Lý Thái ngồi nghe Hiên Nhân giảng ( Hàn Phi Tử), bất giác liên tưởng, Vân Diệp trước kia nói đùa do khỉ tiến hóa thành, mình chỉ cười cho qua, hiện học tập lại mới phát hiện rất nhiều nghi vấn.
Thời Ngiêu Thuấn, tiên dân sống có khác gì dã nhân? Nếu như tiếp tục suy luận xa hơn nữa, sẽ phát hiện niên đại càng lâu, tiên dân sống càng gian nan, như Hiên Nhân nói, có lẽ mười vạn năm trước tiên dân của chúng ta chúng ta sống chưa chắc đã tự tại hơn khỉ, vậy trăm vạn năm trước thì sao?
Hiên Nhân nói ở Thiên Sơn phát hiện yêu quái chưa biến thành người, cho nên ông ta chuẩn bị đi một chuyến, xem thứ yêu tinh khỏe vô cùng này. Lời đạo môn nói không thể tin, bọn họ thích trừu tượng hóa thứ cụ thể, thứ cuối cùng truyền ra chỉ là lời đồn thổi.
So ra thì thư của Vân Diệp tiên sinh cực kỳ đáng tin, trong thư riêng y gửi cho Lý Cương tiên sinh nói, bán nhân cực khỏe kia đúng là tồn tại, Vân Diệp tiên sinh tận mắt nhìn thấy, sở dĩ chỉ có thể nói là bán nhân vì chúng chưa bỏ thú tính, chưa thể gọi là người.
Tiếng chuông tan học vang lên, Hiên Nhân dọn dẹp sách vở hỏi Lý Thái:
– Thanh Tước, ta thấy ngươi nhắm mắt trầm tư, có lĩnh ngộ hay là tới tiết của ta ngủ vậy?
Lý Thái lắc đầu:
– Học thuật của tiên sinh rất đáng sợ, tiên sinh hãy cẩn thận, dù Đại Đường ta có lòng dạ dung nạp trăm dòng, nhưng tôn sùng tổ tiên thì từ trên xuống dưới không một ai dị nghị. Muốn thay đổi nhận thức chung đó, sức mạnh một người không đủ, nếu tiên sinh dám động vào giới hạn ấy, nhất định chết không đất chôn.
Hiên Nhân kẹp sách vào nách, nháy mắt với Lý Thái:
– Chính xác là chính xác, sai lầm là sai lầm, đường học vấn không cho phép cẩu thả, thế nào cũng tìm thấy chứng cứ, ta luôn cho rằng thế giới của chúng ta là trò cười cực lớn, khăn phủ trên mặt sẽ bị bóc ra từng lớp một, nếu như chúng ta không có dự phòng trước, tương lai chỉ càng bàng hoàng hơn.
Lý Thái xua tay kết thúc cuộc nói chuyện, tiên sinh thư viện là thế, mấy năm qua thư viện dần nắm giữ tư tưởng học thuật của Đại Đường, tiên sinh ở đây đều có một loại kiêu ngạo, đó là dám đi trước thiên hạ.
Quốc Tử giám, Hoằng Văn quan đã biến thành trường chuyên môn dạy khoa văn, tiến cử và đề bạt quan viên không còn chú trọng mặt này nữa, ngược lại tốt nghiệp sinh của thư viện dần thẩm thấu vào mọi phương diện của Đại Đường.
Quay về phòng nghiên cứu, Lý Thái nhìn đống mảnh vỡ trên bàn, lòng đau khổ vô cùng, đó là tâm huyết ba năm qua của mình, dù mình cẩn thận đến mấy, cuối cùng phi thuyền vẫn biến thành đống mảnh vụn.
Đau đớn như muốn ngạt thở, Lý Thái rên rỉ dựa vào tường, hắn không muốn người khác nhìn thấy mình yếu đuối, cả phòng nghiên cứu chỉ còn tiếng thở nặng nề của hắn.
Bám chặt núi xanh chẳng buông ra,
Gốc mọc vững bền nơi vách xa.
Va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.
Lý Thái khẽ ngâm bài thơ Vân Diệp dạy, nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng dậy, xé bản vẽ lớn nhất trên tường ném vào thùng sắt, châm lửa đốt, sau đó là bản vẽ khác, tới khi tất cả thành tro…
Hi Mạt Đế Á xông vào phòng nghiên cứu mù mịt khói, thấy Lý Thái không ngừng ném gỗ vào đống lửa, bộ dạng hồn siêu phách lạc, lòng nhói đau, đi tới ôm chặt Lý Thái trong lòng, thì thầm như dỗ trẻ con:
– Không nghiên cứu phi thuyền nữa cũng tốt, chúng ta nghiên cứu cái khác, ví như sức nâng, nghiên cứu sao cũng là chủ ý hay, chàng luôn nói học thuyết tinh tượng của Triệu Duyên Lăng đầy rẫy sơ hở mà, đi bổ xung cũng được.
Lý Thái ngẩng đầu rời cổ Hi Mạt Đế Á:
– Ai nói ta không nghiên cứu nữa, chẳng qua nghiên cứu hiện tại đi vào ngõ cụt, phá đi làm lại có gì đâu, học thuyết, vật liệu và kinh nghiệm chúng ta tổng kết ra đều chưa đủ giúp phi thuyền thực sự bay lên, cho nên định làm lại từ đầu.
– Nam nhân nàng không phải người gặp khó khăn là rút lui. Hi Mạt Đế Á, tin ta, phi thuyền của ta sẽ có một ngày bình an bay lên, sau đó bình an hạ xuống.
Hi Mạt Đế Á siết chặt Lý Thái, lớn tiếng nói:
– Tất nhiên rồi, ta biết chứ, nam nhân của Hi Mạt Đế Á này sao có thể là hạng hèn nhát.
Lý Thái cười lớn một hồi rồi xấu hổ nói:
– Nhưng bây giờ ta không có chút đấu mối nào, về sau phải khen ta thật nhiều, không cho cười nhạo ta, không được lấy y phục của ta mang đi, để ta trần truồng nằm trong chăn đợi nàng.
Có lòng tin không có nghĩa là giải quyết được vấn đề, cho nên hiện giờ Lý Thái cứ làm việc một lúc lại ngẩng đầu lên chửi, rồi tiếp tục làm việc…
Không phải chỉ mỗi mình Lý Thái, Hứa Kính Tông cũng đang chỉ giáo úy thủ hạ chửi té tát:
– Ngu như lợn, ta gây tội nghiệt gì mà ông trời phái các ngươi xuống hành hạ ta? Thành Loạn Thạch đang yên đang lành, bị các ngươi biến thành cái gì đây? Ai bảo các ngươi làm con đường thẳng tắp này, các ngươi định để kỵ binh Thổ Phồn thoải mái tới thẳng trước thành à?
– Lý Tịnh phòng thủ Hắc Thạch Sơn thì liên quan chó gì tới ta? Các ngươi nghĩ trừ nơi đó thì người Thổ Phồn không kiếm được đường khác quấy nhiễu Tây Vực à? Bát Trận đồ mới là mạng sống của thành Loạn Thạch, hiện giờ lập tức, ngay lập tức khôi phục nguyên trạng cho ta, mười ngày, quá một canh giờ lão tử chém đầu các ngươi.
– Nhớ kỹ các ngươi là binh sĩ của Tây Vực, không phải của Lý Tịnh, còn dám làm thế thì đi tìm Lý Tịnh đi, ta hỏi Vân soái lấy thủ hạ khác. Thành Loạn Thạch là cái gốc của Bắc Đình đô hộ phủ, không phải thịt thối để Lý Tịnh lấy ra dụ địch.
Hứa Kính Tông chuyến này tức điên rồi, về tới lều liền trải giấy viết tấu chương, Lý Tịnh chuyến này khinh người quá lắm, không giết nổi người Thổ Phồn trên cao nguyên, nên lấy thành Loạn Thạch dù người Thổ Phồn xuống, chỉ não lợn mới nghĩ ra cái cách này.
Lý Tịnh không phải là đô hộ của Bắc Đình đô hộ phủ, ông ta dựa vào cái gì chỉ huy Hứa Kính Tông ta? Ý chỉ tùy nghi hành sự không dùng được ở thành Loạn Thạch.
Không cầu có công, chỉ mong vô tội, được Vân Diệp đích thân quán triệt, phản ứng đầu tiên của Hứa Kính Tông là Bắc Đình đô hộ phủ không thiếu công lao, đánh tan người Đột Quyết, chặt đầu đại tướng đủ chia nhau rồi, cần gì đẩy mình vảo hiểm cảnh? Cứ giữ lấy cái mạng hẵng luận thứ khác.
Vẫn còn một người nữa đang nổi điên, đó là người lại có thêm một lão bà mà mình không biết, chẳng những Tân Nguyệt biết, Na Nhật Mộ biết, lão nãi nãi và Linh Đang biết, làm chủ là lão nãi nãi, từ khi Vân Diệp chuẩn bị đi Tây Vực, lão nãi nãi sai người vẽ mặt cho Tiểu Miêu, nói cách khác từ lúc đó Tiểu Miêu đã là người Vân gia.
– Phụ mẫu mai mối, lễ tiết không thiếu, thiếp của lại bộ đã có tên của Tiểu Miêu, ngươi cho rằng Vô Thiệt ta vô sỉ tới mức lấy sự thanh bạch của đồ đệ ra đùa à? Nếu các ngươi không có danh phận, ta lại hạ mình để Tiểu Miêu đi làm hộ vệ cho ngươi? Ngươi còn chưa quý giá tới mức đó.
Đối diện với sự xỉ nhục của Vô Thiệt, Vân Diệp cứng họng, quá đáng rồi, mình bất tri bất giác hoàn toàn bị người Đường đồng hóa rồi.
Dòng chảy lịch sử cuồn cuộn, thuận thì sống, nghịch thì chết, Vân Diệp không thay đổi được cổ nhân, lại bị cổ nhân thay đổi.
Cưới tiểu lão bà với huân quý mà nói chẳng quan trọng hơn chuyện mua một con chiến mã, nhưng lần này thì khác, Vân Diệp trước kia quan tâm tới Tiểu Miêu, tuy nói là nhìn trúng võ nghệ của nàng, có Tiểu Miêu ở hậu trạch, mình làm cái gì cũng yên tâm, hiện một tiểu cô nương gọi mình là đại thúc, biến thành tiểu lão bà, xung kích quá lớn.
Nhưng hiện giờ chỉ có thể ngậm miệng, ngậm thật chặt, chỉ cần mình lộ chút vẻ không muốn thì sự thanh bạch của Tiêu Miêu sẽ mất hết, xã hội Đại Đường bao dung với nam nhân phong lưu, nhưng cực kỳ hà khắc với tiết tháo của nữ tử. Hai vị công chúa chỉ tìm một tình nhân hòa thượng liền phải vĩnh viễn sám hối ở chùa Cảm Nghiệp.