Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 1044: Hoàn thuế (2)

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Lý Nhị theo thói quen đi đường nhìn bên phải, mà mấy cửa hiệu của Vân gia đều ở bên phải, cảnh dòng người nườm nượp của hiệu nhà Đỗ Như Hồi còn khoa trương hơn ở phía đối diện thì ông ta lại không thấy.

Giọng nói âm lãnh của Trường Tôn thị từ đằng sau truyền tới:

– Bệ hạ đúng là nên đi xem cửa hiệu đó, chính là cái hiệu Hằng Thuận, thuận tiện xem xem bọn chúng kiếm tiền vô pháp vô thiên thế nào, nói không chừng hôm nay có thể trừ hại vì dân.

Bốn chữ cuối cùng nghiến răng nói ra.

Phòng Huyền Linh cười híp mắt cùng Đỗ Như Hối thảo luận lượng nước chảy một ngày của thành Nhạc Châu, Lý Thái ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ bận rộn lắm.

Lý Nhị cười hăng hắc:

– Không vội, thấy thứ vừa mắt thế nào cũng phải vào xem, trân châu dùng cả chum đựng rồi, cửa hiệu khí phái như thế ở Trường An cũng không có.

Trường Tôn thị cười duyên:

– Bệ hạ hiếm khi có hứng dạo phố, vừa vặn giúp thiếp chọn một cái vòng trân châu.

Chưởng quầy Vân gia thấy hầu gia vào đang định nghênh tiếp thì thấy miệng hầu gia sắp đánh lên tận tai, Lão Thiệu là đại chưởng quầy chuyên kinh doanh trân châu của Vân gia, người Lĩnh Nam, đen đùa, nhưng tâm tư cực kỳ mẫn tiệp, một nam một nữ có thể khiến hầu gia im thin thít theo sau, trừ đế hậu ra thì ông ta không nghĩ ra ai khác.

Người da đen đổ mồ hôi thì vô cùng khó coi, Lý Nhị và Trường Tôn thị ngồi xuống ghế, ông ta vẫn lên cơn sốt rét ở cửa, kém hơn cả chưởng quầy nhà Phòng Huyền Linh.

– Cố lên lão Thiệu, đem trân châu tốt nhất trong hiệu ra đây, cái khác để ta ứng phó.

Vân Diệp nói một câu coi như cứu sống được Lão Triệt, gian nan đi về đằng sau.

Không bao lâu mang lên một cái khay gỗ lớn xếp năm sáu bình pha lê, trân châu bên trong viên to nhất bằng long nhãn, trong đó viên màu tím là bắt mắt nhất.

Vân Diệp giúp Lão Triệu đặt khay trân châu ở bên cạnh Lý Nhị, Lão Thiệu căn bản không dám lại gần phu phụ đế hậu. Trường Tôn thị dùng chiếc móng tay dài khẽ gẩy viên trân châu to kia, nó lăn quanh đĩa, hào quang long lanh đẹp mắt, bà có vẻ thích lắm.

Thấy khách đánh giá trân châu, Lão Thiệu quên cả sợ, ông ta cả đời tiếp xúc với trân châu, nói tới nghề của mình, tất nhiên không sợ, đây là tôn nghiêm của chuyên gia.

– Quý nhân xem viên trân châu này, nó lấy từ nam hải, từ thời Lưỡng Hán do mò ngọc quá nhiều, tới giờ chưa hoàn toàn khôi phục, ít trai có tuổi tất nhiên ngọc to không nhiều.

– Trân châu quý giá ở chỗ lớn hay nhỏ, độ mượt mà ra sao, màu sắc và nơi sản xuất, viên trân châu màu vàng này trong trăm vạn viên khó có lấy một, khỏi nói tới vừa to vừa tròn trịa, xưng là kỳ trân cũng không quá. Quý nhân vốn ung dung cao quý, nếu lấy hạt châu này làm trâm cái tóc, nhất định rất hợp.

Trường Tôn thị gật đầu, hỏi ý hoàng đế rồi lệnh hỏa kế cho vào hộp, Hồng cô ôm lấy, thấy chuyện làm ăn đã thành, Lão Thiệu càng hoan hỉ, lại chỉ một hộp trân châu màu bạc:

– Quý nhân xem, hộp trân châu này tổng cộng có ba sau viên, màu sắc nhất trí, kích cỡ bằng nhau, đều là loại màu bạc tốt nhất, người trong nghề gọi là ánh trăng, ngụ ý ôn nhu như ánh trăng, là lựa chọn hàng đầu để làm vòng trân châu.

– Trân châu màu phấn hồng bên phải tên là mặt trẻ con, còn gọi là mỹ nhân say, chỉ có hai tám viên, rất hiếm, có điều không bán, tiểu nương tử trong phủ năm nay xuất giá, đã chọn nó làm trang sức.

Nghe Lão Triệu thao thao bất tuyệt giảng giải, tim Vân Diệp nhỏ máu, đây là bảo bối cất đáy rương, nay bị Trường Tôn thị nhìn trúng, lý nào thoát nạn, chẳng lẽ hi vọng phu phụ bọn họ trả tiền à?

Trường Tôn thị vốn đã cầm trân châu hồng phấn lên, nhưng nghe Lão Thiệu nói đây là của hồi môn của Tiểu Nha liền đặt xuống, bà sao đi tranh trang sức với nhi tức phụ được.

Lý Nhị nghe thấy Vân gia đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Tiểu Nha, mây đen trên mặt nhạt đi ba phần, đang đi rời đi thì có bốn người đi vào, người đi đầu đội mũ văn lại chắp tay với Lão Thiệu:

– Chúc mừng phát tài, Thiệu chưởng quầy thấy nhà ông làm ăn phát đạt, bọn ta cũng cao hứng.

– Đem sổ ra đây, cho bọn ta một gian tĩnh thất để tính toán thuế quý này, không quấy nhiễu ông chiêu đãi khách quý.

Văn lại đều dựa vào nhãn lực kiếm cơm, khi vào đã nhìn qua tình hình ở sảnh đường, phát hiện bên trong có vài người không đơn giản, còn chuyên môn hành lễ với Lý Nhị và Trường Tôn thị.

Lão Thiệu vội lấy sổ ra, để hỏa kế đưa bọn họ vào gian phòng bên cạnh tính sổ sách, bọn họ không nên ở lại đây, nếu chẳng may hoàng đế nổi giận thì tự chuốc lấy họa, Lão Trương là người không tệ, không nên để hỏng ở chuyện này.

– Hạch toán ở đây đi, ngươi đó, đem cả ghi chép thuế má của bọn họ trước kia tới cho lão phu xem.

Lý Nhị thuận miệng sai bảo mấy viên văn lại kia.

Trương chủ bạ nhíu mày:

– Quý nhân thân phận cao quý, tiểu lại biết, không dám thất lệ, nhưng sổ sách không tiện cho người ngoài xem, đây là quốc pháp, tiểu lại không dám làm trái, nếu quý nhân có thủ lệnh của hộ tào tham qân, tất nhiên thoải mái.

Lý Nhị ngẩn ra, rất ít người từ chối yêu cầu của ông ta, định nổi giận, nhưng nghe thấy đây là chuyện luật pháp không cho liền không giận nữa, nhìn Phòng Huyền Linh dò hỏi.

– Đúng là thế, ba năm trước hộ bộ định ra ( trướng bộ lệnh), một điều trong đó là không phải quan nhân không được tự ý xem sổ sách, vi phạm đánh ba mươi gậy, đầy ba nghìn dặm, viên tiểu lại này hiểu chuyện, không nên trách.

Lý Nhị gật đầu nói với Trương chủ bạ:

– Hiện ngươi có thể lấy sổ sách cho ta xem, không ai truy cứu.

Trương chủ bạ muốn giữ ý kiến, Lão Thiệu ở bên nói:

– Trương chủ bạ cứ lấy sổ sách ra cho vị quý nhân này xem đi, không có vấn đề gì đâu, yên tâm, ngài được cho phép rồi, Lão Thiệu này còn lừa ngài sao?

Thấy Lão Thiệu đảm bảo, Trương chủ bạ mới đem sổ sách giao cho Đoàn Hồng đi lên, ngoan ngoãn lui sang một bên đợi quý nhân hỏi.

– Năm Trinh Quan thứ mười ba, Nhạc Châu phủ tổng cộng thu thuế trân châu bốn hạng mười sáu khoản, tổng cộng một nghìn không trăm ba lăm ngân tệ, bên trên có ghi chép nhập bạc vào kho, hẳn không sai lệch. Lão phu chỉ muốn hỏi, hoàn thuế một trăm mười ba đồng là sao? Lão phu chưa bao giờ nghe nói bạc vào quốc khố còn trả lại.

Phòng Huyền Linh giải thích, nghĩ lúc liền đem cơ hội cho tiểu lại, xem hắn nói sao?

– Bẩm quý nhân, hoàn thuế có ba loại, một là giảm miễn hoàn thuế, hai là thu nhầm hoàn thuế, ba là ngoại giao hoàn thuế. Nghành trân châu hoàn thuế là do giảm miễn, bệ hạ vào năm mười ba vì cầu phúc cho thái thượng hoàng mắc bệnh đã hạ lệnh miễn giảm một thành thuế má cho thiên hạ, Nhạc Châu tất nhiên chấp hành, vì thu thuế vào đầu mùa thu, bệ hạ ra ý chỉ vào cuối thu, cho nên dựa quy định hoàn thuế một trăm ngân tệ, còn ba mươi ngân tệ thuộc về phạm trù ngoại giao.

Lý Nhị ồ khẽ:

– Tốt, ta nhớ ra rồi, đúng là có đạo ý chỉ đó, hoàng đế nói luật pháp phải theo, các ngươi chấp hành rất tốt, không cần căng thẳng, thong thả nói, ngoại giao hoàn thuế là thế nào? Công bộ chế định ra sao, bất kể ngươi nói gì lão phu cũng đảm bảo không ai dám chất vấn ngươi.

Lý Nhị phát hiện Trương chủ bạ nhận ra Đoàn Hồng là hoạn quan liền ôn tồn an ủi, đây là tật khác của ông ta, với đại thần trong triều thì nổi cơn lôi đình liên hồi, nhưng với quan viên cấp thấp xưa nay luôn khoan dung, vừa xong còn tức giận, hiện đã như vị đại thúc láng giếng hiền hòa, loại tình huống nay thanh đổi tùy theo thân phận đối phương, nếu ra ruộng ông ta khoác vai lão nông xưng huynh đệ là chuyện thường.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky