Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 1519: Đường Chuyên

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Thời gian trước Trường Tôn Xung bệnh chết đi sống lại, bệnh lành rồi không rời cái gậy được nữa, Tôn tiên sinh nói xương có gai, phải lấy dao cắt đi, Trường Tôn Xung không dám, chỉ uống thuốc hiệu quả rất chậm, đã ba tháng không để ý tới triều chính.

Độc Cô Mưu có lẽ vì trên người thiếu mất một thứ nên càng sống càng khỏe, đi Phục Ngưu Sơn săn bắn còn giết được một con hổ, tặng da cho Vân Diệp, nửa là khoe khoang, nửa là thương cảm, một vị anh hùng cái thế bị hai người khác ép cho sinh tử khó giữ.

Trường Tôn gia nắm trung thư, Vân gia nắm binh bộ, Độc Cô gia giữ hộ bộ, không ai thiếu được người khác, thế là phải cẩn thận thăm dò, cẩn thận tiếp xúc, cuối cùng tìm được khoàng cách thích hợp.

Trường Tôn thị rất thích cục diện này, hoàng đế còn quá nhỏ chưa có kinh nghiệm chấp chính, hiện cả ba người họ mỗi người giữ một cái chân, hoàng đế điều chỉnh, cực kỳ thích hợp. Nhớ tới trước kia Vân Diệp từng nói, chỉ cần bỏ đi dấu ấn gia tộc rõ ràng trên ba thế lực này thì cục diện chân vạc là cách cục chính trị không tệ.

Chỉ có giám sát lẫn nhau, phối hợp cùng nhau, nhượng bộ nhau mới làm cách cục chính trị ổn định, thoát khỏi cái vòng tròn chính trị quái ác người chết pháp lệnh dừng trước kia.

Sở nên Trường Tôn thị luôn quán triệt tư tưởng này cho hoàng đế, đó là khi không cần dùng người ba nhà thì tận lực không dùng, khi bắt buộc phải dùng thì cứ chọn người kém, có thể dùng kẻ ngốc thì tuyệt đối không dùng tinh anh.

Vân gia chả sao, triều đường chỉ cần một Vân Diệp nửa nghỉ hưu, thêm vào Vân Thọ chống cửa là đủ, chỉ cần Vân gia yên ổn, Vân Thọ nắm chức vị gì cũng không quan trọng.

Thực ra Vân Diệp rất lo, con cái Vân gia hình như không thích làm quan, Vân Thọ là bất đắc dĩ, Vân Hoan là tên công tử phong lưu, căm ghét triều chính. Vân Lôi là đứa không an phận, bị mẫu thân giáo huấn một trận thế là chạy luôn tới chỗ đại ca ở Lĩnh Nam không về, làm Tiểu Miêu thương tâm cực độ.

Con Vân Thọ cũng thế, mỗi lần nhìn hai đứa bé ăn cơm cũng cầm sách xem, Tân Nguyệt chỉ biết thở dài, thích học vấn không có gì sai, nhưng tước vị của Vân gia vẫn phải kế thừa.

Hai đứa con của Lý Dung thì hùng tâm ngùn ngụt, được Lý An Lan nuôi dạy từ nhỏ, chẳng biết huyết mạch Lý gia nó làm sao, bẩm sinh thích quyền lực, nay đang tự làm hạm đội cho mình.

Lý An Lan chưa bao giờ xuất hiện cùng Tân Nguyệt, đại bộ phận thời gian ở cùng Linh Đang.

Thấy trượng phu ngồi ở hoa sảnh uống trà, miệng ngâm nga hát, ca từ quái đản, khó nghe lại chướng tai, cẩn thận tới gần, nỗ lực phân biệt thứ khẩu âm lạ lùng đó, nhưng bất kể nàng nghe thế nào cũng không ra.

– Ta còn sắp không hiểu nổi nữa mà nàng hi vọng hiểu nỏi à?

Vân Diệp khinh bỉ nhìn Lý An Lan lấm la lấm lét bên cạnh.

Lý An Lan đứng thẳng dậy, tới bên ghế Vân Diệp cười:

– Chẳng qua là ca khúc của Bạch Ngọc Kinh thôi, thật khó nghe. Trước kia chỉ cần nhắc tới Bạch Ngọc Kinh là chàng nổi giận, bây giờ thành quyền thần lớn nhất thiên hạ rồi, không ai làm gì nổi nữa, dám nghênh ngang hát ca khúc của Bạch Ngọc Kinh. Nói cho cùng tính chàng vẫn là chó trông nhà.

Vân Diệp thò tay bóp mông Lý An Lan một cái:

– Đậu hũ già ăn vẫn không tệ.

Tuổi cao rồi, ăn đậu hũ dễ đau lưng, Tân Nguyệt còn nổi giận, cùng Lý An Lan chui vào chăn, bị Tân Nguyệt chỉ mặt mắng mỏ, có cảm giác bị bắt gian tại giường.

Nam nhân lúc này hoặc ngoan ngoãn nghe lời, hoặc thẹn quá hóa giận, Vân Diệp quyết đoán chọn cái thứ hai, ấn Tân Nguyệt xuống giường đánh hai cái vào mông, sau đó cùng Lý An Lan đã mặc xong y phục nghênh ngang bỏ đi, để lại Tân Nguyệt nổi giận một mình trong phòng.

Tiểu Vũ đứng bên cạnh sư phụ không nói gì, chỉ ngoạc miệng cười ngốc nghếch, phải thừa nhận con bé này giờ cười ngớ ngẩn cũng động lòng người.

– Biết Bạch Ngọc Kinh của con xây xong rồi, không cần đắc ý như thế, Bạch Ngọc Kinh ở trên trời, là vầng trăng, hiểu không hả? Nói cho con biết, đường gần mới dùng đơn vị đo như dặm, nếu xa phải dùng đơn vị khác, là tốc độ kiêm thời gian, ví như thời gian ánh sáng đi trong một năm, gọi là năm ánh sáng.

– Hiện giờ sư phụ con tuổi cao, quan lớn, có thể thoải mái nói lung tung, con cứ hồ đồ mà nghe, coi như là chuyện nhỏ giữa sư đồ ta.

– Nghe nói khi tốc độ của con vượt quá ánh sáng, cả thế giới sẽ khác hẳn. Biết ánh sáng nhanh cỡ nào không, là chớp mắt. Nhà ta làm toán học nên phải có con số thích hợp, con chia nửa canh giờ ra ba nghìn sáu trăm phần, ánh sáng trong một phần đó có thể chạy được sáu mươi vạn dặm. Ở điểm này sư phụ có thể đảm bảo chính xác, trừ khi tốc độ của con vượt qua được cực hạn này nếu không thì không thể thấy Bạch Ngọc Kinh.

Tiểu Vũ vẫn cười hì hì, không hề bận tâm tới luận điệu quái lạ Vân Diệp nói, lấy trong ông tay ra một cuộn tranh:

– Sư phụ nói đương nhiên là chính xác, con coi đó là mục tiêu sau này là được, có điều sư phụ xem Bạch Ngọc Kinh nhà ta đi.

Vân Diệp liếc một cái khinh thường ném qua một bên:

– Kém cỏi, đục vài cái phòng trong sơn động liền cho rằng là Bạch Ngọc Kinh, còn kém xa lắm.

Rồi xoa đầu Tiểu Vũ nói:

– Tính khí tiểu cô nương bao giờ mới sửa đây, chớp mắt một cái con của con sắp thành thân rồi, sao con chỉ lo chơi không để ý tới hôn sự của Tiểu Lão Hổ. Lưu Chính Vũ chạy tới chỗ ta than vãn sáu bảy lần rồi, con định người ta nuôi khuê nữ giúp tới lúc nào?

Tiểu Vũ không kịp sửa lại mái tóc rối bù, vội chạy đuổi theo cuốn tranh bị gió thổi đi mất, bắt kịp rồi cho vào lòng, tức tối nói:

– Con không ưa khuê nữ của ông ta, chỉ được cái cao lớn, không có óc, Tiểu Lão Hổ là trưởng tử đích tôn của Địch gia, không chỉ thông minh, tướng mạo cũng tốt, nếu cười một nữ tử ngốc. Con sẽ bị tức chết.

– Con nói xem nhìn trúng khuê nữ nhà nào rồi, Tiểu Lão Hổ nói với ta nó thích khuê nữ nhà Lưu Chính Vũ, nhi tử con giống hệt tính con, có giỏi con chia rẽ chúng cho ta xem, cẩn thận chúng nổi giận tư bôn thì con mang chắc cái danh ác bà bà đấy.

– Nó dám!

Tiểu Vũ mày dựng ngược, uy phong viện phán không nhỏ:

– Sao không dám, Tiểu Lão Hổ có quan chức, nó chẳng thèm cái bá tước của Tiểu Kiệt, con làm được gì? Tới lúc đó nó xin điều ra ngoài, Lưu Chính Vũ không an bài nổi cho nữ tế vị trí tốt sao?

– Ta biết từ nhỏ con lớn lên trong nhà ta, sau đó làm tiên sinh thư viện, cả đời tiếp xúc toàn nhân vật tinh anh, coi thường nha đầu ngốc của Lưu gia. Con thích người thông minh, nhưng Tiểu Lão Hồ không thích, nó thích cưới thê tử hiều hậu sống vui vẻ cả đời.

– Theo ta thấy suy nghĩ của Tiểu Lão Hổ không sai, cưới lão bà phải cưới người ngốc một chút, con xem Tiểu Kiệt giờ suốt ngày mặt mày nhăn nhó, có chút lạc thú nào không, còn chẳng phải do con quản chết à?

– Tiểu Lão Hổ nhìn thấy hết nên mới nhất định cưới lão bà ngốc, con chúng ta tinh như khỉ, con muốn nắm trong tay không dễ đâu.

– Năm xưa con gả Hạ Lan cho Thọ Nhi, tưởng là kế thành, kỳ thực người ta chống lại con rồi, Hạ Lan không phải là người tính cách ngang ngược, bao năm qua giúp Yên Dung xử lý chuyện nhà thỏa đáng, tuy là thị thiếp mà sống còn tự do hơn chủ mẫu. Mấy chiêu số con dạy cho Hạ Lan đều vô ích. Sư phụ thấy mình sai rồi, dạy con một đống thứ lung tung sao không dạy con biết yêu thương người khác, theo cách nói của Bạch Ngọc Kinh thì con có IQ siêu quần, EQ cực thấp. Nha đầu ngốc, đem trí tuệ dùng vào tình cảm là vô ích, đôi khi ngốc nghếch một chút mới khiến người ta cảm động.

– Người thông minh tất nhiên là biết xử lý tình cảm, nếu xử lý không tốt thì không phải là người thông minh.

Tiểu Vũ hiếm khi phản bác sư phụ một câu, dù sao trí tuệ luôn là thứ nàng kiêu ngạo.

– Câu này làm khó sư phụ rồi, có điều theo sư phụ biết, trí tuệ có mũi nhọn, dễ làm bị thương người khác, biểu hiện cao cấp của trí tuệ là lão luyện hoặc khoáng đạt. Con xem Nhan phu tử, Lý Cương tiên sinh, rồi nhìn sư phu con, đều là khoáng đạt. Ví như vừa rồi bị sư mẫu con bắt gian tại giường, biết ta dùng cách gì thoát nạn không, là thẹn quá hóa giận, cách này rất ngốc, nhưng rất hữu dụng.

Tiểu Vũ cười gập người, tình hình trong nhà sao nàng không hiểu, từ khi Lý An Lan tới phủ, sư nương liền phòng như phòng trộm, sư phụ và Lý An Lan còn cố kỵ chút thân phận, sư nương chẳng thể lấy thân phận ra trước mặt Lý An Lan, nên thẳng thắn giở trò đanh đá cá cầy.

Thấy Tiểu Vũ cười cười, Vân Diệp cũng cười ha hả:

– Đạo phu thê là thế, không nói đạo lý gì hết, cũng không phải là chỗ giảng giải đạo lý, con xinh đẹp tuyệt luân, lại thông minh chưa từng có. Năm xưa tìm phu quân cho con làm sư phụ sầu bạc tóc, không nhẫn tâm đưa Tiểu Kiệt vào miệng hổ, nhưng không tìm được dê thế tội, nhìn khắp Đại Đường cũng chỉ Tiểu Kiệt có thể phản kháng một chút, nên mới tác thành hôn sự này, nhìn hai đứa cầm sắt hòa minh, sư phụ thực lòng vui mừng.

– Nhưng mấy năm qua con say mê vào cái gọi là Bạch Ngọc Kinh, muốn khai tông làm tông sư, nha đầu à, tông sư không truy cầu như con được, nó tự sinh ra dưới nền tảng sâu dầy. Ta từng chứng kiến quá trình khai ngộ của Nguyên Chương tiên sinh, Ly Thạch tiên sinh, rất thống khổ, như mãng xà lột da để có cuộc sống mới vậy. Tuyệt đối không phải xây tòa lầu cao là thành được, con muốn đạt tới cảnh giới tông sư, thông tuệ là kẻ địch lớn nhất của con, nào, sư phụ cho con một thứ, lĩnh hội cho tốt. Đây là thứ năm xưa cho sư phụ chút cảm ngộ, sẽ có ích cho con.

Tiểu Vũ tới trước mặt Vân Diệp cho dù bao nhiêu tuổi cũng biến thành tiểu cô nương tính khí quái dị, không muốn theo, bị Vân Diệp kéo vào thư phòng.

Trải một tờ giấy thật to, nha hoàn mài mực xong rồi đi ra. Vân Diệp nhấc bút, chỉ vài đường nét đã có tấm mai rùa cực lớn xuất hiện, Vân Diệp bây giờ ít vẽ rùa rồi, tuy Ô Quy Đồ của Sở công cùng với tranh nhân vật của Triển Tử Càn được xưng là song tuyệt, nhưng Sở công rất ít vẽ, nên có tiền cũng khó kiếm.

– Con không muốn rùa, đây lại còn là con rùa lật ngược.

Người khác coi là ngàn vàng khó kiếm, với Tiểu Vũ lại là không đáng một xu, cho rằng sư phụ vẽ rùa để trêu mình.

– Câm mồm.

Vân Diệp bực mình mắng, lại cầm bút viết ở chỗ giấy trắng:

– Nằm dài bài cát ba năm rưỡi, sóng lớn nổi lên ta trở mình.

Cẩn thận thấm khô mực dư, thổi khô rồi cuộn lại nhét vào tay Tiểu Vũ:

– Năm xưa lúc sư phụ xui xẻo nhất dựa vào câu này mà sống đó, nghĩ có kỹ ý tứ trong đó, dàn lên tường mà xem.

– Bị người ngoài nhìn thấy sẽ nói sư phụ là lão ô quy, con là tiểu ô quy.

Tiểu Vũ mặt như đưa đám, rất là không muốn:

– Hừ! Chỉ cần con sống vui vẻ, môn phái của chúng ta sửa từ Bạch Ngọc Kinh sang Ô Quy bang cũng có sao, chẳng những con phải xem mà Tiểu Kiệt cũng phải xem.

Nói xong đuổi Tiểu Vũ ra khỏi cửa, bảo nàng mau về nhà.

Tiểu Vũ rầu rĩ về nhà, thấy Địch Nhân Kiệt đang làm việc thì thở dài, bảo nhà bếp nấu ít đồ ngọt, Địch Nhân Kiệt thích ăn ngọt, cả đời không thay đổi.

Lặng lẽ ngồi bên ghế cùng trượng phu, lời sư phụ nói vừa nãy nàng vẫn nghe vào tai, nhìn trượng phu rất lâu mới phát hiện hắn không trẻ nữa.

Địch Nhân Kiệt xử lý xong văn thư ngẩng đầu lên phát hiện Tiểu Vũ nhìn mình không chớp, cười nói:

– Về rồi à, sư phụ có cái nhìn thế nào về Bạch Ngọc Kinh của nàng.

Tiểu Vũ mở tờ giấy kia ra:

– Đó là lời dạy bảo của sư phụ, một con rùa đen nằm ngửa.

Địch Nhân Kiệt lại có cái nhìn khác, thưởng thức con rùa nói:

– Bút pháp của sư phụ ngày càng lão luyện, nàng xem con rùa này tuy thân ở khốn cảnh, vẫn bộ dạng mặc kệ mệnh trời, muốn chúng ta đừng đem cuộc sống biến thành quả đắng, trân trọng những gì trước mắt mới là chính xác.

Tiểu Vũ lạnh nhạt nhìn hắn:

– Sao thiếp không nhìn ra? Thiếp chỉ thấy một con rùa xui xẻo, thêm vào hai câu thơ, rõ ràng là chửi người.

Địch Nhân Kiệt cười lớn:

– Tính sư phụ là thế đấy, cả đời giấu chân lý trong sự khôi hài hoặc mừng giận, nàng nghĩ kỹ xem, rất nhiên tiên đoán của sư phụ đều chẳng phải thành sự thực rồi sao?

– Nói ra còn có ai tầm nhìn xa hơn sư phụ nữa không, Viên Thủ Thành xưng hai kiếp làm người, ta thấy vẫn chỉ là hạng thần côn, người như thế xách giày cho sư phụ cũng không xứng.

– Sư phụ là người hoàn mỹ nhất, có tình với thê tử, có nghĩa với bằng hữu, có sự thương xót với kẻ yếu, chỉ cần bảy năm sau sư phụ thoái ẩn là sẽ thành nhân vật tựa Chu công.

Tiểu Vũ không tán đồng:

– Thế thì sao, bản thân ủy khuất cả đời, luận trí tuệ, luận thủ đoạn, luận khí phách, sư phụ đều không thiếu, dù làm Vương Mãng cũng hơn Chu Công trăm lần.

Địch Nhân Kiệt yêu thương nhìn Tiểu Vũ đang bất bình:

– Nếu sư phụ thực sự sát hại con cháu Lý gia thì nàng có còn thân thiết với sư phụ không? Muốn giết Lý Quyết phải giết thái hoàng thái hậu và Ngụy vương thái, rồi Ngô vương Khác, Thục vương Ảm, Tề vương Hữu. Rồi giết sạch hảo hữu trong đời, thuận tiện chặt đầu hồng nho thư viện mới có thể soán vị thành công. Nếu thế sư phụ không còn là Phiêu kỵ đại tướng quân được người người tôn kính tận đáy lòng không?

– Tiểu Vũ, nàng thực sự muốn sư phụ thành kẻ tiểu nhân độc ác, lục thân bất nhận sao? Vì một cái hoàng vị, không đáng.

– Ba năm qua, sư phụ tựa nghỉ ngơi dưỡng thân, thực ra người luôn chú ý mõi biến hóa, nàng thực sự nghĩ thiên hạ thái bình rồi sao? Loại kiêu hùng như Trường Tôn Xung, Độc Cô Mưu có kẻ nào không xoa tay múa chân muốn sáng lập một phen sự nghiệp.

– Nhưng sư phụ chưa chết, bọn họ không dám nhúc nhích, ba năm trước sư phụ không hỏi trắng đen đã chôn sống Lý Tượng là tuyên bố kẻ nào gây chiến loạn là chết! Cho nên những kẻ có dã tâm đều cúi đầu xuống, chỉ sợ lộ ra chút bất mãn khiến sư phụ biết gặp phải thảm họa.

– Sư phụ trí tuệ hơn nàng nghĩ nhiều lắm, người ta cải cách đều phải vung đao tiến hành, như Thương Ưởng, Triều Thác. Chỉ có sư phụ là âm thẩm trộn lẫn nó vào thời gian. Chức quyền lục bộ đang không ngừng chia nhỏ, hướng đi trên triều không phải chỉ một câu nói của hoàng đế có thể cải biến nữa, quyền lợi đang tiến theo phương hướng hành pháp, lập pháp, tư pháp.

– Hoàng đế là tượng trưng của quốc gia, giá trị tồn tại duy nhất là đại biểu cho trời thống trị mảnh đất này, muốn nắm đại quyền sinh tử trong tay như thái tông và cao tông là không thể.

– Trong mắt sư phụ, làm hoàng đế chẳng những vô vị, còn vô cùng ấm ức, thay đổi quốc gia, lập quy củ vạn thế mới là chuyện nhân vật vĩ đại phải làm.

– Ta thấy người vì dân sinh lập mệnh, vì vạn thế dựng thái bình như sư phụ mới là vĩ nhân chân chính. Sư phụ luôn nói mình là viên gạch lót đường, không cầu gì, chỉ cầu những người đứng trên lưng mình có thể nhìn xa hơn, đi xa hơn.

– Được làm đệ tử của lão nhân gia là may mắn ba đời của Địch Nhân Kiệt ta.

Tiểu Vũ buông một tiếng thở dài:

– Thiếp vì Bạch Ngọc Kinh hư vô xa xăm lãng phí sáu năm, sáu năm này là lúc sư phụ thi triển hoài bão, sư phụ đúng là làm rất bí mật, ngay người như thiếp cũng không thấy. Tiểu Kiệt, chúng ta sống dưới cánh sư phụ, tuy an toàn nhưng không có hào quang riêng của mình, xem ra thiếp phải về thư viện làm tốt chức viện phán của mình rồi.

Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười lớn:

– Dưới ánh mặt trời, đom đóm không sáng cũng được.

Chọn tập
Bình luận