Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 957: Cõng tiếng xấu (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Nhưng trong lòng bọn họ không có nhiều thương hại, đám quái vật màu xanh đáng sợ như thế cần có người khởi đầu trước, chỉ cần không phải là mình, ai đi chẳng được?

Có thiên tài đế đô nhíu mày nói:

– Tứ hoàng tử điện hạ, làm vậy không tốt lắm.

– Có gì không tốt?

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền mở miệng nói:

– Những quái vật màu xanh mạnh như thế, nếu chúng ta tách ra hành động chắc chắn không thể vào được tầng thứ ba, chỉ có tập trung lại bày trận mới có hy vọng sống sót. Nhưng đã bày trận thì phải có người đứng đằng trước nhất, không phải bọn họ thì sẽ là người khác. Nếu ai không vừa lòng thì được thôi, tự nguyện đi lên trước đứng đi.

Chu Tân lạnh lùng cười góp lời:

– Tứ hoàng tử điện hạ nói đúng, hắn nên suy nghĩ cho an toàn của mọi người. Chúng ta đến từ Đế quốc Võ Linh, nghe theo tứ hoàng tử điện hạ sắp đặt là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

– Bà nội nó, tiểu tử Chu Tân không biết ngượng nói câu đó. Lúc ở tầng thứ nhất Chu Tân hại chết bao nhiêu người, nhìn như lo cho chúng ta nhưng thật ra là lợi dụng chúng ta, khi gặp nguy thì nhanh chóng chỉ muốn là người thứ nhất chạy đi, xem chúng ta là bia đỡ.

– Ài, còn cách nào? Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tóm lại chúng ta sớm muộn gì sẽ xông vào bầy quái vật này, nghe nói chỉ tầng thứ ba mới có báu vật thật sự, hơn nữa lực lượng sinh mệnh càng đậm đặc hơn. Nghe nói bước vào tầng thứ hai sẽ có một phần ba xác suất lĩnh ngộ áo nghĩa không gian.

– Ài, mọi người nhịn đi, muốn trách chỉ trách chúng ta không đủ mạnh. Ngươi không thấy mấy người Tiêu Càn sao? Tứ hoàng tử điện hạ dám nói gì với bọn họ không? Khi có đủ thực lực thì ngươi có thể kiêu ngạo như vậy.

– May mắn không kêu chúng ta. Nhóm Lâm Hiên có trách thì nên trách bọn họ xui, lúc ở tầng thứ nhất đắc tội tứ hoàng tử.

Nhiều đệ tử lòng bất mãn. Kinh nghiệm tầng thứ nhất khiến bọn họ nhìn thấu bản chất của đám người Chu Tân, nhưng đối diện tình huống này đa số người bất đắc dĩ không còn cách nào. Nếu không có thủ lĩnh như tứ hoàng tử Bách Lý Huyền e rằng không một người vào nổi tầng thứ ba.

Lâm Hiên lạnh lùng nói:

– Bách Lý Huyền, ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường ta. Tuy ngươi là tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh nhưng chúng ta không cần nghe lệnh ngươi.

La của La Sơn tông cười khẩy nói:

– Lâm Hiên, ngươi biết mình đang nói gì không? Tứ hoàng tử điện hạ là hoàng tử của Đế quốc Võ Linh chúng ta, chuyến đi Sinh Tử Quỳnh Lâu đương nhiên lấy tứ hoàng tử điện hạ chủ đạo, hay ngươi muốn chống đối?

Trong mệnh lệnh của La Kinh Thiên lão tổ, trừ Lâm Tiêu là mục tiêu của La ra, Lâm Hiên cũng nằm trong số đó.

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lạnh lùng nói:

– Lâm Hiên, ta cho ngươi mặt mũi mà không muốn, ngươi có ích lợi gì? Ta nói lần nữa, đứng đằng trước nhất, ta tha cho ngươi một mạng, nếu không tất cả phải chết!

Bách Lý Huyền ngước lên nói với những người khác:

– Nếu mấy người biết khôn bỏ gian tà theo chính nghĩa thì ta cho đường sống, nếu không e kết quả sẽ như Lâm Hiên!

Sau lưng Lâm Hiên, Giang Trần tức giận nói:

– Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền quá bá đạo, chúng ta là gì?

Hứa Chính, Lãnh Uyên Minh biểu tình lạnh băng. Bọn họ cùng là đệ tử Quận Hiên Dật, đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực, không dễ dàng bỏ rơi ai. Ngược lại ba người đứng sau lưng Chu Nguy quen thân với Hứa Chính biến sắc mặt.

Ba người lên tiếng:

– Chu sư huynh, thành Huyền Địa chúng ta và tứ hoàng tử điện hạ không oán không thù, không cần cuốn vào ân oán hai bên.

– Đúng rồi, Chu sư huynh, hay thành Huyền Địa chúng ta rút ra đi?

Lúc trước Lâm Tiêu đánh nhau với Chu Tân, bọn họ không cảm thấy gì. Nhưng Bách Lý Huyền là tứ hoàng tử của đế quốc, thân phận cách biệt với Chu Tân mười vạn tám ngàn dặm, bọn họ không đắc tội nổi. Lúc ở tầng thứ nhất bọn họ bất đắc dĩ không có cách nào khác, giờ tứ hoàng tử cho cơ hội, mấy người đánh trống rút lui.

Chu Nguy sắc mặt khó xem nói:

– Sao mấy người có thể như vậy?

Ba người thi nhau mở miệng nói:

– Ta biết Chu sư huynh và Hứa Chính sư huynh Quận Hiên Dật là quen biết sinh tử, nhưng vào Sinh Tử Quỳnh Lâu liên quan toàn bộ dân chúng Thành Huyền Địa, xin đừng hành động theo cảm xúc!

– Đúng vậy! Không phải chúng ta tham sống sợ chết mà chỉ tại đối phương là tứ hoàng tử điện hạ của đế quốc!

Chu Nguy im lặng. Đúng vậy, gã đắc tội với tứ hoàng tử điện hạ không sao, nhưng nếu bao gồm Thành Huyền Địa bị tứ hoàng tử Bách Lý Huyền ghi hận thì lỗi lầm của Chu Nguy rất lớn.

Lâm Hiên mở miệng nói:

– Chu huynh đừng khó xử, chúng ta thông cảm.

Biểu tình Lâm Hiên lạnh lùng, hắn hiểu suy nghĩ trong đầu đám người Chu Nguy.

Chu Nguy lúng túng nói:

– Hứa huynh, Lâm huynh . . . Xin lỗi.

Chu Nguy thở dài, dẫn mấy người phe mình đứng ra ngoài.

Thế lực của nhóm Chu Nguy không đắc tội nổi tứ hoàng tử điện hạ. Trong mấy hoàng tử của Bách Lý Tỉ bệ hạ thì tứ hoàng tử, bát hoàng tử có thiên phú cao nhất. Nhưng tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lớn tuổi hơn, có hy vọng kế thừa ngai vua hơn, bọn họ không chống đối nổi.

Bách Lý Huyền cười phá lên, nhìn đám người Đông Phương Nguyệt Linh, Hứa Chính:

– Còn mấy người thì sao? Nếu các người nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta sẽ che chở các người, thậm chí không đẩy lên đứng trước nhất. Nguyệt Linh, nàng nên hiểu lòng ta.

Một tiếng chửi tục vang lên:

– Bà nội ngươi!

Là Giang Trần, gã mặc kệ đối phương có phải tứ hoàng tử hay không, há mồm chửi không nể ai.

Bách Lý Huyền trợn to mắt nói:

– Cái gì? Ngươi nói cái gì?

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền không tin nổi lỗ tai mình.

Giang Trần cười khẩy nói:

– Ta bảo là bà nội ngươi, sao? Không nghe rõ? Nếu không nghe rõ thì ta sẵn sàng lặp lại mấy lần!

Mấy cường giả thế lực khác cười phá lên.

– Ha ha ha!

– Tiểu tử thối, ngươi muốn chết!

Ầm!

Người Bách Lý Huyền bùng nổ khí thế đáng sợ, biểu tình cực kỳ khó xem, vặn vẹo tức giận. Bách Lý Huyền đường đường là tứ hoàng tử điện hạ, đã bao giờ găp nhục nhã như vậy?

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền thầm nghĩ:

– Mấy người các ngươi chết chắc rồi, không ai cứu được các ngươi đâu! Còn Đông Phương Nguyệt Linh, ta theo đuổi nàng nhiều năm mà chẳng bao giờ chịu nhìn ra, lại còn bên Lâm Hiên. Ta nhất định phải chiếm thân thể nàng, để nàng thở dốc dưới thân ta, nhìn xem nàng phóng đãng đến cỡ nào!

Mắt tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lóe tia hung tợn, đang định bắt tay vào hành động thì . . .

Một tiếng gầm giận dữ từ chân trời vọng lại:

– Đứa nào là tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh???

Vù vù vù!

Mấy luồng sáng xé gió bay tới, chớp mắt đáp xuống trước đoàn người Đế quốc Võ Linh.

– Là nhóm Kha Mạc của Đế quốc Thiên Huyền, bọn họ định làm gì?

– Xem thái độ hùng hổ, từ khi nào nhóm Kha Mạc có xích mích với tứ hoàng tử Đế quốc Võ Linh?

– Sắp có trò hay để xem.

Võ giả các thế lực khác xì xầm bàn tán. Đám người Đế quốc Thiên Huyền nhíu mày nhưng không định tiến lên.

Bách Lý Huyền ngơ ngác con nai vàng, tạm dừng xử mấy người Lâm Hiên.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky