Lai Hộ Nhi có thể tổn thất một, hai vạn binh sĩ, nhưng Vân Diệp thì không thể như vậy. Chết chục người là đã muốn mạng của y rồi, còn đòi chết một, hai vạn? Lúc trước Trình Giảo Kim nói cái gì lục chiến hỏi Lại Truyền Phong quả thực hết sức vớ vẩn, chỉ có đến lúc này Vân Diệp mới phát hiện, bộ hạ của mình đều chỉ dài lưng tốn vải, đầu óc thì lại ngắn đến đáng thương.
Quốc nạn mới tạo ra lương tướng, dù sao thì hạm đội còn hơn chục ngày nữa mới đến, đến lúc đó ngồi trên thuyền xem khắp nơi, nói không chừng lại có ý hay, bây giờ thì cứ thong thả đã.
Đan Ưng đến Hà Bắc giống như về nhà. Hôm nay đi tìm một vị trưởng bối năm xưa uống rượu, ngày mai lại đi tìm cửa hàng thịt chó ăn. Vân Diệp cũng được chiêu đãi rất nhiều mới ra về, ngoại trừ chủ nhân có chút hèn mọn, mặt mày đáng ghét thì không có gì chê trách, nhất là nồi thịt chó kia, thực sự là quá ngon.
Không ai biết Vân Diệp là Hầu gia, Đan Ưng giới thiệu y với người khác chỉ nói danh hiệu, đó chính là đại cữu ca.
– Tiểu Ưng, những người này không phải đều là lũ cướp đường đó chứ? Đăng Châu thành thối một chút, nhưng là nơi thương nhân tập hợp. Ta thấy tên gia hỏa bán thịt chó thế nào cũng giống kẻ đang tiêu thụ tang vật. Ngươi không thể học cái xấu cũng theo đi làm cướp đường được. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
– Dẫn ngươi đi gặp mấy hảo hán, sao ngươi nhiều chuyện như vậy? Nếu như ngươi không muốn đi thì lần sau ta đi một mình.
Đan Ưng bực bội nói, trong ánh mắt hắn chỉ có hảo hán ăn tảng thịt lớn, uống bát rượu lớn, không có chính nghĩa, tà ác gì hết. Vân Diệp đường đường là Hầu gia, nhưng trong mắt hắn chỉ là đại cữu ca không hơn không kém, giới thiệu cho bằng hữu của bản thân biết cũng là chuyện thường tình.
Vị này hôm nay tương đối hào sảng, thở ra một hơi trắng, lông ngực đen thui hợp với râu mép, thắt lưng lông xù, trên đầu còn một khăn trùm đầu, chỉ lộ ra miệng và một con mắt. Người kia nếu như không phải là tội phạm, Vân Diệp ta tình nguyện đi đầu xuống đất.
Trong tay cầm một cai giò heo đưa lên miệng cắn, nhổ ra một cục xương, lại uống một chén rượu to. Rượu mạnh của Vân gia vừa mới một chút đã bốc lên đầu, đại hán mặt đỏ giơ ngón cái về phía Đan Ưng, khăn trùm đầu buông xuống Vân Diệp mới nhìn rõ, người này thật sự có chút đặc điểm. Môi dầy, mắt to, mũi lớn, đến cả hàm răng cũng lớn. Một mắt của hắn còn to bằng cả hai mắt Vân Diệp cộng lại, tròng mắt lớn rất dễ chú ý, nhưng bị người làm mù một con mắt, được phủ bằng một miếng da. Đại hán ngồi đó trông vô cùng hung hãn.
– Nhân Hùng thúc, chúng ta hai, ba năm không gặp, trông xương cốt ngài vẫn cứng rắn như xưa.
Đan Ưng cũng uống một chén rượu, cầm lấy một hồ lô rượu lớn rót đầy cho vị Nhân Hùng thúc này.
– Đây là ngươi đại cữu ca (anh vợ) ngươi? Trông có văn hóa đấy thế này thì không làm được nghề này, có điều đến chợ làm nội ứng cũng không tệ. Thịt non tơ thế này ra dụ đàn bà cũng tốt, canh chừng cho tốt, sau này chia y một phần cũng không phải là không được, ta lúc nào cũng nể mặt tiểu Ưng nhi. Ha ha, lại đây rót cho ta, rượu này không tệ, về lấy cho thúc hai xe.
Ta đây biến thành tiểu tặc canh chừng? Vân Diệp nổi giận đùng đùng nhìn Đan Ưng, ai biết Đan Ưng giống như không thấy, tiếp tục nói với Nhân Hùng:
– Thúc à, có vài người không thể nhìn bề ngoài, thúc đừng thấy đại cữu ca văn nhã như vậy, ngài không biết chứ lúc sư phụ tiểu chất ở trong tay đại cữu ca, muốn sống không được, muốn chết không xong. À, sư phụ và đại cữu ca có thù oán, tiểu chất kẹp ở giữa thực khó, chỉ đành không giúp bên nào. Không ai biết sư phụ giỏi thế nào, tiểu chất thật sự không đành lòng nhìn sư phụ gặp nạn, mới trộm người từ tay đại cữu ca ra. Kết quả, ha ha, tiểu chất bị sư phụ ta trở tay bán đi, nếu không phải đại cữu ca cứu, thì tiểu chất đã sớm chết rồi.
Đan Ưng cười hì hì nói chuyện đau thương của mình, tựa hồ một điểm cũng không thèm để ý.
Nghe Đan Ưng nói như vậy, Nhân Hùng mới buông bát rượu xuống, độc nhãn quan sát Vân Diệp một lượt từ trên xuống dưới, nói với Đan Ưng:
– Đã sớm nói cho ngươi phải phòng bị lão sư phụ không biết xấu hổ của ngươi, ngươi cứ không nghe. Ngươi trộm người từ tay đại cữu ca ra, đại cữu ca ngươi lại còn cứu ngươi, điều đó nói lên cái gì? Y đã coi ngươi là người một nhà, lôi ngươi về cùng lắm đánh ngươi một trận, chỉ có thân thích mới có thể được như vậy. Từ khi làm ăn với sư phụ ngươi, lão độc chiếm bảy thành, lão Hùng ta khinh thường lão, ba mươi mấy huynh đệ chia nhau chỉ có ba thành, quá sức thiệt thòi.
Đan Ưng bưng bát rượu lên, cụng với Nhân Hùng một cái rồi nốc cạn:
– Hùng thúc, ngài mới đúng là cao nhân, đại cữu ca chính là làm như thế, tiểu điệt bị đánh một trận rồi thôi, nhưng tâm phục khẩu phục.
Nhân Hùng không để ý tới Đan Ưng và Vân Diệp đang uống với nhau một bát, buông bát rượu xoay người định đi.
– Hùng thúc, thế này là sao? Rượu mới uống một tuần.
– Tiểu Ưng, hôm nay ngươi bị đại cữu ca ngươi lật tẩy thân phận, không thể tiếp tục được. Trong lục lâm phỏng chừng đã không dung ngươi nữa, đại cữu ca ngươi là quốc hầu, đồng ý gả thân muội tử cho ngươi, đó chính là phúc phận của ngươi. Đinh Ngạn Bình trong tay y như đống mì nhão, ta đã không thể trêu vào Đinh Ngạn Bình, cho nên càng không thể trêu nổi vị đại cữu ca tay nắm binh quyền của ngươi được. Lão Hùng ta mặc dù làm người hào phóng, thế nhưng còn biết ai có thể trêu, ai không thể động tới.
Đan nhị ca chính là chọc vào người không nên chọc, cho nên mới thân chết tộc diệt. Tiểu Ưng, ngươi nếu có thể sống tốt ở Trường An, bám rễ ở Lạc Dương, cũng là nhờ phúc ấm của cha ngươi. Năm đó bọn họ làm quá mức nên tâm hổ thẹn, cho nên mới thả ngươi một đường sống. Cố mà sống cuộc đời phú quý của ngươi đi thôi, đừng tìm lão Hùng thúc ta nữa, cứ coi như ta đã chết là được rồi.
– Nhân Hùng, ngươi năm nay cũng chỉ hơn 40, nhìn dáng vẻ của ngươi nhất định là sống có nhiều điều không ưng ý, đã muốn sống cuộc sống yên lành, muốn cưới vợ sinh con nối dõi tông đường. Từ cách ngươi thương yêu Đan Ưng, ngươi nhất định không có hài tử. Ngươi có biết hay không, tổ tiên của ngươi dưới suối vàng đang gào rít giận dữ mắng ngươi bất hiếu. Những lúc ngủ ngươi không nghe tiếng bọn họ sao?
Ta một nhi tử ba tuổi, nữ nhi hơn một tuổi, lúc ta ngủ hai đứa nó luôn nắm lấy tay ta đưa lên mặt chúng xoa, rất là đáng ghét. Có điều vừa mở mắt dậy, vừa nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của chúng, là tức giận lập tức tiêu tan. Ngươi không muốn hài tử của ngươi nhổ râu mép ngươi sao?
Nói xong Vân Diệp bưng bát rượu uống một ngụm, chờ lão Hùng trả lời.
– Ha ha ha, lão Hùng ta trời sinh đất dưỡng, chưa thấy qua tổ tông, chưa gặp qua phụ mẫu. Sống là một đống thịt, chết là một nắm đất. Cứ sống hôm nay cho sướng, cần gì biết ngày mai? Vân hầu, ngươi cũng quản nhiều quá đi.
– Được rồi, lão Hùng, cho ngươi năm người, chỉ cần giúp ta thu hồi di hài của tướng sĩ tiền Tùy tử nạn về, sáu người các ngươi có thể chính đại quang minh đi trên đường. Ta cam đoan không kẻ nào dám phiền ngươi. Quan phủ có tìm ngươi cũng chỉ là vì cấp cho ngươi ruộng đất, cho ngươi trồng trọt, rồi hàng năm thuế vụ giao nộp đúng hạn là được.
– Không ban tặng cái khác? Không có danh lợi? Không có nữ tử? Không có ngọc ngà tơ lụa? Cũng chỉ có chia ruộng trồng trọt? Còn bắt ta nộp thuế? Lại phải vào tận Kinh Quan bên bờ Liêu Thủy, thâm nhập sâu sáu trăm dặm trong đất Cao Câu Ly? Có thể nói cửu tử nhất sinh, ngươi chỉ bằng như vậy mà cũng muốn sai khiến ta?
Lão Hùng quay đầu phẫn nộ rít gào với Vân Diệp, hình như cảm thấy bị vũ nhục vô cùng.
– Ngươi con mẹ nó thật là một cao thủ mặc cả. Lão tử nhận rồi, muốn vinh hoa phú quý để tương lai nhi tử ngươi đi thi, muốn nữ tử, châu báu thì con mẹ nó mau nhanh thành thân. Lần này nếu như ngươi tại quân trận lập công lao, ta sẽ ban thưởng cho ngươi 4 thứ. Vàng, bạc, tiền, thổ địa tùy ngươi chọn lựa, chỉ là không phải chức quan, chức quan Đại Đường ta còn chưa xuống giá như vậy. Người cũng tăng cho ngươi lên mười.
Đan Ưng ngây ra nhìn hai người đỏ mặt tía tai, đấm đầu cũng không nghĩ ra vì sao bọn họ lại mặc cả như vậy. Đại cữu ca nói ra điều kiện, hình như cũng không phải là điều kiện. Thế nhưng lão Hùng thúc trước đây không phải là người như vậy. Đối với huynh đệ nhân nghĩa, mắt nhìn bốn biền, đâu chịu giam mình vào chút ruộng đất này.
Trong ánh mắt kinh khủng của Đan Ưng, lão Hùng không ngờ quỳ xuống, dập đầu bôm bốp, đây là hán tử cứng rắn như sắt sao? Đây là hảo hán giật lấy con mắt bị người khoét xuống nuốt vào bụng sao?
– Hầu gia khai ân, lão Hùng ta có 32 huynh đệ, người nhà cộng lại trên dưới trăm người, người tàn tật có tới phân nửa, ngài đại phát từ bi để cho bọn họ cùng nhau xuống núi trồng trọt đi. Ta không muốn vàng, bạc, tiền, ngài để quan phủ cho chúng ta một khoảng đất, ta cam đoan bọn họ sẽ thật thà trồng trọt, tuyệt không sinh sự.
Đan Ưng đặt mông ngồi dưới đất, con mắt đã lạc đi. Mạch đao trượng hai của lão Hùng còn cắm trên mặt đất, uy phong lẫm lẫm, thế nhưng chủ nhân của nó lại đang quỳ dưới đất nước mắt, nước mũi tùm lum.
Lão Hùng tuyệt đối không sợ chết, Đan Ưng dám lấy đầu bảo đảm. Hán tử tung hoành bạch sơn hắc thuỷ nếu như sợ chết, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Đột nhiên hắn nhớ lại tao ngộ của mình ở Lạc Dương, lão kỹ nữ kia tự cắn lên tay mình, thịt không đau nhưng trong lòng như dao cắt. Nghĩ thông suốt những điều này, Đan Ưng cũng quì một gối cùng với lão Hùng cầu xin Vân Diệp.
– Ai, lão Hùng à, hôm nay thiên hạ đại định, thế gian cũng bắt đầu đại trị, hoàng đế trong thành Trường An ngươi rất rõ ràng là nhân vật thế nào. Hiện nay đã sắp thịnh thế, các ngươi sẽ không còn không gian sinh tồn. Ngươi có biết hay không, Thục trung có ba huyện xảy ra bạo động, triều đình liền phái một vị Thượng trụ quốc, hai vị Vân huy tướng quân đi bình định. Nói cho ngươi việc này không phải nói triều đình chuyện bé xé ra to, mà là để cho ngươi biết, hiện tại võ tướng thiên hạ muốn đánh nhau đến phát điên rồi. Con mắt bọn họ sớm muộn sẽ nhìn chằm chằm vào các ngươi. Dưới đại quân vây kín, lão Hùng, các ngươi muốn sống so với lên trời còn khó gấp vạn lần.