Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 312: Tên Cướp Thông Minh

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

– Ta chẳng làm thế, gần nhà ta chẳng có ao trong, nếu như nàng lên Ưng Chủy nhai không mang ô nhảy xuống là đạt được mục đích. Ta chẳng treo cổ cành đông nam, cành tây bắc cũng không. Ta lập tức cưới một lão bà như hoa như ngọc, để nàng ấy dùng gương của nàng, mặc y phục mới của nàng, ăn thức ăn của nàng, rồi cướp luôn cáo mệnh của nàng, ha ha ha, sống thật khoái lạc.

Nghe câu này Tân Nguyệt lập tức không khóc nữa mà nhảy lên lưng Vân Diệp vừa cấu vừa nhéo, cuối cùng còn dùng răng cắn, hất xuống không hất nổi, tối một mình ăn cả lồng bánh hấp, đâu còn nửa phần tâm tư muốn chết nữa.

Nữ nhân như thế đấy, cứ muốn chết chính là đồ ngốc không còn hi vọng vào cuộc sống nữa, Tân Nguyệt xưa nay không phải như thế, cho dù Vân Diệp chết, nàng cũng sẽ kiên cường sống, khóc lóc than vãn không phải tính của nàng, trước kia chỉ gặp Vân Diệp một lần đã quyết đoán tự gả mình tới, tự nhận không nhìn nhầm người. Tự sát à? Người trong thiên hạ chết sạch thì nàng vẫn sống khỏe mạnh, đại gia tộc không có nữ nhân như thế chống đỡ thì làm sao được.

Đều tại Lý An Lan chết tiệt gây chuyện, nàng ta vừa mang thai một cái, áp lực của Tân Nguyệt liền tăng lên vô số lần, có áp lực sẽ có lo lắng, nàng mà lo lắng thì cuộc sống khốn khổ của Vân Diệp sẽ tới, trâu ngựa phối giống cũng chỉ mười mấy ngày, Vân Diệp lại phải đêm đêm cày bừa, đến sáng đến sức cưỡi ngựa cũng chẳng còn.

Ngồi trên ngựa vận khí đan điền mở miệng hát lớn, còn may, giọng bảo dưỡng không tệ, làm Trình Xử Mặc ở bên giật mình xém ngã xuống lưng ngựa, chim chóc trong sơn cốc bay loạn xạ, lượn lờ không chịu đáp xuống, một con gà gấm lông sặc sỡ từ cho bụi cây bay ra, chưa được mấy bước đã bị Đơn Ưng dùng đá ném chết, đầu vỡ toang.

Tân Nguyệt thì đầu trong xe ngựa ra, ngạc nhiên nhìn trượng phu, cho rằng y lên cơn.

– Diệp Tử, vừa rồi rống cái gì đó, nghe cũng đã lắm, nói cho ca ca, hai chúng ta cũng rống.

Câu này làm Vân Diệp hớn hở, cuối cùng cũng tìm được người biết thưởng thức cái đẹp rồi, y chịu đựng quá đủ thứ giọng ca tang thương kéo dài lê thê của triều Đường, làm sao hứng khởi bằng Tín Thiên Du, hơn nữa đi trong khe núi không hát Tín Thiên Du chẳng lẽ hát Khổng tước đông nam phi.

– Được, để ta dạy ngươi, đây là bài Tín Thiên Du, là bài ca của nam nhân, hát đã lắm, hát thế này…

Vân Diệp không thèm để ý tới ánh mắt khinh bỉ của Ngưu Kiến Hổ, cùng Trình Xử Mặc thì thầm nửa ngày, sau đó cả hai cùng rống.

– Ta đứng trên lưng núi, nàng đứng ở lòng sông, muốn gặp mặt dễ, đưa lời lại khó, muốn ta đau lòng sao, vẫy tay với ta…

Đám kỵ sĩ bên cạnh lần lượt tránh thật xa cả hai, cung tên cầm lên tay, sợ có mãnh thú nhảy ra hại người thì nguy. Hai người kia vẫn cá hát sướng khoái, vừa hát vừa cười, Vân Tam nghe hai lượt cũng xả họng rống lên, dù sao hắn cho rằng thứ của hầu gia đều là hàng cao cấp.

