Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 1154: Nguy cơ mục nô

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Bùi Độ cười lớn, nói với tướng quân khác:

– Chư vị huynh đệ, lão Bùi ta đi trước một bước, nếu như có chiến sự, chư vị ca ca nhường cho tiểu đệ đi.

Nói xong chiến mã hí vang, nhất thời vọt ra ngoài. Chuyện như vậy sao có thể nhường ai, hiện tại quân đội Đại Đường bách chiến bách thắng, chỉ cần xuất chiến là sẽ có quân công, ai nguyện ý buông tha?

Bách tính thành Trường An thấy mười mấy con chiến mã ầm ầm chạy qua như gió bão thì thắc mắc, tới lúc này bọn họ cũng không nghĩ Đại Đường có chiến sự gì, chuyện này thật buồn cười.

Chu Tước môn đã ở trước mắt, cung vệ canh cửa mở đại môn hoàng thành, tỏ ý các Đại tướng quân có thể phi thẳng ngựa vào. Thấy một màn như vậy, đám người kia liền mừng rỡ như điên, cái này con mẹ nó thật sự là có chiến sự rồi…

**********

Tiếng gầm gừ của Lý Nhị tận ngoài Vạn Dân điện cũng nghe thấy, Bùi Độ đi đầu đã nhảy xuống ngựa chạy vào đại điện, còn chưa vào tới nơi đã hô lớn:

– Bệ hạ chớ sầu, chuyện này giao cho mạt tướng là được, mạt tướng nhất định sẽ đồ thành, diệt quốc, đốt tổ miếu bọn chúng cho bệ hạ hả giận.

Đến khi đám Vân Diệp vào tới nơi thì chỉ thấy Bùi Độ sắc mặt vui mừng, nháy mắt lia lịa với đám Vân Diệp. Lý Nhị hai tay vịn long án, quan miện trên đầu rung lắc kịch liệt, rõ ràng thịnh nộ không ít.

Chủ nhục thần chết chính là thế này, mười mấy người nhất tề quỳ gối thỉnh hoàng đế hạ lệnh, tiêu diệt kẻ dám làm bệ hạ tức giận.

– Chư khanh bình thân, có các khanh trẫm cũng nhẹ lòng vậy.

Lửa giận của Lý Nhị tựa hồ lắng xuống một chút.

Vân Diệp thấy lạ, bản đồ Đại Đường giờ quả có lớn, chính bắc quốc thổ đã vượt qua Bắc Hải, chính tây là Ba Tư, đông bắc là Mạt Hạt bộ, hướng tây nam là Thiên Trúc và Thổ Phồn, phương nam không có nước láng giềng, bị Vân Diệp dọn sạch. Phương đông cách biển khơi là Oa quốc, bán đảo Triều Tiên chỉ còn lại Tân La và Bách Tế nhỏ xíu, còn ai có thể khiến Lý Nhị tức giận đến vậy?

Nếu biên giới có động tĩnh gì thì Binh bộ chủ sự như y phải biết trước nhất, vì sao lại mù tịt? Giờ tất cả đều phải ẩn núp tránh Đại Đường, ai dở hơi lại đi vuốt râu hùm?

– Vân Diệp, ngươi có biết An Tây Đô hộ phủ Đô úy là ai không?

Thanh âm âm trầm của Lý Nhị vang lên.

Vân Diệp vội vàng hồi bẩm:

– Bệ hạ, sau khi thần bình định Cao Xương đến nay, An Tây Đô hộ vẫn là Phò mã Đô úy Kiều Sư Vọng, tại vị cũng đã được 4 năm rồi.

Lý Nhị gật đầu:

– Binh bộ đánh giá Kiều Sư Vọng thế nào?

– Hồi bệ hạ, từ khi Kiều Sư Vọng trấn thủ An Tây tới nay, tuy không tiến thêm nhưng cũng chưa từng tang sư nhục quốc, thổ địa không bị mất một tấc, cho nên binh bộ đánh giá hắn trung bình.

– Cũng coi như công bằng, dân sinh không nằm trong phần đánh giá của Binh bộ, cho nên sai lầm của Kiều Sư Vọng không liên quan đến Binh bộ ngươi, ngươi lui ra.

Dân sinh? Vân Diệp bất ngờ nghe được hai chữ này, An Tây sao lại có dân sinh? Trừ trị sở Thổ Lỗ phiên, còn lại đều là ky mi châu, mấy năm nay dù liên tục điều học sinh thư viện đến, nhưng mục đích chủ yếu là bóc lột, không phải vỗ về Vu Điền, Quy Tư, đâu ra hai chữ dân sinh?

(ky mi châu: địa khu của dân tộc phụ thuộc vùng biên)

Kiều Sư Vọng chỉ cần khuất phục các ky mi châu, không để bọn họ tự lập, bảo đảm thương đạo thông suốt đã là công lớn, hắn còn phải nghĩ đến dân sinh sao? Lão Kiều nếu vì dân sinh mà bị tội thì quả là đen như chó.

– Phòng Huyền Linh, nói cho chư vị ái khanh chút tình hình Tây Vực, cho mọi người biết mấy năm nay đại quân triều ta làm những gì ở đó để họ dễ hình dung.

Phòng Huyền Linh bước từ bên trái ra trước mặt các vị tướng quân đau xót nói:

– Từ lúc Hầu Quân Tập bình định Cao Xương năm 8 Trinh Quán tới nay, triều ta liên tục dụng binh về An Tây, Thổ Dục Hồn, Tiết Diên Đà, Hồi Hột đều phải triệt thoái về sau. Vu Điền, Quy Tư, Cổ Đại Nguyệt thị, Sơ Lặc, Yên Kỳ đều rơi vào tay triều ta. Nhưng, chỉ mới 4 năm trôi qua, Cổ Đại Nguyệt thị đã biến mất, nhân khẩu Quy Tư từ 40 vạn tụt xuống không đủ 10 vạn, co mình kêu khổ thấu trời.

Vận mệnh Vu Điền tốt hơn một chút, chủ yếu vì còn làm được châu ngọc, chỉ cần nộp đủ thuế má là có thể kéo được hơi tàn. Về phần Yên Kỳ quốc, trong 4 năm đã thay tới 6 quốc vương, hơn nữa trước đó một ít thời gian, Lâu Lan đột nhiên biến mất. Chư vị đại tướng quân nghe biết chuyện này còn có thể thờ ơ được sao?

– Liên quan quái gì?

Nghe thấy không phải là ngoại bang xâm lấn, một đám đại tướng quân liền cụt hứng. Bùi Độ trong đám người nhỏ giọng nói. Lời này không sai, nếu như người Hán xui xẻo như vậy, bọn họ sẽ mang đầu đến gặp quân vương, nhưng giờ biết không phải người Hán, quả thực chẳng có chút đồng tình.

Bạc hiếu kính của An Tây Đô hộ phủ ai cũng nhận không ít, chỉ cần không phải tội tang sư nhục quốc, thì ai mà đi để ý tới nơi xa xôi đó có chuyện gì xảy ra? Chí ít việc Vân Diệp cấp tín hàm cho Kiều Sư Vọng đã nói rõ, người thư viện bí mật đi điều tra Lâu Lan biến mất không phải nhắm vào An Tây Đô hộ phủ, mà chỉ muốn biết vì sao Lâu Lan lại biến mất. Mấy năm trước bọn họ đã biến mất một lần, giờ lại biến mất tiếp, liệu có phải có âm mưu gì? Nên y phải cho người thư viện đi xem rõ, đồng thời phân tích cho Kiều Sư Vọng, nếu những người thư viện gặp bất trắc, thì hắn có thể sẽ bị tru diệt cửu tộc, người kinh thành sẽ không bỏ qua cho hắn, kể cả là người có quan hệ với hắn cũng vậy.

Hoàng đế muốn làm gì? Những chuyện này hắn đều rõ, hơn nữa bạc hắn cũng cầm nhiều nhất, số tiền này hắn không biên vào triều đình, mà đưa về Lý gia Quan Lũng. Là tộc trưởng Lý gia, Lý Nhị không thể không biết bạc này dính đầy máu tươi, sao hôm nay lại đột nhiên rồ dại vậy?

Phòng Huyền Linh nghe Bùi Độ trả lời, cười to nói:

– Nếu theo lệ cũ, quả thực không phải đại sự gì, chẳng qua lão phu muốn hỏi các ngài, Hà Nam sao lại có rất nhiều mục nô? Nơi đó mục trường nào cũng hơn trăm dặm, thậm chí còn có cái hơn 300, các ngài có thể nói cho lão phu là của ai không?

(mục nô: nô lệ nuôi ngựa trong mục trường)

Hà Sóc là yếu địa quân sự của Mạc Nam, Hoàng Hà uốn một vòng lớn khi chảy qua thành này, phạm vi bao gồm khu tự trị Nội Mông tây nam bộ, khu tự trị Ninh Hạ Hồi tộc đông bắc bộ và bắc bộ của Thiểm Tây. Bắc thông tái ngoại, nam tới Quan Trung, tây giáp Cam Lương, đông liền U Yến, là lá chắn phía bắc Trường An, là bình phong bên cạnh Yến kinh.

Hà Sóc trước nay là nơi đa sắc tộc, Chiến quốc thuộc Triệu, Tần thuộc các quận Cửu Nguyên, Bắc Địa. Thời Hán thuộc các quận Sóc Phương, Ngũ Nguyên, Tây Hà, Tây Tấn là đất Khương Hồ, Đông Tấn thì Hung Nô tới đây kiến quốc, tới Đường mới thuộc quan nội đạo.

Ba chữ quan nội đạo cũng đủ nói rõ, mơ ước lớn nhất cả đời Hồ nhân chính là xâm lấn quan nội. Nhưng giờ chỉ có hạng người không biết sống chết mới dám dẫn người vào quan nội.

Quan nội đạo có thể xưng là tiền viện Đại Đường, hiện tại bên cạnh có vô số người Hồ cừu hận Đại Đường, không trách Lý Nhị lại tức giận. Chỉ cần đếm sơ sơ là biết, tính tất cả người Hồ thuộc Hà Nam nếu ít hơn 30 vạn mới là lạ.

– Vân Diệp, ngươi tự mình phúc đáp một số văn thư tiến quan nội của dị tộc?

Lý Nhị lại khảo vấn Vân Diệp, vì Vân gia dưới Âm Sơn có một mục trường rất lớn.

– Bệ hạ, vi thần không muốn phúc đáp, không nói tới người Hồ tiến quan nội, ngay cả người Cao Ly vào kinh nạp hàng vi thần cũng không muốn phúc đáp, chính là bệ hạ hạ lệnh vi thần phúc đáp.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky