Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Đường Chuyên

Chương 996: Đoạt thuyền cầu sinh (1)

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Đường về nhà thực ra là một cuộc huấn luyện đường xa, Phùng Trí Dũng đã rời chiến hạm, dẫn huynh đệ nhà mình điều kiển một chiếc quân hạm, không ngừng làm các loại động tác trên biển, đã nhận lời Phùng Áng huấn luyện bọn họ, làm người không được nuốt lời.

Dọc đường truy kích, cảnh giới, chiến đấu đều giao cho bọn họ, gặp hải tặc thì Vân Diệp chỉ ra lệnh, nhiệm vụ giết hải tặc do họ hoàn thành, dù Phùng Trí Dũng bị đám hải tặc cùng đường đuổi chạy lung tung, hạm đội của Vân Diệp cũng mặc kệ, chỉ theo đằng sau, Vân Diệp chẳng có nhiều thời gian dạy bọn họ, đành thông qua hải chiến tàn khốc không ngừng mài rũa, để họ thành chiến sĩ trên biển hợp cách.

Thuyền tới Chu Sơn, sau khi tiêu diệt một nhóm hải tặc, Vân Diệp gọi Phùng Trí Dũng lên chiếc Công Chúa, hỏi:

– Hôm nay ba đồng tộc của ngươi chiến tử, rõ ràng không cần trả giá lớn như thế, nhưng ta khoanh tay ngồi nhìn, Phùng Trí Dũng, ngươi có hận ta không? Cho ngươi biết, kỳ thực ta đang cố ý làm hao tổn thực lực của Phùng gia, ngươi có hận không?

Vải băng vai Phùng Trí Dũng vẫn còn rỉ máu ra ngoài, lắc đầu nói:

– Đại soái đang huấn luyện con cháu Phùng gia, không phải đang làm hảo tổn thực lực Phùng gia, chỉ cần chiếc Công Chúa khai hỏa, con cháu Phùng gia sẽ táng thân dưới biển.

Vân Diệp cười lớn:

– Khá lắm, đối đáp rất đúng, bất kể trong lòng nghĩ thế nào thì đây là câu trả lời chính xác, ta còn ở Lĩnh Nam hơn một năm nữa, muốn dạy các ngươi hiểu được toàn bộ là không thể, ta cùng Trương Lượng thảo luận vấn đề làm sao đưa được một đám hán tử phương bắc tới biển tác chiến, có bí quyết gì không, ngươi đoán ông ta trả lời ra sao?

Phùng Trí Dũng hoang mang lắc đầu, Vân Diệp đáp:

– Trương Lượng nói chỉ có đánh trận mới có thể nắm bắt nhanh nhất, mới đầu khó tránh khỏi tổn thất lớn một chút, nhưng rèn luyện ra đều là thủy thủ tốt nhất, bất kể có phải là người phương nam không. Phùng Trí Dũng, các ngươi vốn không lạ gì biển, chỉ thiếu thực chiến, dọc đường chúng ta chuyên môn tìm hải tặc là để hải tặc thành đá mài đao cho các ngươi, cho các ngươi kẻ địch mạnh nhất khi các ngươi mệt mỏi nhất, có thế các ngươi mới có thể thực sự tung hoành biển cả.

– Rèn luyện chưa kết thúc, bổ xung vũ khí xong còn tiếp tục, nếu nhân thủ của các ngươi tổn thất quá ba thành, ta sẽ ngừng huấn luyện, nói với Phùng công, người Phùng gia không hợp với biển, ông ta hãy tính cách khác.

Phùng Trí Dũng thở ra một hơi dài:

– Mạt tướng hiểu rồi, sẽ dùng tổn thất ít nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất, chúng ta sẽ cho đại soái thấy, con cháu Phùng gia không chỉ biết xưng hùng lục địa, còn là hảo hán trên biển.

– Đông Ngư sẽ giúp ngươi, học cho tốt, bản lĩnh của người ta đủ cho các ngươi dùng cả đời.

Cẩu Tử thấy Phùng Trí Dũng đi rồi, tò mò hỏi:

– Hầu gia định huấn luyện Phùng gia thật sao?

– Cẩu Tử, đừng hẹp hòi thế, trước khi định ra minh ước có thể làm gì cũng được, nhưng có minh ước phải chấp hành, đó là căn cơ của gia tộc lớn, muốn gia tộc lâu dài, phải trung thành với minh ước, đây là yêu cầu tối thiểu.

Phùng Trí Dũng vô cùng gian khổ, do Vân Diệp khoanh tay ngồi nhìn, cả con thuyền tổn hại kinh người, buồm đã rách nát, toàn vết chách xém, sừng húc đã cụt, may là nhân lực không hao tổn nhiều, có điều bị thương quá nhiều, nhưng thủ pháp điều khiển thuyền ngày càng thuần thục.

Phùng Trí Dũng, một thế gia công tử phong độ cũng hoàn toàn thành hán tử thô lỗ trên biển, mái tóc khô cháy một nửa, hắn dùng đao cắt luôn, chỉ còn lại đoạn nhỏ, đầu gối quần bị xé rồi, hai cái ống tay ao cũng không biết đi đâu, chân đất, mặt râu ria, có thể leo lên cột buồm cao nhất, cũng có thể thuần thục buộc các loại nút thắt thừng, cánh tay đen xì tựa hồ mang sức mạnh vô cùng.

Nhân số ít, sức chiến đấu lại tăng, từ một đấu một, tới một có thể đấu với hai thuyền địch, đến giờ là ba rồi, dù sao cái thuyền chắp vá của hải tặc làm sao đấu nổi với quân hạm, huống hồ chiến hạm của thủy sư Lĩnh Nam lại nổi tiếng kiên cố.