Hát thế nào mà thành gây họa, ai mà ngờ ở chỗ cách Lạc Dương chưa tới một trăm dặm lại gặp phải cướp đường, một tiếng mõ vang lên, trên đường xông ra hai kỵ sĩ, cây cối xung quanh không ngừng lay động, tựa hồ có thiên binh vạn mã.

Tên béo cầm đầu cưỡi một con ngựa chẳng to hơn lừa là bao, quát lớn:

– Cẩu quan phía trước nghe đây, cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi qua phải mua đường.

– Để tiền tài lại, ga gia tha mạng cho, nếu không chỉ giết không lo chôn.

Nói xong còn múa máy đao cực lớn sau lưng, tên còn lại giờ chùy còn to hơn đầu người lên thị uy.

Lão Giang nhìn chùy xích to bằng quả dưa hồng bên hông mình, lại nhìn cái chùy lớn quá mức trong tay tên tráng hán kia, lắc đầu hỏi Vân Diệp:

– Hầu gia định hấp hay là rán hai tên khốn này?

Vân Diệp không đáp, quay lại nhìn Đơn Ưng, Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ cũng quay đầu nhìn, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn hắn. Mặt Đơn Ưng sắp đỏ thành giải lụa chị em dùng khi đến tháng rồi.

Bị mọi người nhìn chăm chăm, Đơn Ưng chỉ muốn che mặt mà chạy, mất mặt, mất hết thể diện của lục lâm đại đạo rồi, hôm nay qua đường là ba vị võ hầu, đám phó dịch sớm được thấy lão gia tử, tiểu gia tử say rượu bê sư tử đá đi đi lại lại như trò chơi. Ngươi không thấy ngay cả nha hoàn cũng chẳng sợ còn tò mò thò đầu ra nhìn xem cướp đường trông như thế nào à? Mấy chục hộ vệ đã vào rừng tìm đám thiên quân vạn mã kia, con mẹ nó, ngươi còn lấy binh khí bằng gỗ ra lừa người.

Muốn bằm vằm hai thằng khốn kiếp này ra, quá mất mặt, hôm qua mình còn bốc phét với đám Vân Diệp là lục lâm ngọa hộ tàng long thế nào, coi trọng nghĩa khí thế nào, một lời đáng ngàn vàng, một mình giết địch là chuyện bình thường, ngàn dặm lấy đầu người, là vì khảng khái. Con mẹ nó lời còn chưa dứt thì đã nhảy ra hai thằng chó má, ngươi không nhìn xem con lừa dưới chân ngươi đang run rẩy à, nó làm sao vác nổi thứ binh khí nặng trịch của ngươi.

Chưa đợi Đơn Ưng ra tay chùy xích của Lão Giang đã ném ra, tên cướp dùng đại đao không kịp né, đành giờ đao đỡ, rắc một tiếng, đao bị đánh nát, thế chùy không giảm đập uỳnh vào ngực hắn, tên cướp ngã lăn từ trên ngựa xuống, miệng toàn máu.

Đại hán cầm chùy thấy vậy hô lớn:” Nhị đệ!” Rồi ném chùy xuống ngựa, vác tên cướp bị thương bỏ chạy. Hộ vệ đã bọc sườn từ đằng sau, rút đao chuẩn bị chém hai tên cướp ngu xuẩn.

Đại hán cầm chùy vội bỏ huynh đệ xuống, ôm đầu hô:

– Huynh đệ ta có bệnh, muốn chém cứ chém ta, chủ ý của ta đưa ra, chém ta đi, đừng chém huynh đệ của ta, ta là chủ mưu.

Hộ vệ thấy Vân Diệp không có ý chém hai thằng ngốc này liền kiếm thừng trói lại. Lão Giang gãi cái đầu lưa thưa tóc đi tới, móc lòng ngực tên cướp bị thương, lấy ra một cái kính hộ tâm vỡ nát, lúc này mới hài lòng nói với Vân Diệp:

– Vừa rồi lão phu còn hoang mang, tên này ăn một kích của lão phu lại không chết, té ra có kính hộ tâm đỡ cho.

Hộ vệ chui vào rừng cũng đã trở ra, dắt ra bốn năm con dê, báo:

– Hầu gia, trong rừng không có người, chỉ có hai tên tiểu tặc trên đường buộc dê vào bốn năm cái cây, chỉ cần dê quẫy đạp, cây lắc lư, giả phục binh, thông minh lắm.

Phó dịch nha hoàn trong đội xe cười ngặt ngoẽo, cười lăn lộn, trong xe ngựa lớn của Vân gia cũng truyền ra tiếng cười sắp đứt hơi. Đoán chừng ba phụ nhân trong đó không sống nổi nữa rồi.

Đơn Ưng mặt đen như đít nổi, chân gẩy một cái, chiếc chùy lớn rơi vào tay, múa vài cái, tiếng gió ù ù đến rợn người, nếu không gặp phải ba cái nhà này, hộ vệ của tiêu cục đã vứt tài vật mà chạy thoát thân rồi.

Vân Diệp cũng nhặt lấy một cái, cùng lắm nặng mười cân, thú vị lắm, hai tên cướp thông minh, thời buổi này người biết dùng đầu óc ăn cướp không nhiều, không có sức sát thương tức là hai tên này chưa giết người, cảnh huynh đệ tình thâm vừa rồi làm người ta cảm động, đúng là nhân tài, Vân gia cần người thông minh như thế.

Sau đại thụ còn có một cái xe đẩy, hộ vệ buộc ngựa của hai tên vào càng xe, hai tên cướp bị trói tay chân ném lên xe đẩy, đi theo đội xe.

Có thứ mới mẻ rồi, thấy được cướp được còn sống, đám tiểu nha hoàn của Vân gia chưa được thấy ăn cướp, chỉ nghe kể là yêu quái mắt đỏ râu xanh, giờ hầu gia bắt được hai tên còn sống, phải xem trông thế nào, không xem sao được, xem xong còn về kể cho tỷ muội khác kỳ ngộ của mình.

Có người đưa nước, Tề Tranh thấy rằng là chuyện tốt, cánh tay nhỏ nõn nà cho hắn uống nước đúng là một sự hưởng thụ, hắn rất muốn cắn một cái, thử xem có cắn ra nước không, cho tới khi có mười mấy nha hoàn đưa nước cho hắn một lượt, bụng sôi lên thì hắn không muốn thấy mỹ nữ nữa, có tiểu nha hoàn bạo gan còn giật râu hắn xem có phải đồ thật không, nghiến răng gầm lên, làm nha hoàn đó sợ hãi ré lên bỏ chạy, sau đó người ái mộ nha hoàn đó tới đấm đá một trận.

Cách Lạc Dương ba mươi dặm tìm được một chỗ dựa vào núi cắm trại, tên hai tên cướp đã làm rõ, một là Tề Tranh tự Mộc Đăng, một là Mã Thứ tự Dát Lạp, chẳng biết vì sao bọn chúng đặt tự cho mình quái dị như thế, có điều rất hợp với thân phận, nghe tự của bọn chúng, Vân Diệp rất hài lòng với tự Bất Khí của mình.

Đám vô lại bên cầu Thiên Tân tây kinh Lạc Dương chuyên môn lấy lừa gạt kiếm sống, mấy ngày trước bị địa đầu xà Long Tam đuổi khỏi tây kinh, tuyên bố chỉ cần hai huynh đệ chúng xuất hiện ở tây kinh sẽ chặt gẫy chân tay, nhồi cỏ làm chiêu bài.

Hai tên chỉ đành tiêu hết tiền tích góp được, trang bị cho mình, ai ngờ lần đầu tiên hành nghề đã đá phải thép, sinh tử chưa biết, Tề Tranh luôn mồm cầu xin Vân Diệp chém hắn, tha cho huynh đệ của hắn, huynh đệ hắn bị người ta đánh vào đầu, thiếu mất mấy cái gân, chuyện xấu toàn mình làm, không liên quan tới thằng ngốc đó.

– Đại gia, nếu như ngài muốn đi dạo tây kinh, tiểu nhân sẽ dẫn đường cho ngài, cô nương thanh lâu nào là ngon nhất, ca cơ nơi đâu hát ngọt nhất, vũ nương chỗ nào múa mềm mại nhất, tiểu nhân biết cả, đảm bảo ngài vui quên lối về.

