Nhà tuyết không ở được nữa, chỉ cần đốt lửa trong nhà là trên nóc có nước tí tách nhỏ xuống, dù sao đây không phải là hoang nguyên cực bắc, trung tuần tháng hai thời tiết tuy có lạnh, nhưng cũng cảm giác được chút hơi ấm mùa xuân rồi, tuyết ở triền núi hướng về phía mặt trời đã bắt đầu tan, bò dê không còn uể oải như mấy ngày trước, tan ra khắp nơi kiếm ăn, mùa đông khắc nghiệt đến mấy cũng có lúc qua đi.
Khi Vân Diệp chỉ huy phụ binh dọn tuyết trên nóc lều thì sứ giả của Trường An cuối cùng cũng đã tới, dẫn đầu là Ôn Ngạn Bác, đệ đệ của Ôn Đại Nhã, ông ta là hoàng môn thị lang, cả nhà trung thành với hoàng thất, từ khi Lý Uyên xuất binh đã đi theo, hơn nữa quan hệ với Lý Nhị rất tốt, cho nên cả nhà phất lên chẳng có gì lạ.
Đoàn sứ giả cho Vân Diệp cảm giác xa hoa, cực kỳ xa hoa, chẳng những mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu, không ngờ còn có mấy xe mỹ nữ, nàng nà nàng nấy đẹp như tiên, Vân Diệp đang chảy nước miếng chờ Lão Ôn chia cho một hai nàng thì tin dữ truyền tới.
– Lệnh Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh, không được trì hoãn.
Đó là ý chỉ Ôn Ngạc Bác truyền cho Vân Diệp, không có vế trước, chẳng có phần sau, chỉ có một câu, về kinh! Ngay lập tức! Chỉ thiếu câu nếu về muộn sẽ đánh gãy chân y.
– Ôn công, ý chỉ của tiểu tử chẳng phải xưa nay do hoàng hậu nương nương phát ra à, sao lần này lại là của bệ hạ.
Ôn Ngạn Bác là một vị quân tử chân chính, hòa nhã nói với Vân Diệp:
– Chuyện này do đích thân bệ hạ căn dặn, lão phu nghe nói Vân hầu chỉ cần mười bảy tuổi, tuổi trưởng thành là do bệ hạ quản, hiện giờ thái thượng hoàng ở kinh thành loan tin khắp nơi, nói hầu gia vị quịt nợ lão nhân gia cho nên mới trốn lên thảo nguyên, còn nói thấy hầu gia đáng thương, quyết định chỉ lấy tiền gốc, lãi không tính nữa. Vân hầu mau về kinh trả nợ đi, nam tử đại trượng phu nợ tiền thì còn ra làm sao nữa.
– Lệnh huynh còn nợ tiểu tử năm trăm quan chưa trả, xem ra về kinh thành phải đi đòi nợ trước, sau đó mới trả nợ thái thượng hoàng, tiểu tử gặp xui xẻo, nhà ngài cũng đừng mơ yên ổn.
Ôn Ngạn Bạc đột nhiên mặt mày bi ai, nói:
– Vân hầu còn chưa biết, gia huynh đã bệnh mất trước mùng một Tết rồi, huynh ấy chỉ e không trả nổi nợ, giờ trong nà chỉ có người già trẻ nhỏ, hầu gia nỡ tới ép nợ sao?
Vân Diệp thất kinh, người xưa rất tôn kính người chết, cho dù có thâm thù đại hận, bình thường chết rồi là hết, vì năm trăm quan tiền, không thể moi Ôn Đại Nhã từ mộ ra đòi được.
Vái thật sâu Ôn Ngạc Bác: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Tiểu tử thật sự không biết Ngan Hoằng tiên sinh đã mất, có điều thất lễ, mong tiên sinh thứ lỗi.
Ôn Ngạn Bác cười lớn:
– Gia huynh trước khi đi có nói với người nhà, đời này huynh ấy hưởng trọn vinh hoa, chẳng còn gì nuối tiếc, mọi người không cần bi thương, cứ sống như bình thường là được, để huynh ấy trong lòng còn tốt hơn là khắc lên thẻ gỗ. Còn cười bảo hoan nghênh hầu gia đi tìm huynh ấy đòi nợ.
Từ ngữ khí của Ôn Ngạc Bác, Vân Diệp biết được chuyện về kinh là chắc như đinh đóng cột không thể nghịch c huyển được. Ý chỉ của Lý Nhị không thể kháng cự, ông ta chưa bao giờ khách khí với Vân Diệp, ngươi nghe ý chỉ cấp Lý Tịnh đi, đúng là thổi phồng lên tận mây xanh, từ ca ngợi tướng lĩnh dùng hết cái này tới cái khác, còn tình ý miên man, có huynh hướng Brokeback Mountain nghiêm trọng.
Ý chỉ cấp cho Trương Công Cẩn cũng khen không hết lời, Tô Định Phương thăng quan ba cấp, thành bá tước, Trương Bảo Tương cũng chính thức gia nhập giới quý tộc, hai ngày qua cười không khép miệng lại được. Làm Vân Diệp tức giận tới doanh của hắn nhặt năm mươi con bò, mấy trăm con dê, đem cho Na Nhật Mộ hết.
