Đầu Vân Thọ chui vào lỗ chó, nhưng người bị kẹt, Lý Tượng ở trước kéo đầu nó, Lý Yên Dung ở sau đẩy mông nó, khó khăn lắm mới qua được một chút, nhưng Vân Thọ phát hiện mình bị kẹt càng chặt hơn.
Lý Tượng ngồi trên mặt đất nói chuyện với Vân Thọ, Lý Yên Dung ngồi ở mặt kia tường khóc, một hoạn quan vô tình phát hiện cảnh này, lập tức kêu lớn, sau đó một đám thị vệ từ hai phía chạy tới…
Lưng Vân Thọ bị rách mấy miếng da, Trường Tôn thị cầm chén trà uống, nhìn thái y bôi thuốc cho Vân Thọ, Lý Tượng run rẩy đứng ở hiên, nếu không phải muội tử kéo thì nó chạy rồi.
Cử động của Lý Tượng không qua được mắt Trường Tôn thị, bà thở dài, hỏi Vân Thọ:
– Lần này là sao? Cửa đàng hoàng không đi lại chui lỗ chó, dù muốn chui cũng phải xem bản thân chui qua được không chứ, sự thông minh thường ngày đâu rồi?
Vân Thọ rầu rĩ nói:
– Cha cháu bảo chỉ cần đầu qua được, người nhất định sẽ qua được, kết quả gặp chuyện, có lẽ cháu béo quá.
Đại điện vang lên tiếng cười, Trường Tôn thị sờ tấm thân béo tròn của nó:
– Cha ngươi nói thường đều có đạo lý, nhưng điều này không thích hợp với ngươi, bé tí tẹo sao lại béo như thế, lỗ chó một xích làm sao ngươi chui qua được, ngươi xem, làm bản thân bị thương rồi, còn hủy một bức tường trong cung.
Vân Thọ cởi trên cổ xuống một cái vòng vàng, hào sảng nói:
– Cháu đền.
Trường Tôn thị xem chữ trên cái vòng, mắng:
– Phúc thọ vĩnh khang, đây là quà sinh nhật Trình gia gia tặng ngươi, ngươi mang ra đền một bức tường.
– Quà của Trình gia gia thì cháu đã nhớ trong lòng, cái vòng vàng này không đáng gì, cha cháu nói, lễ vật không quan trọng, tấm lòng mới là quan trọng.
Trường Tôn thị khen:
– Không hổ là con cái của Vân gia, làm việc phóng khoáng, ngươi nói có lý. Bỏ đi, bức tường đổ không cần ngươi đền, sau này không nghịch như thế nữa.
Trường Tôn thị đeo vòng lại cho Vân Thọ, bảo cung nữ mặc y phục cho nó, sau đó đuổi ra khỏi cung. Vân Thọ lén nháy mắt với huynh muội Lý Tượng, mới ra tới cửa thì nghe thấy Trường Tôn thị quát:
– Quay lại, thiếu chút nữa bị ngươi lừa, còn chưa nói vì sao chui lỗ chó, muốn qua mặt ta không dễ đâu, đây là lần thứ mấy rồi.
Chuyện Lý Yên Dung đi thăm mẫu thân thì đánh chết cũng không thể nói, trong cung ai cũng biết ba đứa bé muốn làm gì, nhưng không dám nói ra, Trường Tôn thị cũng biết, bà chỉ muốn xem ba đứa bé này có dám chịu trách nhiệm không.
Vân Thọ quay đầu nhìn Lý Tượng, thấy nó run rẩy nấp sau lưng mình, Lý Yên Dung cũng thế, đành đánh bạo nói:
– Yên Dung nhớ mẫu thân, cứ khóc mãi, cháu đành đi cùng muội ấy, Tiểu Tượng cũng bị cháu kéo theo, nếu người xử phạt, hãy phạt mình cháu, không liên quan tới họ.
– Có đúng vậy không?
Trường Tôn thị không hỏi Vân Thọ mà hỏi hai đứa đằng sau, Lý Tượng toát mồ hôi, rất lâu mới lý nhí đáp:
– Vâng.
Trường Tôn thị thất vọng lắm, bảo cung nữ:
– Trói hai đứa nghiệt chướng này lên ghế, một canh giờ sau mới được thả ra.
Nói xong dẫn đám cung nữ hoạn quan bỏ đi, cắn răn nghĩ:” Con cháu Lý gia không dám gánh vác, vậy cùng chịu khổ đi, nếu chịu khổ cũng không xong thì sớm phong vương đuổi đi xa cho rồi.”
Trói trên ghế là phải đem thị chúng, đó là quy củ trong cung, lưng Lý Tượng bị nhét ván trúc, không cong xuống được. Công chúa, phi tần đi qua ai thấy cũng cười.
Vân Thọ chẳng quan tâm, cha mình kể bản thân bị thị chúng không ít, mình cũng bị mấy lần rồi, may đây là cửa cung Lưỡng Nghi, không phải đường Chu Tước, chút thể diện này Vân Thọ không thèm.
Lý Tượng thì mặt lúc xanh lúc trắng, ai dám cười mình là lập tức trừng mắt lên, bị trói trên ghế một khắc với nó là sự dày vò cực lớn. Chẳng biết từ bao giờ, Lý Tượng biết mình là hoàng đế tương lai, thế là nó bỗng dưng thêm cảm giác ưu việt, trước kia là đứa bé nhút nhát, giờ thành đứa bé vô cùng kiêu ngạo, nó xem thường đám đệ muội của mình, thậm chí xem thường luôn cả các thúc bá của mình.
Vân Thọ thì khác, Lý Yên Dung cũng khác, nó cho rằng chỉ hai người này mới có tư cách học tập chơi đùa cùng mình, vừa rồi đối diện với hoàng tổ mẫu, mình lại nói ra chữ “vâng”, làm trái tim kiêu ngạo của nó không chịu nổi.
Lý Nhị bãi triều, chắp tay đi dạo trong cung, khi qua điện Lưỡng Nghi phát hiện cảnh tượng thú vị, nổi hứng đi tới trước mặt hai đứa bé, nâng cái đầu gục xuống của Vân Thọ lên:
– Thằng bé béo, hôm nay lại chuyện gì? Không học thuộc bài? Hay là chọc giận hoàng hậu nãi nãi rồi? Xem ra hôm nay phạm sai lầm không nhỏ hả?
Lý Nhị cũng không đợi chúng trả lời, vào điện Lưỡng Nghi, thấy Trường Tôn thị đang ngồi ngây ra một mình, bên cạnh không có một ai, lấy làm lạ, theo lý mà nói hai đứa bé phạm lỗi không cần hoàng hậu lo như thế.
– Quan Âm tỷ, trẻ con thôi mà, có gì to tát đâu, nàng nghĩ thoáng chút, sao lại giận chúng? Bọn chúng chỉ nghịch ngợm một chút, không sai lầm gì lớn.
Trường Tôn thị đứng dậy kéo cánh tay Lý Nhị ngồi xuống giường, bấy giờ mới nói:
– Chuyện không lớn, chỉ là Yên Dung muốn đi thăm mẫu thân, Tượng Nhi, Vân Thọ cũng nó chui lỗ chó, kết quả Vân Thọ bị kẹt, hỏng mất bức tường. Thiếp thân phát hiện Vân Thọ và hai đứa bé này chênh lệch quá lớn, cho nên bực bội.
Lý Nhị ồ một tiếng:
– Gì tới mức đó, luận học vấn, Tượng Nhi còn hơn Vân Thọ, nó có tài nhìn cái là nhớ, Vân Thọ thì không, chẳng lẽ trẫm nhìn lầm? Thằng bé Vân Thọ đó có tài giấu kín?
– Thiếp thân không nói tới học vấn, Tượng Nhi thuộc nhiều sách hơn, chỉ đến thế mà thôi. Vân gia đã có người kế tục, nhà ta chưa có, Càn Nhi trung chính ôn hòa, chính là phẩm chất vua giữ nước, không cần phải lo. Nhưng Tượng Nhi lại không có chút trách nhiệm nào, hôm nay thiếp thân truy hỏi, nó lại đẩy cho Vân Thọ. Thiếp hỏi nó có phải Vân Thọ đưa ra chủ ý chui lỗ chó không, nó trả lời làm thiếp rất thất vọng.
Lý Nhị cười phá lên, vỗ tay Trường Tôn thị:
– Chúng ta chỉ cần đem giang sơn truyền lại cho Thừa Càn, còn về phần Thừa Càn làm sao là chuyện của nó, trẫm bồi dưỡng ra đế vương hợp cách, còn Thừa Càn làm được không là chuyện của nó, nàng phải trách nó mà không phải hai đứa bé ngoài kia. Đoàn Hồng, thả hai đứa bé ra, truyền thái tử tới gặp trẫm.
Đoàn Hồng đáp lời, Trường Tôn thị trầm tư nói:
– Chẳng lẽ môi trường hoàng cung không dạy ra được nhân tài ưu tú? Bệ hạ không ở hoàng cung, Vân Diệp, Thanh Tước cũng không, có phải phương pháp giáo dục của thiếp sai lầm, nếu là thế nên đưa Tượng Nhi vào thư viện, ở đó không có n gười hầu hạ nó, nịnh bợ nó. Lão Lý Cương mà nổi giận thì không ai cứu được nó.
Vân Thọ không biết đế hậu đang nói gì, nỗi khổ duy nhất của nó hiện giờ là giải thích vết thương trên người với mẹ ra sao, nếu nói là mình chui lỗ chó vào lãnh cung, mẹ sẽ sợ chết khiếp.
Nghĩ một lúc, cắn răng nhảy từ xe xuống, lăn lộn trên mặt đất, có nói với mã phu là lưng bị cọ vào càng xe. Lý Yên Dung cứ tròn mắt nhìn Vân Thọ như khỉ nghịch bùn.
– Đừng hỏi gì hết, nói dối một lần là phải dùng vô số lời nói dối giải thích, sau này chúng ta cố gắng đừng nói dối nữa, đau chết thôi.
Vân Thọ tính hết tất cả, chỉ không tính tới mẫu thân nóng tính, thấy nhi tử bị thương liền muốn giáo huấn mã phu, Vân Thọ không nói dối được nữa, khai hết sự thực ra, lão nãi nãi nghe xong mặt mày hớn hở khen không ngớt, mẫu thân sợ tái mặt, đứng không vững, Tiểu Nha cô cô vỗ tay khen hay, lần sau làm chuyện này nhớ mang theo cô cô, thế là cô cô bị lão nãi nãi và mẫu thân tát cho một cái.
__________________