Hô!
Tay phải Lưu Lỵ hung hăng đánh xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỗ chưởng duyến xẹt qua lưu lại từng đạo khí lãng màu trắng, không khí giống như muốn bị xé ra vậy.
– Chậm đã!
Ánh mắt Lâm Tiêu như điện, thần sắc trầm tĩnh, ngay khi bàn tay Lưu Lỵ bổ trúng mình thì lập tức phát lực phần eo, thân hình như thiểm điện tránh ra bên cạnh, khó khăn lắm tránh đi công kích của Lưu Lỵ, đồng thời trong miệng hét lớn lên tiếng.
– Hai tháng không gặp, không nghĩ tới thực lực của ngươi vậy mà cũng tăng lên không ít.
Lưu Lỵ một kích chưa trúng, trên mặt có chút khẽ biến, bất quá trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, cười lạnh nói:
– Sao hả? Chẳng lẽ ngươi muốn đầu hàng nhận thua, ta ngược lại có thể cho ngươi cơ hội này, chỉ cần ngươi bây giờ quỳ trước mặt cầu xin ta tha thứ thì ta có thể cân nhắc buông tha ngươi một con ngựa.
Lưu Lỵ ánh mắt cao ngạo, trong ánh mắt tràn đầy ý trào phúng, hận ý của nàng đối với Lâm Tiêu rất lớn, chỉ đánh thương đối phương căn bản không thể giải mối hận, càng muốn chèn ép Lâm Tiêu về mặt tinh thần, tự tôn của nàng đã bị nhục nhã, chỉ có thể dùng phương thức nhục nhã đối phương để đền bù, vừa nghĩ tới gia hỏa Lâm Tiêu đáng giận này quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ thôi thì trong lòng Lưu Lỵ đã bay lên một cổ cảm giác thoải mái khó tả.
Đương nhiên, nếu Lâm Tiêu thực cho rằng chỉ cần dập đầu cầu xin mình tha thứ thì mình sẽ tha cho hắn, vậy thì thật sự rất ngu ngốc, mình chẳng những phải khiến hắn mất đi tất cả mặt mũi, càng phải lâm tràng phế đi võ công của hắn, đánh cho hắn tàn phế, khiến hắn đời này cũng không thể trở thành một gã võ giả, vĩnh viễn đều ở vào thống khổ, tuyệt vọng và hối hận.
– Thế nào, Lưu Lỵ đại nhân ta có đại lượng, cho ngươi cơ hội này, còn không mau quỳ xuống nhận sai cho ta.
Lưu Lỵ nhướng mày, lạnh giọng quát chói tai.
Lòng của nàng không thể nói là không ác độc, mí mắt khẽ nhướng, một bụng ý nghĩ xấu liền bừng lên.
– Ha ha, nhận sai, ta thấy ngươi là đang nằm mơ, dùng tu vi Chân Võ giả nhất chuyển của ngươi lấn áp đệ tử Huấn Luyện Quán, cảm giác thành tựu của ngươi là vậy sao?
Lâm Tiêu thần sắc lạnh lùng, ngữ khí lạnh như băng:
– Ngươi đã ra tay với ta, ta cũng không thể khoanh tay chịu chết, Lâm Tiêu ta tuy rằng thực lực không đủ, nhưng cho dù bại, cũng muốn bại quang minh chính đại, chết, cũng muốn bị chết đường hoàng, nếu cừu hận giữa chúng ta đã không cách nào giảm bớt, hiện giờ Lâm Tiêu ta ở ngay chỗ này ước sinh tử đấu với ngươi, ngươi, có dám tiếp nhận không? !
Lâm Tiêu lưỡi đầy sấm mùa xuân, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị quát hỏi, tiếng hỏi quanh quẩn khắp toàn bộ trong Huấn Luyện Quán.
– Cái gì?
Lâm Tiêu vừa mới nói xong, tất cả đệ tử chung quanh đều sợ ngây người.
– Lâm Tiêu vậy mà ước đấu sinh tử với Lưu Lỵ giáo quan, ta có nghe lầm không?
– Tên điên, thật là một tên điên.
– Lâm Tiêu mới chỉ là Luyện Cốt đỉnh phong, coi như hai tháng này hắn chăm chỉ khổ luyện thế nào, nhiều nhất cũng chỉ tấn cấp Luyện Tủy, cho dù đối chiến với Lưu Lỵ giáo quan hai tháng trước cũng cơ hồ không có phần thắng, huống chi Lưu Lỵ giáo quan hiện giờ mở Nguyên Trì, tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển, dùng thực lực Lâm Tiêu khiêu chiến nàng căn bản chính là muốn chết.
– Ngươi. . .
Mà ngay cả thần sắc Lưu Lỵ cũng cứng lại, trong nội tâm hung hăng run rẩy thoáng một phát, mở to hai mắt nhìn qua Lâm Tiêu, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.
Sinh tử đấu, chính là phương thức giải quyết ân oán giữa võ giả. Giữa người với người tràn đầy gút mắc lợi ích, ở chung sẽ rất dễ sinh ra ân oán, đặc biệt là giữa võ giả, bởi vì ở Tân Vệ Thành, mỗi võ giả đều bị luật pháp của Võ Linh Đế Quốc quản chế, không thể xung đột với nhau! Nhưng một khi rời khỏi thành trì, tiến vào khu vực yêu thú thì không còn luật phép ước chế nữa.
Đó là khu vực mà võ giả, đám yêu thú chém giết, không có pháp luật! Đám võ giả cũng đều là người lăn lộn ở bờ sinh tử, chuyện sinh ra mâu thuẫn với nhau giết chết đối phương cũng không ít.
Mà tất cả thế lực lớn, đế quốc rất không hi vọng nhìn thấy loại chuyện này.
Võ giả, là tài phú của nhân loại!
Là lực lượng trung kiên của nhân loại trong đối kháng với yêu thú, bởi vậy một khi giữa hai võ giả xảy ra xung đột, đế quốc và các thế lực lớn đều có hiệp nghị để giải quyết xung đột giữa võ giả, bất quá, cũng cũng không phải thù hận giữa các võ giả đều có thể đàm phán, một khi đàm phán, giải quyết riêng không được, vậy thì sinh tử đấu chính là biện pháp xử lý cuối cùng.
Song phương ký sinh tử ước, dùng luận võ để giải quyết thù hận. Đương nhiên, cũng không phải nói ký sinh tử ước thì nhất định phải quyết định sinh tử, chỉ cần có một phương nhận thua, buông tha, còn bên kia thoả mãn có thể chấm dứt, bất quá bình thường ký kết sinh tử ước đều là thù hận sâu đậm không thể giảng hòa, bởi vậy kết cục phân ra sinh tử là đa số, là một loại ước chiến tàn khốc nhất.
– Ngươi muốn cùng ta ước sinh tử đấu?
Dưới khiếp sợ cực lớn trùng kích, Lưu Lỵ vốn là khẽ giật mình, chợt khanh khách cười rộ hai tiếng, sắc mặt lạnh lẽo, cắn răng nói:
– Lâm Tiêu, không nghĩ tới ngươi lại có dũng khí bực này, rõ ràng dám cùng ta ước sinh tử đấu, tốt, rất tốt, nếu ngươi đã có gan như vậy, Lưu Lỵ ta tự nhiên không thể phụ hảo ý của ngươi, ta đáp ứng ngươi, bất quá thời gian sinh tử đấu phải là hiện giờ, ngươi có dám tiếp nhận hay không ?!
Lưu Lỵ lạnh lùng cười cười, theo nàng thấy Lâm Tiêu đây là muốn dùng sinh tử đấu để kéo dài thời gian, mà không phải thật sự muốn ước chiến sinh tử với nàng, tự nhiên không thể để cho hắn thực hiện được rồi.
Nghe Lưu Lỵ vừa nói như vậy, rất nhiều đệ tử khiếp sợ đều nhao nhao phục hồi tinh thần lại.
– Lâm Tiêu ước cuộc chiến sinh tử là muốn kéo dài thời gian, tránh đi xung đột lần này!
– Khó trách. . .
Đạo đạo tiếng bàn luận xôn xao vang lên, rất nhiều đệ tử đều tự cho rằng mình hiểu rõ mục đích của Lâm Tiêu, tâm tình kích động cũng dần bình tĩnh lại.
– Lâm Tiêu đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hiện giờ Lưu Lỵ giáo quan đáp ứng hắn rồi, xem hắn còn có lời gì muốn nói nữa.
– Thật sự là ngu ngốc ah, hắn đây là đang tự tìm đường chết!
Rất nhiều học viên ánh mắt đều rơi vào trên người Lâm Tiêu, xem hắn còn lời gì muốn nói.
– Lâm huynh, không thể đáp ứng ah.
Hai người Vương Kiện, Triệu Phi sắc mặt lo lắng, khẩn trương lên tiếng.
Theo bọn hắn thấy thì Lâm Tiêu căn bản không có một chút hi vọng chiến thắng Lưu Lỵ, một khi ước hạ sinh tử đấu, sinh tử do trời định không do người, đến lúc đó coi như là Lô giáo quan bọn hắn muốn giúp cũng không giúp được gì.
Đối mặt với rất nhiều ánh mắt khiếp sợ, khinh thường, trào phúng, đồng tình chung quanh, Lâm Tiêu lại sắc mặt bình tĩnh, như nhạc trì uyên đình, bất động như núi:
– Hiện giờ thì hiện giờ, có gì không dám tiếp nhận chứ.
Oanh!
Một hòn đá kích thích ngàn tầng sóng.