Na Nhật Mộ cường liệt yêu cầu Vân Diệp đi xem xem có dê bò bị thất lạc nào nữa không, tốt nhất là có thể nhặt được mấy thớt ngựa nữa. Y thẹn quá hóa giận, đút cái bánh vào mồm nàng mới chịu yên.
Tới cáo từ Lý Tịnh, vừa mới vào lều đã phát hiện trên bàn của ông ta đặt sáu tờ thánh chỉ, ông ta đang ngây ngất trong vinh quang à? Đó không giống con người của ông ta, đi tới gần còn chưa nhìn rõ thánh chỉ thì nghe Lý Tịnh thở dài, quay đầu nói với Vân Diệp:
– Quả nhiên ngươi được thánh quyến nhất, đám lão phu và Lý Tích thúc ngựa cũng không theo kịp.
Vân Diệp tìm thánh chỉ của mình, bên trên không có tên người nhận, chẳng có ký tên, chỉ có một con dấu lớn, không ngờ là tám chữ ” thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”, tốc độ của Hồng Thành nhanh thật, tốc độ khoe khoang của Lý Nhị cũng không tệ, đã đem ra dùng rồi.
Thành chỉ của người khác đều viết chi chít chữ, câu chữ trên đó làm Vân Diệp buồn nôn, chỉ có ý chỉ của mình là ” lệnh Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh, không được trì hoãn”, đúng mười bốn chữ, đem so với thành chỉ khác thật thua chị kém em.
– Đại tổng quản trêu tiểu tử à? Những chiếu thư kia có thăng quan, có phát tài, có tước vị, chỉ chiếu thư của tiểu tử là thúc giục về kinh, ngay cả một câu an ủi cũng chẳng có. Chỗ Tôn đạo trưởng có thư do chính bệ hạ viết, còn tiểu tử chạy mấy nghìn dặm trên thảo nguyên bị bỏ quên.
Thương tâm quá, chuyến đi này của mình lỗ lớn rồi, nếu đã nói trong những năm tới không cho tước vị, vậy cho chút tiền cũng tốt mà.
– Ngươi có biết lão phu vì sao hâm mộ chiếu thư của ngươi không? Không có che giấu, không có khen ngợi, không có ám chỉ, chỉ có một câu bình đạm, đó là vì bệ hạ coi ngươi như con cháu, thấy không cần phải khách khí, ngươi có bao giờ thấy bệ hạ khen thái tử không?
Lý Tịnh lấy chiếu thư của Vân Diệp xem kỹ lần nữa, mặt đầy tang thương.
Chiếu thư của hoàng đế cấp Lý Nhị có thể nói là gấm hoa rực rỡ, bất kể là văn từ hay độ dài đều xuất chúng nhất trong số mọi người, mỗi câu đều dùng điền cố, đầy lời cảm tạ. Hồi tưởng lại tao ngộ của Lý Tịnh là biết ông ta thực sự không muốn nhận một thánh chỉ như thế, không bằng nhận được thánh chỉ như Vân Diệp, chỉ có mệnh lệnh, không có thứ giả dối, như thế thực tế hơn, cũng giảm bớt cái cớ người ta vin vào công kích.
– Khi nào Đại tổng quản về kinh? Đi cùng với đại quân hay đi với tiểu tử?
Lý Tịnh nhận lệnh trao trả chức vụ đại tổng quản hành quân Định Tương đạo, đại quân giao cho Lý Tích thay thế, còn phải ở lại thảo nguyên một thời gian, sau lập xuân quét dọn xung quanh thảo nguyên một chút, để thế cục hoàn toàn ổn định.
– Lão phu ở trong quân làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, hiện giờ không làm không sai, nếu như ngươi về kinh, vậy thuận tiện đưa lão phu theo, nghe Ngưu Tiến Đạt nói cùng ngươi xuất hành đi xa là thoải mái nhất, lão phu mùa đông vừa rồi chịu tội không ít, trên đường có ngươi và Tôn đạo trưởng, tiện xem cho ta thật kỹ.
Lý Tịnh rất thoáng đạt, ít nhất với quyền vị không ham muốn gì, nhưng ở chiến trường giết người có thể gọi là đồ tế.
– Vậy quyết định như thế, ba ngày sau chúng ta lên đường, trên đường đi nhất định hầu hạ ngài thoải mái, chỉ là Đại tổng quản có thể cho tiểu tử một bãi cỏ gần thành trì một chút, không cần rộng lắm, chục dặm là đủ rồi.
Na Mô Nhật không thể cùng mình trở về, e nàng không muốn tới chỗ người Hán, hiện giờ nàng đã tụ tập được một bộ lạc nhỏ rồi, cả nam cả nữ có trên trăm người, Vân Diệp tới xem, đều là thiếu niên, quây quanh nàng gọi thủ lĩnh thủ lĩnh, tựa hồ nàng thích cảm giác đó lắm, nếu nàng thích, Vân Diệp giúp nàng, để địa vị của nàng càng thêm chắc chắn.
– Không ra sao cả, bị một con nhóc người Hồ làm điên đảo, ngươi chưa thấy nữ nhân à? Sao thứ hàng đó cũng thèm khát, mất mặt ở đây cũng đành đi, đừng để truyền tới Trường An làm lão phu mất mặt theo.
Lý Tính nghi ngờ ánh mắt nhìn nữ nhân của Vân Diệp.