Vân Diệp chỉ cười híp mắt hỏi:

– Biết đặt tự cho mình, biết vui quên lối về, Tề Tranh, học vấn của ngươi từ đâu ra thế?

Nhắc tới điều này Tề Tranh liền ưỡn thẳng lưng lên, dù là bốn vó còn bị trói chặt cũng nỗ lực ngẩng đầu, muốn nhìn tướng mạo của Vân Diệp, muốn biết rốt cuộc mình thua dưới tay ai.

Lưu manh vô lại là đám người biết số mạng nhất, khi chỉ có một tia hi vọng dù lăn lộn trong bùn cũng xin được sống, khi thấy mình không còn may mắn thoát được nữa chỉ cúi đầu chịu chém, tuyệt đối không kêu oan.

– Học vấn của ta là do mẹ ta dạy, chỉ tiếc mẹ ta dạy được một năm thì bệnh chết. Công tử, Tề Tranh rơi vào tay người, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, chỉ thương cho huynh đệ ngốc cảu ta, ngớ ngớ ngẩn ngẩn theo ta gặp Diêm Vương, Mã Thứ, cố lên, đừng chết đó.

– Không ngờ mẫu thân ngươi biết chữ, vậy không phải người tiểu môn hộ, ít nhất cũng là khuê nữ của nhà đọc sách. Tề Tranh, ngươi nói cho ta biết trò dùng gỗ làm đao thương giả học đâu ra, nói không chừng ta tha cho huynh đệ các ngươi.

Trong số các anh hùng thời Tùy Đường chiến loạn, thực ra Vân Diệp thích nhất là hai anh hùng cầm chùy lớn bằng giấy dán đi khắp nơi dọa người khác, không biết tên này có liên quan gì tới Tề Quốc Viễn, nếu có, với tính cương liệt trọng tình nghĩa của Đơn Ưng, dứt khoát không thể thấy chết không cứu, như vậy có thể nhân đó làm rất nhiều việc.

– Từ trong chuyện cười mẹ ta kể, mẹ ta là tiểu thư nhà quan, bị cha ta cướp lên núi làm áp trại phu nhân, mới đầu mẹ ta không đồng ý, cha ta không ép. Về sau loạn thế tới, nhà ngoại công ta bị giết sạch, mẹ ta liền gả cho cha ta, chuyện lấy chùy gỗ dọa người là do mẹ ta dạy cha ta.

Chuyện rất buồn cười, nhưng Vân Diệp không cười, khi sức bản thân không đủ, mượn sức bên ngoài chẳng có gì không được, trong giới động vật, chuyện này chẳng lạ gì. Ếch là một ví dụ, gặp nguy hiểm nó phùng mang lên dọa địch, đó là thủ đoạn cứu mạng, khi cứu mạng dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng không hề quá đáng.

– Ngươi đừng nói với ta cha ngươi là Tề Quốc Viễn, trên đời này không có chuyện trùng hợp như thế.

Vân Diệp ngay cả thủ đoạn mớm cung cũng dùng, bất kể hắn có thừa nhận Tề Quốc Viễn làm cha hay không thì Vân Diệp cũng định để Tề Quốc Viễn làm cha hắn, chuyện này Lão Giang sở trường nhất.

Tề Tranh sửng sốt, nghiêng người sang nhìn cho rõ Vân Diệp, hắn không hiểu, vị cẩm y công tử này nhìn một cái biết ngay là quý nhân, vì sao biết cha hắn, Quốc Viễn là tự của cha hắn, là do mẹ hắn đặt. Nếu không cái tên Tề Lăng Tử chẳng dễ nghe chút nào.

– Vì sao ngươi biết tự của cha ta, ngươi còn ít tuổi, không thể biết cha ta.

Vân Diệp cũng ngớ người, chớp mắt cái đã hớn hở gọi Đơn Ưng đang đuổi Vượng Tài chạy:

– Tiểu Ưng, Tiểu Ưng, qua đây ta giới thiệu huynh đệ ngươi cho ngươi làm quen.

Câu này có vấn đề, nhưng Đơn Ưng rất nghiêm túc, tung mình tới, nói:

– Ngươi đừng lừa ta, ai là huynh đệ của ta?

Vân Diệp chỉ vào Tề Tranh đang nháy mắt lấy lòng mình:

– Là hắn.

Đơn Ưng phẫn nộ, xốc cổ áo Vân Diệp rít lên:

– Ngươi xỉ nhục ta.

Vân Diệp bị xách lên không nhưng mặt vẫn thản nhiên, cười nói:

– Đơn Ưng, chuyện này ngươi không có quyền lựa chọn, cha ngươi và cha hắn là huynh đệ sinh tử chi giao, cha hắn không hề làm gì có lỗi với Đơn gia, ngược lại, hắn thành ra như thế này là do cha ngươi hại, ngươi có sư phụ có gia phó hộ tống, hắn không có, cùng mẹ sống ở Lạc Dương chịu đủ mọi khinh khi, hiện giờ ngươi còn không định nhận người huynh đệ này. À, giờ ngươi là đại cao thủ rồi, tất nhiên là coi thường thứ huynh đệ kém cỏi, không bằng ta làm thay ngươi, chém hắn một phát thế là xong mọi chuyện.

Cái lưỡi của Vân Diệp biết phun độc, từng câu như cắt vào tim Đơn Ưng, hắn buống Vân Diệp ra, hỏi:

– Cha hắn là ai, cha ta nợ nhà hắn khi nào, nói rõ, nếu không chớ trách ta trở mặt.

– Nếu như mẹ ngươi chưa từng nói với ngươi cái tên Tề Quốc Viễn thì coi như ta nói lung tung, trong hai huynh đệ cuối cùng còn lại bên cha ngươi, trong đó một là Tề Quốc Viễn, Đơn gia ngươi nợ ân tình lớn đấy, thế nào, để ta chém phứt hắn đi cho sạch nợ nhé?

Tần Quỳnh khi nhận được tin Đơn Hùng Tín còn có hậu nhân từ chỗ Vân Diệp đã kể chi tiết chuyện này cho Vân Diệp nghe. Tề Quốc Viễn chính là huynh đệ cuối cùng của Đơn Hùng Tín, đã chết trong trận chiến cuối cùng, tới khi chết cũng không hối hận vì theo Đơn Hùng Tín.

Đơn Ưng từ nhỏ cô độc, coi trọng nhất là tình thân, tên khốn này chính là loại nam nhân chó má coi huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục mà truyền thuyết hay nói. Vân Diệp thực sự không hề muốn dùng Đại Nha trói Đơn Ưng, vả là có trói chưa chắc đã chặt. Hiện giờ có tên Tề Tranh từ trên trời rơi xuống, quả thực với Vân Diệp mà nói còn hơn cả Lâm muội muội từ trên trời rơi xuống, nếu như nói nữ nhân chỉ có thể trói buộc được một ngón tay của hắn, thì huynh đệ chính là thừng trâu, có thể trói Đơn Ưng không động đậy được.

*** Lâm Đại Ngọc – Hồng Lâu Mộng, tình nhân trong mộng đa số nam nhân TQ.

Đối với Đơn Ưng mà nói, vinh hoa phú quý chỉ là cái rắm, thò tay ra là có, nhưng với Tề Tranh chắc là rất to tát? Vân Diệp sướng tới mức hát to bài ( Lam hoa hoa), để phát tiết cảm xúc. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt vừa thống khổ vừa vui mừng của Đơn Ưng đã chẳng kiềm lòng nổi, đẩy Đơn Ưng tới bên Tề Tranh, mình vui vẻ đi tìm Tân Nguyệt, không biết nàng đã nấu xong cơm điêu hồ sở trường chưa.

Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hổ mỗi tên bê một bát cơm lớn, bên trên chất đống thịt kho tàu, ngồi trên tảng đá ăn, chẳng có chút phong phạm quý tộc nào, thấy Vân Diệp tới liền hỏi:

– Ngươi làm Đơn Ưng bị điên rồi à? Nhìn hắn vui chưa kìa, còn ôm tên cướp kia khóc lóc.

– Xử Mặc, tính ra tên ăn cướp đó cũng là huynh đệ của ngươi, cha hắn là Tề Quốc Viễn.

Nói xong chui vào lều lấy cơm, để lại Trình Xử Mặc và Ngưu Kiến Hồ sững sờ không còn hứng thú cơm nước nữa.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky