Canh ba ngủ canh năm dạy mới rèn được một thân võ công bây giờ, song chẳng còn đất dụng võ nữa, nhiều vũ khí trong quân đã không còn, như xe ném đá cỡ lớn, mạch đao cường hán, thay vào đó là nỏ, nỏ tay, nỏ tám trâu.
Cầm đao kiếm Trình Xử Mặc một chọi mười cũng không thành vấn đề, nhưng đối diện với ba binh sĩ dùng nỏ và thuốc nổ liền rời vào tuyệt cảnh, đó là nguyên nhân hắn thương cảm.
Lưu Chính Vũ chỉ còn một tay vẫn không ảnh hưởng tới hắn cầm cờ chỉ huy, thành lạc đà chớp mắt biến thành đủ mọi hình dạng.
Điểm tuyệt vời nhất của thành lạc đà là bất kỳ hướng nào cũng đều có thể thành cổng thành, vô cùng bất ngờ, mà kỵ binh có thể chọn vị trí thoải mái nhất phát động tấn công mãnh liệt nhất.
Trình Xử Mặc cực lực yêu cầu tự mình thống lĩnh kỵ binh, trong quân không ai tranh được với hắn, Lưu Chính Vũ đành đi làm quan chỉ huy thành lạc đà, hai tháng sau, hắn phát hiện mình yêu thành lạc đà rồi.
Kế hoạch toàn quân xòa mù của Vân Diệp đã đổ bể hoàn toàn, sĩ tốt buổi sáng khó khăn lắm mới nhận mặt được hai chữ, tới tối nuốt vào bụng cùng cơm, sáng hôm sau hỏi tới, họ căn bản không nhớ mình đã học qua cái gì.
Chỉ một bộ phận rất nhỏ biết được chữ, nhìn quân sĩ biết chữ lên thành lạc đà diễu võ dương oai, đám không biết chữ chỉ đành chửi một tiếng, sau đó thề nhất định phải để con mình biết chữ.
Đỗ Như Hối tới, điều này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ông gia bảy mươi tuổi bôn ba vạn dặm đúng là quá cực khổ, được Vân Diệp tháp tùng đi thăm quan thành lạc đà, nhìn Hỏa Diệm Sơn đỏ rực đằng xa, nói với Vân Diệp:
– Ai cũng nói nơi đây là chỗ nóng nhất trên đời, quả nhiên danh bất hư truyền.
– Đá trên ngọn núi đó có thể làm nóng bánh, đập vỡ trứng gà bỏ lên, chẳng mấy chốc là chín, một năm không được mấy giọt mưa.
Vân Diệp mời Đỗ Như Hối đi thăm Khảm Nhi Tỉnh, công trình thủy lợi này được Lão Đỗ cực lực tán dương, đồng thời bảo Vân Diệp trong thời gian trú ở Bắc Đình đừng quên tiếp tục kéo dài Khảm Nhi Tỉnh, ông ta phát hiện nó tới đâu, nơi đó thành ốc đảo.
(Khảm Nhi Tỉnh: Kênh đào ngầm dài hơn 5000km, là hệ thống thuỷ lợi lớn nhất trên thế giới, còn được gọi là “Vạn Lý Trường Thành dưới lòng đất”. Đối với người dân Tân Cương, Khảm Nhi Tỉnh được coi như là cội nguồn của họ.)
Tham quan suốt một ngày, tới lúc ăn tối, Đỗ Như Hối mới hỏi Vân Diệp động tĩnh của người Đột Quyết, theo tin tức của Quách Hiếu Khác, người Đột Quyết đã chuẩn bị viễn chinh, ông ta kiến nghị lập tức tây tiến, khống chế cả Tây Vực.
– Vân hầu, tấu chương như thế của Quách Hiếu Khác đã hơn mười cái, tướng soái bất hòa là đại kỵ, Vân hầu thận trọng.
Đỗ Như Hối nói đầy thâm ý:
– Tư lịch của ta không đủ phục người, Lão Quách lại là một người tâm cao khí ngạo, phát ra ý kiến bất đồng là bình thường, nhưng theo ta, ít nhất trong vòng ba năm không thể tây tiên. Hiện tình hình quá quái dị, Đỗ tướng, ta cảm giác sẽ có chuyện lớn xảy ra, cho nên năm nay ta sẽ không vượt Tuyết Sơn, chuẩn bị cố thủ Cao Xương, không cho chúng lẻn vào thảo nguyên, hoặc Lũng Hữu là hài lòng rồi.
– Còn về Lão Quách, nếu không thích dưới quyền chỉ huy của ta thì tách ra, ta chẳng cần hơn vạn quân của ông ta, lại còn lo ông ta gây đại họa. Thực ra ông ta chỉ cần không để người Thổ Phồn từ cao nguyên xuống đã là đại công rồi, ta không hiểu vì sao ông ta lại cấp tiến như thế. Tấu chương ta yêu cầu tách ông ta ra hẳn đã được trả lời?
Đỗ Như Hối gật đầu:
– Lão phu từ chỗ Quách Hiếu Khác tới đây, phản ứng của Lão Quách cực kỳ kịch liệt, nếu như ngươi cũng không muốn vậy thì phục hồi chế độ cũ đi, ta cũng nói với ông ta như thế, còn về tội bất kinh với quan trên thì về kinh có công bộ luận tội.
– Đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần ông ta không quên phòng bị người Thổ Phồn là được. Đỗ Tương mang tới hơn vạn quân, ta hi vọng mau chóng gia nhập huấn luyện, ta cứ thấy thời gian không còn nhiều nữa.
Đỗ Như Hối rút binh phù ra giao cho Vân Diệp, Vân Diệp nhận lấy giao cho Trình Xử Mặc đi điểm binh, không khí trong phòng hơi trầm lắng.
Đỗ Như Hối mang tới một vạn năm nghìn binh mã, để cho Quách Hiếu Khác năm nghìn, mang tới cho Vân Diệp một vạn, mà viện binh Vân Diệp yêu cầu là ba vạn.
– Năm nay triều đình rút từ Quan Lũng ba vạn binh lực đối phó với Tây Vực, nhưng bệ hạ và các lão tướng cho rằng, Sa châu, Ngọc Môn quan, Dương quan mới là nơi quan trọng nhất. Xin Vân hầu thông cảm cho cái khó của binh bộ.
– Ta biết, ngài là ông già sắp nghỉ hưu chuyên môn tới đây là vì vỗ về lòng quân, ta cũng hiểu tâm tư của bệ hạ, quan nội không thể mất, dù quan ngoại đấy lộn tùng phèo cũng chẳng sao.
Đỗ Như hối cười ha hả:
– Đây là chuyến công vụ cuối cùng của lão phu, về rồi có thể ngậm kẹo chơi với con cháu, không hỏi tới thế sự nữa, quốc triều giao lại cho đám trẻ tuổi các ngươi quản lý.
Thương nghiệp Đại Đường nay gần như đạt tới đỉnh điểm, đám thương cổ từ sa mạc, hải dương, dị vực mang về vô số châu báu, khắp đường phố Trường An đầy thương phiến người Hồ cầm báu vật rao bán.
Cùng với thương nghiệp hưng thịnh, đủ các loại ghi chép sổ sách xuất hiện, trong hoạt động kinh tế qua lại, người Hồ không cách nào tiến hành giao dịch phức tạp, bọn họ vẫn dùng cách cổ xưa tính sổ.
Cướp đoạt quân sự chỉ là một phần, cướp đoạt thương nghiệp mới là tàn khốc nhất, người Hồ phát hiện hàng hóa của mình càng ngày không đáng tiến, mà vật tư của người Đường ngày càng thêm đắt, người Đường chỉ cần sản phẩm nguyên thủy nhất của họ, mà không hứng thú với sản phẩm thành hình. Nói cách khác ngươi mang một miếng ngọc chưa điêu khắc tới Trường An nói không chừng bán được giá tốt, còn điêu khắc tinh xảo lại chẳng bán được.
Đám thương cổ người Đường giảo hoạt phát hiện phương thức kinh doanh và ghi chép sổ sách càng phức tạp thì càng có lợi cho mình, ngay cả trí giả như Phòng Huyền Linh xem sổ sách cũng chẳng còn hiểu nữa.
– Đỗ tướng, làm thế là không đúng, sổ sách là thứ để ghi chép lại hoạt động kinh tế của cá nhân hoặc quốc gia, càng đơn giản càng rõ ràng càng tốt, sao lại thành bí mật của cá nhân, sổ sách như thế chứng tỏ mục đích kẻ ấy là lừa gạt, một khi bắt đầu phong trào lấy sổ sách lừa gạt là sẽ thành đại nạn.
– Phòng tướng nếu lần đầu nhìn thấy loại sổ sách này thì cần phải nặng tay, đem đám khốn kiếp đó vào Đại lý tự hỏi tội, tội nhẹ cũng phải phạt nặng, dù không có tội, chúng ta cũng phải dùng tâm tư ác độc nhất suy đoán mục đích của chúng.
Đỗ Như Hồi đạt bát cơm xuống hỏi:
– Quốc triều hiện thay đổi từng ngày, đám người lão phu đã không thể phán định đúng sai của một sự việc nữa, chuyện bọn ta cho là sai lầm, kết qua qua mười mấy năm đã chứng minh là đúng, như bỏ cấm lệnh thương cổ. Từ xưa tới nay mọi người cho rằng làm ruộng chỉ có lợi gấp ba, làm thủ công có lợi gấp năm, còn kinh doanh thì lợi gấp trăm lần, nên lo tháo bỏ cấm lệnh sẽ tạo thành sự cố như Quản Trọng làm ở nước Tề, khiến ruộng đồng bỏ hoang, nghề nghiệp sa sút, ai ai cũng chỉ theo đuổi cái lợi thương cổ.
– Hiện xem ra không phải như thế, người làm ruộng vẫn làm ruộng, nông điền không bỏ, kỹ thuật ngày càng trở nên tinh xảo, số lượng thương cổ đúng là tăng lên, nhưng mang lại cho quốc gia vô số thuế má. Vân hầu ở biên quan xa xôi có điều chưa rõ, thuế nông năm nay lại lần nữa giảm ba thành, lão phu lạc quan cho rằng, mười năm nữa có thể thực hiện miễn trừ thuế nông.