Vân Diệp nằm trên chiếc công chúa, buồn chán xem đám Phùng Trí Dũng biểu diễn, bảo với Đông Ngư trở về báo cáo tình hình:

– Đổi thuyền cho họ, xem xem dưới tình huống chiến hạm tốt có phát huy được sức chiến đấu lớn không?

Thấy Đông Ngư lắc đầu quầy quậy, lại hỏi;

– Chẳng lẽ bọn họ không muốn dùng thuyền mới?

Đông Ngư gật đầu, Vân Diệp nghĩ một lúc rồi cười, bệnh của người đi biển, ở trên một cái thuyền lâu rồi liền không thích thuyền khác, dù giống y hệt cũng không thích, cứ thấy cái thuyền nát của mình quen tay hơn, người Phùng gia đã sinh ra tình cảm với thuyền rồi.

– Vậy đỗ lại ở Hàng Châu sửa lại, rách nát trở về thế này không hay.

Đông Ngư lắc đầu, nói liền một tràng, Vân Diệp chẳng hiểu gì?

– Hầu gia, Đông Ngư nói Phùng Trí Dũng không muốn cập bờ, hắn muốn điều khiển chiếc thuyền này đánh tới Quảng Châu, bọn họ muốn cho ngài xem người Phùng gia không phải kẻ yếu đuối.

Cẩu Tử nói xong, Đông Ngư gật liên tục.

Vân Diệp buông sách trong tay xuống:

– Thế thì mặc hắn, không cập bờ thì chúng ta về nhà sớm, không biết các phu nhân ra sao, mấy đứa bé lâu không gặp còn nhớ hình dạng cha chúng không.

Chiến hạm của Vân Diệp bôn ba trên biển, cùng lúc đó ở biển khơi xa tít có ba người trần truồng nằm trên bè, mắt đờ đẫn nhìn trời, Cầu Nhiệm Khách biến thành dã nhân, râu tóc lông mày chẳng phân biệt rõ ràng được nữa, Hồ Đồng Hải cũng thế. Oa nữ lại càng thêm đầy đặn, nhưng một năm không mặc quần áo, thân thể đã biến thành màu cổ đồng.

Cầu Nhiệm Khách được Hồ Đồng Hải trợ giúp cuối cùng thoát được dòng hải lưu ngược ra tới biển lớn, dừa trên bè không ngừng ít đi, đã trôi trên biển bảy ngày, chẳng thấy lấy một chiếc thuyền, tiếp tục thế này cả ba không còn đường sống nữa.

– Chủ thượng, nếu hết thức ăn thì hai người cứ ăn nô tỳ đi.

Oa nữ kích động nói với Cầu Nhiệm Khách ở bên, một năm qua ả nói được ít lời đơn giản tiếng Đường rồi.

– Yêu Cơ, đừng nói những lời này, trong biển có cá, dùng thương đâm lên ăn là được, chúng ta không thể ăn thịt người, chết cũng không ăn, Cầu Nhiệm Khách này có thể cướp của, giết người, nhưng không ăn thịt người, nếu không sẽ rơi vào cửu u ma đạo, không được làm người nữa. Ngươi đừng lo, ba chúng ta là người bị trời vứt bỏ, giờ cần làm là phải sống, có hai bọn ta, thế nào cũng có miếng ăn cho ngươi.

Hồ Đồng Hải cười khằng khặc:

– Nhìn các ngươi ngày đêm ân ái, cứ tưởng chẳng mấy chốc có thằng nhóc ra đời, hơn một năm rồi chẳng thấy bụng Yêu Cơ có động tĩnh, rốt cuộc các ngươi ai có bệnh?

Yêu Cơ cũng nghi hoặc nhìn Cầu Nhiệm Khách, Cầu Nhiệm Khách cười khan:

– Các ngươi biết cái rắm, muốn sinh con phải đợi lúc, lão tử học được một pháp môn ở Đại Minh tự, có thể bế tinh, tất nhiên không sinh con, Lão Hồ, ông tuổi cao rồi, nên học môn công phu này, là pháp môn kéo dài tuổi thọ, Phật gia không truyền ra ngoài.

Hồ Đồng Hải ngồi dậy hỏi:

– Trong miếu hòa thượng sao có công phu tà môn, chẳng lẽ Đại Minh tự là ổ dâm dục? Nghe nói hòa thượng ở đó không tệ, ai ngờ..

– Đánh rắm, Đạo Pháp sư phụ Phật pháp tinh thâm sao lại làm chuyện thối tha này, đây là pháp môn kéo dài tuổi thọ do một vị cao tăng nghiên cứu ra, không liên quan tới chuyện nam nữ.

Hồ Đồng Hải đang nghe Cầu Nhiệm Khách nói chuyện đột nhiên vớt từ biển lên một miếng gỗ, xem xét một phen nói:

– Gần đây có thuyền, miếng gỗ này là của nhà bếp, ta vừa ngửi, còn mùi lửa, chứng tỏ chiếc thuyền ấy cách đây rất gần, bè của chúng ta nhẹ, buồm lại lớn, tốc độ nhất định nhanh hơn chiếc thuyền kia, Trọng Kiên, chúng ta phải cướp được chiếc thuyền đó, dựa vào ông cả đấy.

Cầu Nhiệm Khách nheo mắt nói:

– Tới khi đó Yêu Cơ ở lại bè, để đám người kia đưa nàng lên thuyền, chúng ta nấp dưới bè, thừa cơ tấn công, lão phu không tin trên biển toàn hạng tàn nhẫn như Vân Diệp.

Chọn tập
Bình luận