Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 1092: Ước mơ phi hành

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

– Lăng tẩm của thái thượng hoàng gần như không thể bị trộm, tới bao nhiêu chết bấy nhiêu, chu vi một dặm xung quanh là cát chảy, trừ khi dốc lực toàn quốc, tư nhân muốn đào là không thể. Sau này lăng tẩm của đế vương Đại Đường nên tiến hành theo cách này.

Hứa Kính Tông làm đại biểu cho thư viện năm xưa tham dự thiết kế Hiến lăng, lăng tẩm của hoàng đế phải chuẩn bị trước, đã đào bảy năm rồi, vạn sự vẹn toàn, thiếu mỗi thi thể. Vừa vặn khi lăng tẩm chuẩn bị xong thì Lý Uyên chết, thợ cả lăng mộ cũng thấy mọi thứ đều hoàn mỹ.

Hứa Kính Tông năm xưa được chọn làm người tham gia thiết kế lăng tẩm chuyên môn đi hỏi Hoàng Thử, lạo lăng tẩm nào là ác mộng của hắn, Hoàng Thử nói, lăng mộ khủng bố nhất là mộ cát chảy, nếu trong cát chảy xen lẫn đá lớn, hắn nhìn thấy là đi ngay, không muốn ở thêm một khắc, bất kể là bồi táng xa hoa thế nào cũng không lấy được, cố vào chỉ khiến bản thân làm thứ bồi táng mới.

Thế là Hứa Kính Tông kiến nghị làm mộ cát chảy, tất cả cát được phơi khô, chỉ cần trộm đào một chút cát là số cát còn lại chảy tới lấp kín, thiết kế này được Lý Nhị tiếp nhận.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Hoàng Thử đi xem tình hình hạ táng, thấy cát khô chất như núi, lập tức xoay người về tiếp tục kinh doanh cửa hiệu của mình.

Thái thượng hoàng chết, Lý Nhị phải khóc tang một trăm ngày, trong một trăm ngày này, Đại Đường yên tĩnh như người chết, hoàng đế hạ lệnh miễn trừ thuế má ba nơi Tấn Dương, Hà Đông, Sơn Tây.

Lý Uyên quê Tấn Dương, làm quan trấn giữ Thái Nguyên- Sơn Tây, và làm phản tại Hà Đông.

Đại tang không hưng binh là lễ chế, ngay cả biên quân thảo nguyên, Liêu Đông cũng thành thực ở trong quân doanh cầu phúc. Đương nhiên nếu cần thiết Lý Nhị chẳng thèm để ý chuyện này.

Thứ sử Diêu Châu, Nhung Châu tới báo, Ô Man vương Mông Xá Long đang ngày đêm công đánh Nhung Châu, ba mươi hai ky mi châu có hai sáu châu làm phản, xin triều đình tức tốc chi viện, nếu không chút ưu thế giành được thời đầu Trinh Quan sẽ mất hết.

Lý Nhị nổi giận từ chối thỉnh cầu điều đình của Lộc Đông Tán, còn cưỡng ép lệnh Thổ Phồn phải xuất quân từ Tùng châu hỗ trợ tiêu diệt Mông Xá Long, nếu không sẽ phái binh qua Thổ Phồn đánh Nam Chiếu. Lệnh Lý Đạo Tông làm tổng quản hành quân Diêu Châu đạo, quản lý chuyện Nam Chiếu, chiến tranh trực tiếp chĩa thẳng vào Mông Xá Long, tức là hoặc hắn tự trói mình nạp mạng, hoặc đầu hắn cho vào hộp dâng lên, nếu không chiến tranh sẽ không ngừng.

Ky mi châu: Các châu của dân tộc thiểu số ở vùng biên viễn.

Vân Diệp không lên tiếng, là tướng lĩnh hiểu Nam Chiếu nhất, y rất rõ Ô Man và Bạch Man khác nhau. Ô Man có nhiều bò dê, nam nữ đều dùng da dê làm y phục, không có lễ quỳ bái.Có một số ngôn ngữ phải qua bốn lần phiên dịch mới tương thông với tiếng Hán được.

Ô Man lấy chăn thả làm nghề, không biết nông canh, ít khi tiếp xúc với người Hán. Bạch Man họ lớn là Thoán thị, từ thời Thục Hán tới nay có người làm trưởng quan bản địa, văn tự tương đồng với Hán tộc, ngôn ngữ gần nhau, nuôi tằm làm ruộng, giống người Hán.

Lúc này cần liên hệ Bạch Man thay Ô Man vương là được, chẳng cần phải dẫn quân vào Nam Chiếu, Nam Chiếu không phải chỗ đánh trận, đất không có nổi ba tấc bằng phẳng, trời không có nổi ba ngày tạnh, kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đại Đường không dùng nổi, phủ binh phương nam chẳng thể so với phủ binh Quan Trung, mà phủ binh Quan Trung tới Nam Chiếu bị thối chân, như bò vàng xuống ruộng nước bị thối móng vậy. Muốn diệt Nam Chiếu phải dựa vào phủ binh đương địa, tốn chi phí lớn để hủy mấy cái lầu trúc, dắt mấy con lợn về, hoàn toàn được không bằng mất.

Có trời mới biết Lý Nhị muốn làm cái gì, trước kia đất đai của Tham Qua nữ vương đã rất giàu có rồi, vậy mà dưới lầu trúc chỉ nuôi hai ba chục con lợn, bao năm qua Vân Diệp vì áy náy với Tham Qua, luôn phái thương đội tới Nam Chiếu, lợi nhuận ít, nhưng thương đội Vân gia chưa bao giờ đoạn tuyệt giao dịch, nơi mà làm ăn cũng chẳng có lợi nhuận, ngươi mong đại quân cướp được cái gì?

Lý Đạo Tông không ngã vỡ mặt ở đó mới là chuyện lạ, Ô Man chẳng có cái gì tác phong rất giống người Thổ Phồn, đánh trận liều mạng, cho nên Bạch Man giàu có phải nhường Ô Man vương làm thủ lĩnh của mình. Vân Diệp dám cược, tên Mông Xá Long kia mà biết chuyện ngoài ba trăm dặm mới là chuyện lạ.

Phòng Huyền Linh đã nói rõ tình hình Nam Chiếu, Lý Nhị không nghe, Vân Diệp không cần chuốc phiền vào thân, hồng trong nhà vừa qua một đợt sương, đang vào lúc ngọt nhất, mấy đứa bé đang chờ cha về cùng hài hồng đây này.

Hái hồng là ngày lễ của Vân gia, trang hộ chuyên môn không đi hái, để giành cho chủ gia làm thú vui, hoàng gia không cho yến tiệc, không cho ca vũ, quan viên không được đi thanh lâu, huân quý trong vòng trăm ngày không được phòng sự, con cái huân quý nếu bị ngự sử phát hiện là hoài thai kỳ tang lễ thì thành đại sự cố, có điều thu hoạch nông sản không bị cấm, Vân gia hái hồng là một loại thu hoạch.

Ngày lễ của Vân gia nhiều hơn tất cả người Đại Đường, lựu chín phải chúc mừng, hiện giờ hồng chín rồi tất nhiên cũng phải ăn mừng thật to.

– Diệp Tử, lần trước ta tham gia lễ lần đầu xuống bếp của khuê nữ ngươi, làm dạ dạy khó chịu, hôm nay không thể lấy hồng ra ăn trừ bữa chứ? Thứ này ăn nhiều không lợi cho răng.

Lý Thái bị tang lễ của thái thượng hoàng hành cho chết đi sống lại, đáp lều cỏ bên Hiến lăng cùng Lý Thừa Càn, Lý Hữu ở trong đó, vốn phải là Lý Nhị và đám huynh đệ của ông ta cơ, nhưng hoàng đế nhiều việc, ở ba ngày liền bảo đám thái tử thay thế, bản thân về Trường An.

– Có đồ ăn cho ngươi, mùa thu là lúc động vật béo tốt, muốn băm viên hay xé phay đều có, còn có cơm ngọt ngươi thích nhất nữa, khi thủ mộ không được ăn thịt, người không ăn thịt không sống được như ngươi lát nữa ăn nhiều vào, khi đi thì chùi sạch miệng hẵng đi, cơm ngọt có thể mang cho bọn Thừa Càn.

Vân Diệp nói chuyện với Lý Thái, còn Hàn Triệt cùng Vân Mộ giơ gậy trúc dài ngắt hồng, Hàn Triệt chưa bao giờ làm việc này, hiện giờ hái vô cùng vui vẻ.

Quan Trung tháng mười một lạnh khiếp người, trừ tùng bách trúc ra thì các thứ cây khác đã trơ trụi hết rồi, thị của Vân gia năm nay kết trái ít, nhưng quả to, nhìn xa xa giống như trên cây treo toàn đèn lồng. Đi dưới cây thị phải cẩn thận, nói không chừng có thị chín rụng xuống rơi vào đầu.

– Nghiên cứu của ta rơi vào khó khăn rồi, Diệp Tử, ta chỉ biết muốn bay lên phải dựa vào lực ổn định liên tục tác động vào vật thể, nhưng điều kiện trung gian quá nhiều, giải quyết được một cái thì phát hiện có nhiều vấn đề hơn phải giải quyết, Hi Mạt Đế Á đang giúp ta, tiếc là tiến triển không lớn.

– Khi ta nghiên cứu thuốc nổ phát hiện ra một đặc tính, đó là nếu không phát nổ thì ngọn lửa nó phun ra sản sinh lực đẩy, ta cho rằng lực này có thể dùng ở phi hành…

Nói xong vẫy tay, lập tức có hai phó nhân khiêng một cái rương đi tới, Lý Thái bảo Vân Diệp đi tới bên ào, phó nhân thả một chiếc thuyền nhỏ vào ao, đuôi thuyền buộc ống trúc. Lý Thái hạ lệnh, phó nhân điều chỉnh bánh lái rồi đốt dây dẫn, ống trúc ở giữa phun ra lửa, chiếc thuyền chầm chậm đi về phía trước, tốc độ vô cùng ổn định, cùng với dây dẫn tiếp tục đốt làm hai ống trúc ở góc phun lửa, tốc độ thuyền tức thì nhanh hơn rất nhiều, phải chạy mới đuổi kịp, chẳng mấy chốc thuốc nổ trong ống trúc đã cháy hết, thuyền dừng lại trong ao bất động.

– Như thế đấy, mũi thuyền đã nhổng lên, nếu như có đủ chỗ để đặt thuốc nổ thì chiếc thuyền này nhất định sẽ bay lên, chỉ một cái ống trúc thì lắp cánh vào là bay được. Chuyện này ta đã giao cho thủ hạ nghiên cứu thuốc nổ mới, sau này nói không chừng sau này có thể bỏ nỏ tám trâu, hạm thuyền không cần phải lắp thứ nỏ nặng nề này nữa, vì thuốc nổ có thể đem vũ khí bay tới thuyền địch. Ta thì không hứng thú nghiên cứu giết người, chỉ thích làm sao bay lên được. Diệp Tử nếu có thể nằm trên mây trắng sẽ vui sướng nhường nào.

Chọn tập
Bình luận