– Đa tạ Trần đảo chủ dẫn đường.
Lâm Tiêu cười cười nhưng vẫn chưa dừng bước, tiếp tục đi tới.
– Cái gì? Người này còn muốn đi vào trong?
– Là thật sự có bản lĩnh hay đang giả vờ?
– Đây là muốn đi vào khu vực có hai không gian đạo văn lực đi.
Mọi người giật mình, địa phương của Trần Bân là cực hạn của Nửa Bước Vương Giả nắm giữ một đạo không gian đạo văn lực, đi sâu hơn cũng được, nhưng xác suất khe không gian xuất hiện quá lớn, bằng vào cảm ngộ một không gian đạo văn lực rất khó nắm giữ được khe không gian tập kích, nếu bị đánh trúng tay chân còn đỡ, nếu bị đánh trúng đầu, chỉ còn con đường chết.
Không ai nguyện ý lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm.
Đi tới khu vực này, chung quanh không còn mấy người, nếu không phải phân đảo chủ thì là mấy trưởng lão đỉnh cấp hoặc thủ lĩnh một ít hắc thế lực.
Về phần đảo chủ cùng hai phó đảo chủ càng vào sâu hơn.
Bay thêm một đoạn ngắn, Lâm Tiêu rốt cục ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu, phía trước là không gian mảnh nhỏ rải rác, không gian lực như ngân mang bao trùm xuống, nhộn nhạo thành gợn sóng hư vô, khắp bốn phía thường thường có khe không gian tối đen chợt lóe, lộ ra khí tức nguy hiểm.
Đứng ở nơi này, Lâm Tiêu đột nhiên có một tia cảm ngộ, tim của hắn nháy mắt biến thành linh hoạt kỳ ảo, nhắm mắt lại, Lâm Tiêu khoanh chân ngồi xuống, thân hình hoàn toàn dung nhập nơi này, tinh thần lực tán phát, bao phủ khắp bốn phía, tràn ngập thành kính, tìm kiếm đại đạo thuộc về mình.
Dần dần không gian đạo văn lực chung quanh như nhận được lời kêu gọi, điên cuồng tràn tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Không gian đạo văn lực bắn ra quang mang hư vô, quay chung quanh Lâm Tiêu, làm cho hắn thoạt nhìn chẳng khác gì một thiên thần.
Lâm Tiêu bình tĩnh ngồi trong trung tâm, như loài cá bơi vào trong nước, tràn ngập yên lặng an tường.
Nhìn thấy Lâm Tiêu đột nhiên ngừng lại, Trần Bân thoáng sững sờ, một lúc sau không gian đạo văn lực khắp bốn phương tám hướng đều mãnh liệt tràn về hướng Lâm Tiêu, nhìn qua như hình thành lốc xoáy hấp thu hết thảy không gian đạo văn lực tràn tới.
Trong lòng hắn vô cùng rung động, Lâm Tiêu vừa bước vào nơi này thì lập tức ngộ đạo!
Không biết cuối cùng là Lâm Tiêu có thiên phú cường đại như thế nào?
Phải biết rằng hắn ở trong này tu luyện gần mười năm mới thật khó khăn nắm giữ một không gian đạo văn lực, bắt đầu tiến vào đạo thứ hai mà thôi.
Thiên phú của Lâm Tiêu làm Trần Bân cảm thấy không tưởng tượng nổi, thậm chí còn đố kỵ, tạo thành tình huống như vậy chỉ có một khả năng, chính là trình độ phù hợp không gian lực của đối phương cực cao, ở địa phương trải rộng không gian đạo văn lực, nháy mắt liền tiến vào trong ngộ đạo.
Thiên tài như vậy một khi ngộ đạo, thường thường vượt xa một tháng thậm chí mấy tháng cảm ngộ của người như bọn họ.
Khó trách thực lực của tiểu tử kia đáng sợ như thế, trong lòng Trần Bân thật khó thể bình tĩnh, trải qua ngộ đạo lần này không biết thực lực Lâm Tiêu sẽ tăng lên tới trình độ nào?
Hô hô…
Lâm Tiêu tham lam hấp thu không gian lực chung quanh, không gian thể vốn đã chuyển biến hơn phân nửa dần dần chuyển hóa thành không gian lực hoàn mỹ.
Ngay lúc Lâm Tiêu lâm vào ngộ đạo, hấp thu không gian lực, động tĩnh nơi này cũng hấp dẫn lực chú ý của các võ giả đang tu luyện trong đạo văn cấm địa.
Bọn hắn không thể không chú ý, không gian lực trong cấm địa đều bị Lâm Tiêu kinh động, không ngừng tràn tới từ bốn phương tám hướng, nhìn thấy dị trạng như thế trong lòng mọi người không khỏi rung động, dĩ vãng có người đột nhiên lĩnh ngộ không gian lực chỉ gây ra chút dao động mà thôi, nhưng hiện tại Lâm Tiêu dẫn dắt ra động tĩnh thật sự cường đại hơn người khác rất nhiều.
Thật sự quá kinh người.
Một khi ngộ đạo hoàn thành, tu vi Lâm Tiêu nhất định tăng lớn.
Chẳng lẽ sẽ có thêm một cường giả tương đương phó đảo chủ hay đảo chủ sắp ra đời sao?
Nhìn dị trạng mà Lâm Tiêu gợi ra, đây là một cường giả nhất định trở thành Vương giả Sinh tử cảnh, chỉ sợ trong tương lai thậm chí ngay cả đảo chủ cùng phó đảo chủ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lưu Diệp nhìn thấy cảnh tượng này, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt dị thường kích động. Trong nội tâm hắn dâng lên một cỗ cảm xúc không cam tâm, nhưng sau một lát không khỏi suy sụp, trong lòng hắn hiểu được vì sao Trần Húc phân đảo chủ muốn mình đi giải thích, thiên tài như vậy căn bản không có khả năng đắc tội được. Tương lai cũng không khả năng là đối thủ của Lâm Tiêu, nếu tiếp tục trêu chọc tiểu tử kia, chỉ sợ còn con đường chết.
Oanh!
Xa xa, không gian mảnh nhỏ đột nhiên tách ra, ba thân ảnh bay tới.
– Đảo chủ, phó đảo chủ.
Nhìn thấy ba người, mọi người liền hành lễ.
– Sao lại thế này? Không gian lực trong đạo văn cấm địa sao lại nổi lên biến động như sóng gió thế!
Đảo chủ lạnh lùng mở miệng, thanh âm truyền vào trong tai mỗi người, hắn quay đầu, ánh mắt dừng trên người Lâm Tiêu, không khỏi ngẩn ra.
– Tiểu tử này…thiên phú không gian thật mạnh!
Trong lòng đảo chủ thoáng kinh hãi, hắn nắm giữ bốn không gian đạo văn lực, chỉ còn một bước tiến lên Vương giả Sinh tử cảnh, liếc mắt liền nhìn ra trình độ của Lâm Tiêu.
– Có thể hấp thu không gian đạo văn lực không chút kiêng nể, thân thể tiểu tử này sắp trở thành không gian thể không xa.
Ngoại trừ đảo chủ, hai phó đảo chủ cũng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, tuy Lâm Tiêu từng thể hiện thiên phú đáng sợ, nhưng chưa từng nắm giữ không gian đạo văn lực, vì vậy hai người cũng không để vào trong mắt. Cho dù thiên phú của đối phương cường thịnh, lực công kích đáng sợ thì thế nào? Muốn đạt tới trình độ như họ cũng phải chờ thêm vài chục năm rồi tính sau.
Nhưng hôm nay bọn họ không còn nghĩ như vậy.
Dựa theo tình hình hiện tại, khi Lâm Tiêu ngộ đạo động tĩnh không khỏi thật quá lớn.
Một khi Lâm Tiêu ngộ đạo xong, thực lực sẽ tăng mạnh, tiếp tục khổ tu thêm vài năm muốn đạt tới trình độ của họ cũng không khó khăn, tới khi đó chỉ sợ vị trí phó đảo chủ của họ sẽ bị uy hiếp.
Nhất định ngăn cản hắn.
Đây là ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu phó đảo chủ mặc áo tro.
Hắn ngẩng đầu nhìn đảo chủ, đôi mắt đảo chủ thâm thúy, không nhìn ra được phản ứng gì.
Trong lòng lão giả áo tro vừa động, hắn kiêng kỵ Lâm Tiêu vượt qua hắn, nhưng đảo chủ cũng chưa chắc không hề kiêng kỵ, nói không chừng còn mạnh mẽ hơn hắn.
Không người nào nguyện ý nhìn thấy người khác leo lên đầu mình.
Ông!
Nghĩ vậy ánh mắt lão giả chợt động, một cỗ không gian dao động vô hình từ trong thân thể hắn phóng thích, hắn đã quyết định xuất thủ, nếu ý niệm của đảo chủ cũng như hắn, tự nhiên sẽ không ngăn trở, nếu không nhiều nhất chỉ bị vài câu quở trách mà thôi.
Một cỗ không gian dao động vô hình nhộn nhạo tràn ra, lặng yên đi tới bên cạnh Lâm Tiêu.
Cỗ dao động này cực nhỏ, ngoại trừ hai phó đảo chủ cùng đảo chủ những người khác không cảm ứng được.
Sắc mặt đảo chủ không chút thay đổi, mà nữ phó đảo chủ đưa mắt nhìn qua đảo chủ, khẽ chớp mắt cũng bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi thở dài, nhìn Lâm Tiêu nghĩ thầm, muốn trách thì trách thiên phú của ngươi thật tốt quá, làm cho đảo chủ cũng cảm thấy uy hiếp.