhà ta rất ác liệt không?

– Đúng vậy, sư phụ con hiện là cái trống rách, vạn người muốn đánh rồi, hoàng gia tuy tin tưởng vi sư, nhưng dù sao vi sư không phải họ Lý, các đại thần đã nhận định ta là nhân vật trọng yếu trong hoàng gia, đứng ở phía đối lập với bọn họ, cho nên phải nhổ cái đinh này.

Vân Diệp khẽ thở dài, nhưng mặt không có mấy sợ hãi hay lo âu:

– Thực ra khi ở Nhạc Châu ta đã cảm nhận được, trong những kẻ thà mất tiền cũng mong ta xong đời có cả hảo hữu ngày trước, còn không ít người nhận ân huệ của Vân gia, vì sao họ làm chuyện bội nghĩa như thế? Phải biết rằng một gia tộc có trách nhiệm không thể làm chuyện đó, nguyên nhân duy nhất là ta đã tổn hại tới lợi ích cơ bản của tất cả mọi người.

– Tiểu Kiệt, con nhớ kỹ, sau này ngàn vạn lần đừng làm phái thiểu số, vi sư không qua được ải ân nghĩa, nên tự chuốc lấy họa. Con muốn hoàn thành mộng tưởng của mình thì đừng đối đầu với tất cả mọi người, người làm thế kết cục không tốt đẹp gì. Hán Văn Đế có thể coi là đấng minh quân, Triều Thác là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, một dạ trung thành với hoàng đế, nhưng khi đại bộ phận giương cờ ” diệt gian nịnh, giết Triều Thác”, không cần nói cho con biết kết cục nữa chứ?

Địch Nhân Kiệt gật đầu nói:

– Đúng vậy, lợi ích mới là hàng đầu, một cá nhân trước đại thế luôn nhỏ bé, sư phụ định làm sao? Con là đệ tử của người, cửa ải sư phụ không qua được, con qua được sao? Chúng ta không làm Triều Thác, sư phụ không phải người tới chết cũng không hối hận, đệ tử cũng không phải, sư phụ nói xem, rốt cuộc hai chúng ta phải làm sao, bọn họ đã chất củi rồi, chỉ còn đợi châm lửa.

Chọn tập
Bình luận