Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 35: Bạo hùng quyền pháp (2)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Rống!

Như một đầu Bạo Hùng ngửa mặt rào thét trong núi rừng đen kịt, kình khí kịch liệt ầm vang cuốn khắp toàn bộ luyện công đại sảnh, nắm tay phải ẩn chứa lực lượng đáng sợ trực tiếp đánh tới lồng ngực Lâm Tiêu.

Uống!

Lâm Tiêu khẽ quát một tiếng, trong cổ rõ ràng có một đầu khí lãng màu trắng phun ra, dồn khí đan điền, hai tay như thiểm điện cầm ở trước ngực, nghênh hướng công kích của La Hạo.

– Lâm Tiêu này vậy mà muốn dùng hai tay ngăn trở công kích của ta, thật sự là ngu ngốc.

La Hạo cảm thấy không khỏi đại hỉ, luận thân thể cường độ, hắn tu vi Luyện Tủy Kỳ hơn xa Lâm Tiêu, luận khí lực hắn cũng hoàn toàn vượt trôi Lâm Tiêu, tăng thêm Bạo Hùng Quyền Pháp chú ý chính là dùng lực phá địch, lần này nếu đánh trúng, dù thực lực Lâm Tiêu có mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể trọng thương ngã xuống đất.

Bỗng dưng –

Ngay khi cánh tay hai người sắp va chạm với nhau…

Phanh!

Hai chân Lâm Tiêu mạnh mẽ bắn ra, một chiêu Mãnh Hổ Khiêu Giản được dùng ra như hành vân lưu thủy, thân thể như mũi tên phóng tới La Hạo, khó khăn lắm né qua được công kích của La Hạo, chỉ nghe xoẹt một tiếng, nắm tay phải La Hạo sượt qua phía sau lưng Lâm Tiêu, trực tiếp xé rách quần áo luyện công trên người Lâm Tiêu, khiến người nhìn thấy mà không khỏi đổ mồ hồi lạnh.

– Thật bất khả tư nghị, chiêu Mãnh Hổ Khiêu Giản vậy mà lại có thể dùng như vậy?

Không ít đệ tử hai mắt trừng thẳng, trong miệng đều lên tiếng kinh hô, một chiêu Mãnh Hổ Khiêu Giản này ở trong Mãnh Hổ Quyền Pháp bình thường là dùng để tiến công, trước đó trong lần chiến đấu với Lưu Lực, Lâm Tiêu đã bày ra cho bọn hắn dùng chiêu này để dọa chế địch nhân thế nào, hôm nay càng nói cho bọn hắn biết một chiêu này còn có thể dùng để tránh né công kích của địch nhân.

Bất quá trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, độ khó khi Lâm Tiêu thi triển Mãnh Hổ Khiêu Giản đến cùng có bao nhiêu, điểm mấu chốt nhất chính là thời cơ, nếu chiêu này dùng sớm, La Hạo chưa ra hết chiêu, hoàn toàn có thể đổi khác, mà dùng quá muộn, nắm đấm của đối phương chỉ sợ sẽ trực tiếp đánh trúng thân thể mình, vậy thì so với lúc đầu bị đánh trúng hai tay sẽ càng thảm thiết hơn.

Điều này cần phán đoán vô cùng thành thục tỉnh táo, cùng với tin tưởng cường đại đến cực hạn, rất nhiều đệ tử ở đây tự hỏi nếu mình đứng vào vị trí của Lâm Tiêu thì tuyệt đối không thể nào làm tốt hơn hắn được.

Thừa dịp La Hạo dùng hết chiêu thức, Lâm Tiêu một chiêu Mãnh Hổ Khiêu Giản trực tiếp lẻn đến sau lưng La Hạo, hai chân trên mặt đất còn chưa dừng lại, Lâm Tiêu xoay thân, tất cả cơ bắp trong cơ thể lập tức bộc phát, một chiêu Thần Hổ Bái Vĩ lại lần nữa thi triển ra.

Phanh!

Lâm Tiêu chân phải vung qua hư không, tốc độ như lôi đình rứt tiếp khiến hư không nổ ra.

– Không tốt!

Cảm nhận được kình phong kịch liệt sau lưng, trong lòng La Hạo chấn động, bất quá thoáng chốc hắn lại tỉnh táo lại, dưới chân dùng sức bắn ra, thân hình điện xạ mà ra, đồng thời cúi đầu hóp bụng, thân thể đang bắn về trước cứ thế đảo ngược, đồng thời hai tay đại khai đại hợp, nắm

tay phải như thiểm điện ngăn đón đùi phải mà Lâm Tiêu đá ra, mà quyền trái lại đánh tới lồng ngực Lâm Tiêu.

Thân là một trong các đệ tử Luyện Tủy Kỳ mạnh nhất trong Huấn Luyện Quán, thực lực La Hạo vào thời khắc này triển lộ không bỏ sót, phòng thủ phản kích trong ngắn ngủi có thể nói là kinh điển.

– Ngươi còn non lắm.

Trong tiến công mãnh liệt, khóe miệng La Hạo cong lên một tia cười lạnh, trong suy nghĩ của hắn, Lâm Tiêu đối mặt với phòng thủ và công kích của mình, chỉ có thể dừng lại tiến công tránh lui về sau, mà mình thì có thể lợi dụng cơ hội này triệt để đánh bại hắn.

Nhưng khiến La Hạo thật không ngờ chính là, đối mặt với phòng thủ và tiến công của mình Lâm Tiêu chẳng những không thối lui, ngược lại lộ ra càng thêm dữ tợn và khủng bố, tiếng xé gió phát ra từ đùi phải càng thêm mãnh liệt, như là một viên đạn pháp bay ra khỏi nòng súng hung hăng đập tới, lăng lệ ác liệt mà điên cuồng.

Hai mắt La Hạo trợn tròn.

– Cái tên điên này…

Phanh!

Trong điện quang hỏa thạch, La Hạo căn bản không kịp phản ứng, quyền trái trùng trùng điệp điệp đánh trên lồng ngực Lâm Tiêu, mà đùi phải Lâm Tiêu thì đá vào trên nắm tay phải La Hạo, La Hạo chỉ cảm thấy một cổ lực lượng khổng lồ không thể ngăn cản đánh úp lại, nắm tay phải đau đớn muốn nứt, khó có thể chống đỡ, bị Lâm Tiêu lập tức phá vỡ, đùi phải ẩn chứa lực lượng đáng sợ lần nữa đá vào đầu La Hạo.

Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương!

Phanh!

Nắm tay bá đạo đánh lên ngực Lâm Tiêu, cả người Lâm Tiêu như bao tải rách văng ra sau, trùng trùng điệp điệp nện lên sàn đá, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

Mà cơ hồ đồng thời, đùi phải Lâm Tiêu mở ra phòng ngự của La hạo, trùng trùng điệp điệp bổ vào đầu phải hắn, một cổ lực lượng cuồng bạo trực tiếp nổ tung nơi má phải La Hạo.

Phanh!

La Hạo bị cú đá xéo kia trực tiếp đá bay, toàn bộ khuôn mặt nện trên mặt đất, máu tươi và hàm răng phun khắp bốn phía, khuôn mặt sớm đã sưng không thành bộ dáng, trong đầu ầm ầm rung động, một mảnh choáng váng, trước mắt cũng ngũ sắc lộng lẫy, mơ hồ không thôi.

– Hạo ca!

Bọn người Bố Lâm vẻ mặt rung động ngơ ngác nhìn xem một màn này, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sợ hãi xông lên đỡ lấy.

La Hạo gian nan ngẩng đầu, không biết lúc nào, Lâm Tiêu dĩ nhiên đã đứng trước mặt hắn, phần ngực bộ đồ luyện công rách một lỗ lớn, một cái quyền ấn rõ ràng khắc nơi ngực, khóe miệng càng có từng tia máu tươi tràn xuống, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lùng mà cao ngạo, hai con ngươi lạnh như băng nhìn qua La Hạo nằm rạp trên mặt đất, tựa hồ căn bản không hề cảm giác được đau đớn.

– Ngươi…

La Hạo sắc mặt tái nhợt, khóe mắt rạn nứt, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Tiêu.

Hắn thật không ngờ Lâm Tiêu rõ ràng ác như vậy, căn bản không tránh quả đấm của hắn, tình nguyện thừa nhận một quyền trùng trùng điệp điệp của mình cũng muốn đánh trúng mình.

Cho dù nắm đấm mình đấm trúng lồng ngực đối phương, còn đùi phải đối phương vốn bị hữu quyền của mình ngăn cản sau đó mới đá trúng đầu mình, lực lượng không còn một phần ba trước kia, nhưng bộ vị bị thương bất đồng, khiến thương thế hai người cũng hoàn toàn bất đồng.

La Hạo lần đầu cảm giác mình tìm Lâm Tiêu luận bàn là chuyện sai lầm đến cỡ nào, thiếu niên trước kia vô cùng nhu nhược, không có nửa điểm thiên phú này hôm nay chẳng những thực lực đột nhiên tăng mạnh, mà trong thân hình không tính cường tráng, thậm chí có chút gầy yếu kia của hắn càng cất dấu một linh hồn kiên nhẫn, cường đại.

Loại linh hồn kiên nhẫn này cho dù hôm nay là mình thắng, đối phương cũng sẽ có một ngày nào đó phóng thẳng lên trời, ngao du cửu thiên, dẫm nát mình dưới chân.

Tinh thần, ý chí như vậy, La Hạo coi như ở trên người một số võ giả cũng chưa từng thấy qua, hắn không rõ Lâm Tiêu sao lại đột nhiên trở nên mạnh như thế.

Chọn tập
Bình luận