– (Thương luật), bệ hạ, chính là do thương luật, năm Trinh Quan thứ năm, thuế suất từ một phần ba mươi, tăng lên thành một phần mười lăm, thời đầu quốc gia chiến loạn không ngừng, tỉ lệ thuế một phần ba mươi là do tiên hoàng định ra, các triều đại đều như thế, sau khi quốc thế bình ổn, điều chỉnh cũng là hợp lý, thương cổ chúng thần không dám oán trách câu nào.
– Đến năm Trinh Quan thứ tám, bệ hạ sau khi bình định tứ hải, lần nữa nâng thương thuế lên một phần mười hai, đây là tỉ lệ rất hợp lý rồi. Nhưng năm Trinh Quan thứ mười sáu, hộ bộ tăng tỉ lệ thuế lên con số kinh hãi, một phần tám, đó là do bệ hạ thi hành thịnh sự trừ thuế nông. Thương cổ chúng thần có sản nghiệp, không thuế nông với chúng thần mà nói là chính sách nhân từ, chúng thần cắn răng chịu. Hậu quả là vật giá tăng vọt, tiểu thương đua nhau đóng cửa, đại thương thu hẹp sản nghiệp. Thương thuế Đại Đường từ đỉnh cao sáu nghìn ba trăm vạn ngân tệ giảm còn bốn nghìn tám trăm vạn, là tín hiệu nguy hiểm, khiến thiên hạ chấn động.
– Nhưng nhờ tướng sĩ dũng cảm chiến đấu, mở rộng cương thổ, thu hoạch vô số, khiến quốc khố khô kiệt có sức sống mới, nên vấn đề bị che lấp, quốc gia vẫn ca múa thanh bình.
– Không ai đi quan tâm tới nỗi khổ của thương cổ, một món hàng từ sản xuất tới vận chuyển, đóng gói, tiêu thụ có bao nhiêu gian nan, bao nhiêu mồ hôi ai biết?
– Bệ hạ muốn nuôi bách tính thiên hạ, nhưng đại quân đã không còn nơi chinh phạt nữa, dù có thì được cũng không bằng mất, cho nên lúc này quốc gia cần thương cổ tạo huyết cho quốc gia vĩ đại, chỉ có không ngừng tạo máu mới, người khổng lồ mới không ngã gục.
– Bệ hạ, không phải thương thuế càng cao là càng thu được nhiều tiền, phàm việc gì cũng có quy luật, phá cái quy luật này chỉ khiến phản tác dụng. Vi thần cầu xin bệ hạ, cho thương cổ không gian hít thở, tiếp tục thế này Đại Đường không còn thương cổ nữa, thần sẽ gián tán cửa hiệu, về quê làm nông, Đại Đường không còn thương cổ giúp bệ hạ nuôi sống miệng thiên hạ nữa.
– Xin bệ hạ khai ân.
Hà Thiệu nói xong mười ba vị thương cổ phía dưới đồng loạt khấu đầu, có người nghĩ đến chuyện thương tâm còn khóc lớn.
Lý Nhị sững sờ, những lời của Hà Thiệu làm trong lòng ông ta khơi lên ngàn cơn sóng dữ, sao còn cách nói này? Thương thuế càng cao mà thu nhập của triều định lại ngày càng thấp à? Lý Nhị liền nhìn hộ bộ thượng thư Chử Toại Lương, xem ông ta nói sao.
Nhưng Hứa Kính Tông bước ra nói trước:
– Khải bẩm bệ hạ, vi thần có bản thống kê, thuế thu triều ta lớn nhất là năm Trinh Quan thứ mười lăm, đúng như Hà Thiệu nói, khi thuế tăng lên, thuế thu giảm xuống. Thương thuế định là một phần tám do Đại Đường bắt đầu toàn diện kiến thiết, vận hà, Thục đạo, tam kinh khơi công, cần vô số tiền lương, nên nâng cao thuế.
– Kết quả không như ý muốn, thuế thu ngày càng giảm, mà đại bộ phận thuế thu tới từ Quảng Châu, Tuyền Châu, Ung Châu, Nhạc Châu, lần đầu tiên thuế thu của Trường An đã kém Nhạc Châu, còn Dương Châu, Ích Châu không còn trong bảng nữa.
– Thương thuế bên ngoài đã cao hơn trong nước, không phải quy mô ngoại thương lớn lên, mà đúng như Hà Thiệu nói, mậu dịch trong nước đã thành gân gà. Kế hoạch vĩ đại phú dân của bệ hạ đã bị vật giá ngày càng cao nuốt chửng. Một khi thương thuế không đủ duy trì chi dùng, không thuế nông sẽ thành trò cười. Quân thần Đại Đường chúng ta sẽ thành trò cười cho toàn thiên hạ.
Đại điện yên tĩnh khiếp người, hồi lâu Trường Tôn Vô Kỵ chậm rãi đi ra:
– Nói hoang đường, thương cổ không tự sản xuất, chỉ biết mua bán sinh lời, thu bao nhiêu thuế cũng đúng, bao năm qua các ngươi dựa vào thanh uy hiển hách của Đại Đường, hút máu ăn tủy các nước chiến bại, chẳng lẽ lão phu nói sai à? Năm nay phải sửa luật, lão thần cho rằng thương thuế phải tăng, nông tang mới là gốc của quốc gia.
….
– Thương thuế hiện giờ chiếm bảy thành phú thuế Đại Đường, đã là đại thế, dù Trường Tôn Vô Kỵ cứng đầu thế nào cũng vô ích, quốc gia cần tiền tài vận hành, Trường Tôn Vô Kỵ đi ngược dòng, dù là minh hữu của ông ta cũng không chịu, nhà nào cũng có thương gia, e rằng mấy năm qua bọn họ đã cực kỳ bất mãn với thương thuế.
– Chử Toại Lương không lý nào không nhìn thấu, hoàng đế đang đợi núi lửa bùng nổ, là cao thủ chơi đùa quyền thuật, bệ hạ biết có phe thứ ba xen vào, mình mới có thể mở rộng ưu thế của mình, bệ hạ hiện có tiếng nói tuyệt đối, nhưng lại cố ý làm mờ sự tồn tại của mình, là vì muốn tìm hiểu quy luật biến hóa của triều đình, tiện khống chế.
– Hiện giờ thương nhân xuất hiện, đưa tay ra đòi quyền lực, ít nhất muốn có quyền chế định thương luật, lần này Hà Thiệu sẽ thành công. Ta đã nói với hắn, không đổ máu mà muốn giành quyền lợi là nằm mơ.
Lý Thái ném xương dê trong tay đi, nhìn Ma Thiên Nhai cao vòi vọi trước mắt:
– Ta không thích tranh luận, nên tới đón ngươi, đại ca ta tự ứng phó được, huynh ấy cũng rất hứng thú với thương cổ, lần này một tay huynh ấy xúi bẩy thương nhân đòi quyền lợi, đây là lần đầu tiên trong ba năm huynh ấy công khai ủng hộ tập đoàn nào đó.
Vân Diệp và Lý Thái ngồi đối diện trước đống lửa, người khoác áo lông, Vân Diệp đặt đùi dê lên lửa nướng, dùng dao cắt phần thịt đã chín vàng cho vào miệng nhai.
– Ngươi cũng đừng về vội, đợi chuyện xong xuôi hẵng về, chúng ta vào Tần Lĩnh đi săn đi, tuổi nhiều rồi, chẳng có gì chơi, đành phải săn thỏ phát tiết chút vậy.
Vân Diệp nhìn Lý Thái mân mê cái nỏ, thở dài:
– Lão bà của ngươi chạy đâu liên quan tới ta, vả lại ngươi còn bảy tám lão bà nữa, dù sao ngươi cũng chẳng có chuyện gì, tìm họ mà chơi. Ta định ngủ ở Ma Thiên Nhai hai ngày, thời gian trước tâm tình không tốt, chẳng ngủ được, hiện giờ có cơ hội phải ngủ liền mấy ngày như thằng ngốc mới được, muons đi săn thì ngươi tự đi, ta không có hứng thú.
Vân Diệp nói xong kéo chặt áo bảo gia tướng chuẩn bị lều, ở nơi phong cảnh như họa thế này, ngủ một giấc là chuyện tuyệt vời nhất.
Lý Thái gọi mấy tiếng thấy Vân Diệp không thèm quay đầu, thấy mất hứng, bắn liền ba mũi tên vào cây tùng, khiến con sóc trên cây hoảng sợ chạy sang cây khác.
Triều đình huyên náo và Ma Thiên Lĩnh tĩnh lặng hình thành hai cực đoan.
Qua Ma Thiên Lĩnh là tới Qaun Trung, nơi này chỉ có một con đường duy nhất thông từ Quan Trung tới Thục.
Khi nắng ban mai chiếu qua sương lạnh, Vân Diệp cầm một cuốn sách ngồi ở tảng đá bên đường, sương làm sách hơi ẩm ướt, mực tên sách nhòe đi, khi có tiếng chuông ở núi truyền tới, áo lông trên người Vân Diệp đã đẫm sương, y đã ở đây gần một canh giờ.
Tiếng chuông treo cổ ngựa thong thả tới gần, nhưng tim Vân Diệp lại đập thình thịch, người đi đầu đội ngũ vén mũ, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
– Tiên nữ của Tuyết Sơn hỏi thăm hầu tước tôn kính, nguyện phúc trạch của ngài giống Đại Hà chảy mãi không dứt.
Vân Diệp nhìn sách trong tay, hỏi:
– Sao cô thành vương phi Thổ Phồn? Tên Hàn Triệt đó đúng là không từ thủ đoạn, gả cô cho đứa bé mười tuổi.
Nghe thấy động tĩnh Lý Thái từ trong lều thò đầu ra, nhìn một cái, hai mắt sáng rực, té ra tên Vân Diệp này chẳng thật thà gì, nuôi một lão bà tuyệt sắc bên ngoài, là huynh đệ, nhất định phải đánh giá một phen.
– Bái kiến Ngụy vương điện hạ.
Lý Thái chưa tự giới thiệu, mỹ nhân kia đã đi tới hành lễ, tới gần càng thấy nàng xinh đẹp tuyệt luân, da trắng như sứ, dung mạo như vẽ, thêm vào khí chất hư vô, chẳng trách tên khốn Vân Diệp quên cả mấy lão bà trong nhà.
– Ha ha ha, tẩu tẩu không cần đa lễ, đều là người nhà cả mà, vị ca ca này của ta bỏ tẩu ở ngoài, bao năm mới được gặp một lần, thật ủy khuất tẩu. Lần này tốt rồi, nếu đã tới Trường An, vậy tức là có thể vào nhà, tẩu yên tâm, Tân Nguyệt tẩu tẩu là người rất tốt, không để tẩu thiệt thòi đâu…