Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Chuyên

Chương 1520: Lão Hổ Xuất Tuần

Tác giả: Kiết Dữ 2
Chọn tập

Vân Diệp ngoáy mạnh tai, vì ngứa hết sức.

Cũng chẳng biết kẻ nào nói xấu mình, Lý An Lan giúp y ngoáy cái tai còn lại, móc ra một miếng rái tai lớn nhăn mặt chê bai một phen. Tân Nguyệt mặt âm trầm gạt tay Vân Diệp, giúp y ngoáy tai còn lại.

Hai bên cùng tiến rất phiền, tai Vân Diệp bị hai nữ nhân giận dỗi kéo thật dài, không dám nhúc nhích, sợ bị hai nữ nhân điên này chọc điếc luôn.

Tiểu tôn tử chạy tới, thấy thảm cảnh của gia gia liền tự giác xoay người chạy luôn, Vượng Tài cũng tới, thấy không có món gì ngon lại chạy đi. Vân Diệp muốn kiếm người cứu mình cũng không được, lần đầu phát hiện nhiều lão bà là chuyện vô cùng đáng ghét.

Đoán chừng hai cái tai sạch lắm rồi, Tân Nguyệt dù sao cũng thương trượng phu, buông tay ra, trừng mắt với Lý An Lan.

Lý An Lan cũng buông tai Vân Diệp ra mỉm cười nhìn Tân Nguyệt:

– Cô sinh được cho phu quân hai nhi tử, còn ta sinh được một nam một nữ, cho nên hiện có nhiều cái để khoe hơn.

Tân Nguyệt cười giễu cợt:

– Nhi tử ta sinh mang họ Vân, nhi tử cô sinh mang họ Lý, khuê nữ của cô một tay ta nuôi nấng. Gà mái đẻ trứng nhiều lắm, trong nhà mỗi ngày có nghìn quả trứng gà, đẻ ra được ghê lắm à?

Lý An Lan nhất thời cứng họng, Vân Diệp thừa cơ xen vào:

– Quái lạ, khi còn trẻ các nàng chung sống hòa bình, sao già rồi lại ghen tuông với nhau. Ha ha ha, cũng tốt, lão phu khỏi cô đơn, sau này ba chúng ta cùng cãi nhau. Khi các nàng cãi nhau nhớ gọi thêm ta, tránh ta chạy đi kiếm mấy người trẻ tuổi về. Xử Mặc viết thư nói hiện hắn thủ huyện Mễ Chi, là ổ mỹ nhân hiếm có, đã gọi ta mấy lần rồi.

Lý An Lan cuối cùng tìm được đề tài:

– Chàng có bản lĩnh thì đi xem, trong nhà có năm tỷ muội đấy, tối qua còn nói lực bất tòng tâm, hôm nay đã bừng bừng dã tâm rồi. Người Trình gia chẳng tốt đẹp rồi, Trình Xử Mặc có thời gian làm mai thì đuổi kế mẫu còn ít tuổi hơn khuê nữ của hắn đi đã.

Thế là thành lửa thiêu liên doanh rồi, chuyện không xong thì lập tức trốn xa ngàn dặm, đó là nguyên tắc của sát thủ, cũng là tố chất của danh tướng, vì thế Vân Diệp dẫn Vượng Tài chạy tới nhà Lý Thái, xem cái máy bay động cơ làm ra sao rồi.

Nghe nói động cơ của Lý Thái hình bát giác quái dị, thoát thai từ thái cực, mang ý âm dương liên hoàn liên miên không dứt, sau đó bị hắn suy diễn thành hình dạng bát quái…

– Càn đại biểu thiên, khôn đại biểu địa, khảm đại biểu thủy, ly đại biểu hỏa, chấn đại biểu lôi, cấn đại biểu sơn, tốn đại biểu phong, đoái đại biểu chiểu trạch. Tổng cộng có sáu tư loại biến hóa.

Lý Thái dương dương đắc ý giới thiệu kiệt tác của mình cho Vân Diệp, thấy Hi Mạt Đế Á không ngừng gật đầu tán thưởng, Vân Diệp cố nén kích động muốn rống lên, tiếp tục kiên nhẫn nghe hắn phét lác.

– Động cơ này làm ta tốn không biết bao công sức, ngươi cũng biết, riêng luyện xăng đốt đã cực khó, trong cả đống dầu hỏa chỉ rất ít dùng được, nổ vài lần rồi mới bị động cơ bát quái của ta hàng phục. Ha ha ha, bát quái tương sinh tương khắc, lại tương hỗ, bát môn ” Hưu, sanh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai ” có cửa sinh, cửa tử. Nên chỉ cần máy bay của ta đi theo cửa sinh là bình an vô sự.

Vân Diệp không nhịn được nữa:

– Nếu ta có việc phải bay về phía cửa tử thì sao.

Lý Thái không nói nữa, Hi Mạt Đế Á trừng mắt nhìn con quỷ đáng ghét Vân Diệp.

Nghe tiếng động cơ rít ầm ầm, tim Vân Diệp cũng đập thình thịch, ôm ngực lảo đảo chạy đi xa, không nghe thấy cái tiếng động làm người ta vỡ ngực đó mới khá hơn.

Vân Diệp phát hiện cái động cơ này còn con đường dài phải đi, nếu Lý Thái đã thích động cơ hình bát giác thì cứ làm thành hình bát giác đi, ai quy định động cơ nhất định phải như thứ mình nhìn thấy ở kiếp trước.

Vượng Tài cũng không chịu nổi tiếng ồn đinh tai nhức óc đó, theo sát bên Vân Diệp.

– Công gia, chúng ta về nhà thôi, ở đây lâu lão nô thấy sẽ chết đấy.

Lưu Tiến Bảo lớn tiếng khuyên:

Về nhà? Vân Diệp thở dài, hai lão bà tử thích ăn dấm đang hoành hành trong nhà, mình có nhà chẳng thể về, nhìn thành Trường An đột nhiên động lòng, mình đã hơn một năm không vào thành, giờ đi xem thử cũng không tệ.

Một cỗ xe trâu là được, trước kia không hiểu vì sao Nhan lão tiên sinh thích xe trâu, giờ hiểu rồi xe trâu rất vững vàng, tuổi cao, xe trâu chậm chạp rất hợp mình ngắm cảnh bên đường.

Lưu Tiến Bảo và các gia tướng khác cũng đỏi thành trang phục phổ thông, mấy năm qua dù giàu có đến mấy cũng thích mặc áo cộc. Thực ra đều là nông gia cả, trừ ăn ở thay đổi, còn lại chẳng có gì khác.

Có nhiều nhà rất lười, cành đậu phộng đã khô vàng rồi mà không biết đào, đúng là, Lưu Tiến Bảo rụt cây đậu phộng trong đất cát mềm xốp ra, trên cành đầy củ.

Chàng trai trông ruộng định ra nói lý luận, thấy Vân Diệp ngồi trên xe, lập tức nhổ thật nhiều đậu phộng, mang sang mương bên cạnh rửa sạch, cung kính dâng lên. Người trang tử xung không ai không biết lão công gia, trước kia hay thấy, nghe nói lão công gia làm ruộng rất giỏi, chỉ là tuổi cao rồi không ra ruộng được nữa thôi.

Công năng dạ dày của Vân Diệp rất tốt, giỏi khắc chế đồ tươi, cho nắm đậu phộng vài miệng nhai, tựa hồ còn ngon hơn chín.

Con trâu già nhàn nhã bước về phía thành Trường An, Vượng Tài buồn chán hết chạy trước lại lẽo đẽo theo sau. Vân Diệp khoan khoái dựa vào đống đệm dày, vừa bóc đậu phộng, vừa nhìn bốn phía.

Ngọn đồi phía trước trồng toàn hoa quả, dưới là ao cá không lớn, chàng trai trông ruộng có năng lực truyền tin rất mạnh, khi xe trâu của Vân Diệp đi qua, chủ nhân vườn quả đã cười híp mắt xách một giỏ đủ các loại quả, mời lão công gia nếm thử.

Lựu không tệ, lấy dao rạch một cái, hạt bên trong no đủ, ngọt lại còn mang mùi rượu, lựu này mang ủ rượu tốt nhất.

Thấy chủ vườn quả há miệng cười không đi, biết hắn đợi mình khen, Vân Diệp giơ ngón cái lên nói quả ngon, chủ vườn mới hớn hở thi lễ rời đi.

Vân Diệp chẳng nhớ mình đang khen ngợi bao nhiêu thứ nữa, dù sao chỉ cần thứ mình khen hai ngày sau sẽ có tấm biển lớn bày ra, chủ nhân Vân gia cũng khen cái này cái kia.

Vào trong một cái quán trà chủ nhân Vân gia khen ngon, nghe nói là lục trà thượng hạng, nhíu mày nhổ trà đi, dám lấy nước rửa chân lừa người, mai phải phái người đập biển.

Chủ nhân Vân gia nói rượu ngon, kẹo hoa quế ngon, mía ngon, quả khô ngon, nói không chừng là lời khách khí thôi, nhưng chủ nhân Vân gia khen áo lót nữ sĩ tốt thì quá đáng rồi.

Lưu Tiến Bảo nổi giận xông vào định đập quán, ai ngờ vừa mới vào đã bị đám nữ nhân váy xanh váy đỏ đuổi ra.

Một phụ nhân vai u thịt bắp chống nạnh chửi Lưu Tiến Bảo, nói mình là quả phụ kinh doanh một cái cửa hiệu nhỏ, nếu cho nam nhân vào còn gì danh tiết nữa, nếu thích thân kiếm bà mai tới đàng hoàng.

Lưu Tiến Bảo là người quen nói chuyện bằng nắm đấm, chẳng làm gì nổi phụ nhân đanh đá, Vân Diệp chẳng bật tâm, cười híp mắt xem náo nhiệt, làm người đại diện cho cửa hàng nội y cũng sao đâu, phụ nhân đó nếu vì thế kiếm thêm được vài đồng nuôi con cái cũng tốt.

Xe trâu tiếp tục đi, cách thành Trường An còn mười dặm đã thấy cửa hiệu khắp nơi, vào thành không biết còn phồn hoa thế nào.

– Xem ra phải làm đường vành đai rồi.

Vân Diệp tử lẩm bẩm, xe lúc đi lúc dừng, Ngưu Tiến Bảo đã đánh người ba lần rồi, xem ra vừa nãy bị phụ nhân đanh đá kia chọc giận không nhẹ.

Rẽ vòng rẽ vèo khó lắm mới ra được đường cái, trên đường có hoàn khố đua ngựa, kẻ kỹ thuật cao siêu, vó ngựa vèo một cái lướt qua đầu thương cổ, kẻ kỹ thuật kém đá đổ sạp hàng. Có điều còn biết nói lý, đền tiền hàng hỏng, Vân Diệp thấy rất nhiều người ném đồ dưới vó ngựa, đợi ngựa dẫm nát gào khóc đòi bồi thường.

Thấy đám tiểu tử kia đến tiền xong, Lưu Tiến Bảo cười híp mắt đi tới, vung roi quất túi bụi, có kẻ vừa định mở miệng chửi thì bị đồng bọn bịt miệng lại, nếu chửi không phải chỉ một vài roi là xong chuyện, dù Sở công không trách tội, về nhà cũng bị lão tử đánh chết.

Quất xong một trận roi, đường phố yên tĩnh hẳn, rất nhiều thương cổ lộ vẻ tiếc nuối, nhất là mấy người bán đồ gốm, vừa mới đẩy một sọt ra đường xong…

Tên tiểu tử kia bê cả hũ gà tới rồi thì đành xé một cái đùi gà thong thả ăn, tài nghệ không kém, không hổ gia truyền hơn trăm năm.

Người bán gà xem thường người bán vịt, nhưng người bán chuối tiêu thì không, thế là một buồng chuối xanh được treo ngược lên, miệng chát không nói lên lời, gân cổ định đánh tên bán chuối.

Đúng là thế gian vui vẻ, Vân Diệp nhìn tới cao hứng, vui vẻ đi tới cổng Chu Tước.

Cái gì? Không cho xe trâu vào Trường An? Phải ngồi xe ngựa của quan gia? Lưu Tiến Bảo không tin, đám hoàn khố sau lưng cũng không tin, sau khi quan trong thành ăn một trận đòn dế rên, xe trâu nghênh ngang vào thành, công gia ngồi xe trâu trong hoàng thành còn chẳng vấn đề gì nữa là.

Vân Diệp chẳng ngăn cản, tuy y biết tình hình giao thông trong thành rất tệ, xe ngựa công cộng là cách huyện lệnh Trường An Chu Tông nghĩ ra, hiện rất nhiều thành phố học theo.

Mình ngồi xe trâu chậm rề rề ắt sẽ làm giao thông trong thành có vấn đề, nhưng y kệ, chỉ muốn xem trong thành xuất hiện chuyện ngoài dự liệu sẽ xử lý ra sao.

Đường phố thành Trường An đều thẳng tắp như bờ ruộng, phường thị như từng ruộng rau chỉnh tề, nay cổng phường không thấy nữa, đi trên phố có thể nhìn vào nơi sâu nhất trong phường, nơi đó treo kín các loại biển hiệu, Trường An từ trung tâm văn hóa chính trị biến thành đô thị thương nghiệp thuần túy.

Đường Chu Tước rộng trăm thước bị một cái xe trâu của mình làm tắc kín, xe trâu của mình đi trước, không một cái xe ngựa nào dám vượt qua, thế là đội ngũ phía sau ngày càng dài càng đông, bộ khoái đành chỉ huy phân dòng theo hướng khác.

Vì sự xuất hiện của Vân Diệp cả đường Chu Trước mau chóng trở nên trống không, chỉ có một cái xe trâu đủng đỉnh đi trước, theo sau là bảy tám gia tướng và hơn trăm tên hoàn khố.

Đi qua nhà Trường Tôn Xung, tên này mặc thanh sam cầm cuốn sách đợi bên đường, thấy xe trâu tới, thoải mái nhảy lên nói:

– Ngươi rảnh rỗi chuyên môn đi hành hạ người khác đấy à?

Dầu gì cũng là huynh đệ cả đời, hắn nói trung rồi, Vân Diệp cho Trường Tôn Xung một nắm lạc:

– Vốn định tới chỗ Thanh Tước xem động cơ, kết quả lo bị động cơ của hắn chấn chết, lâm thời đổi ý tới chợ tây chơi, ngươi đi không.

Trường Tôn Xung nhai đậu phộng nói:

– Ngươi là lão hổ xuất tuần, đi chấn nhiếp quần thú thì có.

Chọn tập
Bình luận