Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1158: Huyền diệu vương (2)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

– Đáng giận.

Đôi mắt Thiểm Đằng Vương dữ tợn, nắm chặt hai tay, hắn đường đường Thiểm Đằng Vương lại bị người đuổi khỏi phủ đệ, nếu tin tức truyền đi, thể diện Thiểm Đằng Vương hắn ở thành Nhân Minh xem như triệt để mất hết.

– Thiểm Đằng Vương đại nhân, cái này. . .

Một gã Vương giả Sinh Tử nhất trọng bên cạnh Thiểm Đằng Vương trên mặt tràn đầy khó hiểu, kinh sợ.

Thiểm Đằng Vương sắc mặt âm trầm.

– Không nghĩ tới, Đế quốc Võ Linh lạu có cao thủ đến.

Thiểm Đằng Vương trầm giọng nói.

– Nhưng hắn là Vương giả Sinh Tử nhất trọng a.

Lập tức có người nói.

Thiểm Đằng Vương lắc đầu nói:

– Một chưởng chấn vỡ thiết quyền của ta, một ngón tay đánh bay tiên ảnh của ta, lại còn lưu lại dấu vết sâu như vậy trên Man Đằng Giáp, thực lực người này tuyệt đối là Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng phi thường cường đại.

– Mạnh lắm sao?

Mấy Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng nhất trọng ở đằng sau, đối với cái này một mảnh mờ mịt, bọn hắn căn bản không biết thực lực Lâm Tiêu, chỉ riêng chỉ uy tiết ra lúc Lâm Tiêu đánh Thiểm Đằng Vương cũng đã đủ chấn bay bọn hắn rồi.

– Ít nhất là Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong ngoài hai mươi lăm đạo Không Gian Đạo Văn.

Thiểm Đằng Vương trầm giọng nói.

Lập tức mấy Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng nhất trọng hoàn toàn trợn tròn mắt, đám người bọn hắn, bình thường nhìn thấy Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đều phải cung kính, mà Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng bình thường, Không Gian Đạo Văn có thể khống chế cũng chỉ chừng mười đến hai mươi đạo. Vương giả có thể đạt đến ngoài hai mươi lăm đạo Không Gian Đạo Văn đã là nhị trọng đỉnh phong, trong tất cả Vương giả tại thành Nhân Minh cũng thuộc loại cường giả.

– Chúng ta chỉ nhìn được hắn là Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng nhất trọng ah.

Một thanh niên tóc xanh trong đó liền nói.

Thiểm Đằng Vương quay đầu, mỉa mai nhìn hắn một cái, cười nhạo nói:

– Che giấu khí tức, ngươi không hiểu sao? Một Vương gỉa nhị trọng đỉnh phong ở trước mặt ngươi ẩn nấp khí tức không gian, ngươi cho rằng bằng vào thực lực mấy đạo Không Gian Đạo Văn như ngươi có thể nhìn ra sao?

Trong miệng nói xong, Thiểm Đằng Vương xoay người rời đi.

– Lâm Tiêu đúng không, chuyện hôm nay, Thiểm Đằng Vương ta tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua, ta sẽ cẩn thận hỏi thăm xem ngươi đến cùng là nhân vật nào, nếu thật là Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong thì còn được, nếu chỉ là một Vương giả nắm giữ 24~25 đạo Không Gian Đạo Văn, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì chuyện hôm nay.

Trong phủ đệ xa hoa, Lâm Tiêu cẩn thận đánh giá một phen.

Cả tòa phủ đệ có rất nhiều phòng, thậm chí phòng tu luyện cũng không chỉ một cái, hơn nữa Lâm Tiêu giật mình phát hiện, tài liệu trong phòng tu luyện vậy mà có trộn lấy các loại quáng thạch quý hiếm như không gian tinh quáng, tu luyện ở trong này, chẳng những tốc độ hấp thu Thiên Địa nguyên khí gấp đôi bên ngoài, mà ngay cả tốc độ cảm ngộ Không Gian Áo Nghĩa cũng sẽ nhanh hơn nhiều.

Lâm Tiêu có thể tưởng tượng được, phòng tu luyện ở những phủ đệ bình thường kia chưa chắc sẽ trộn lẫn nhiều bảo vật như thế, khó trách người thực lực càng mạnh càng muốn ở trong phủ đệ cao cấp, đây không chỉ là biểu tượng thân phận, càng có lợi rất lớn đối với tu luyện.

Cố ý phân chia rõ ràng như vậy, Lâm Tiêu rất rõ ràng, rất có thể là người kiến tạo thành Nhân Minh cố ý, chính là muốn mọi người phân ra cao thấp với nhau

Đây chuyện rất bình thường.

Thực lực yếu, bị xem thường, tự nhiên sẽ cảm thấy khuất nhục, sẽ quyết chí tự cường, có lẽ sẽ sinh ra đời một ít cường giả.

Dù sao, thành Nhân Minh có quy định, không cho phép giết chết và phế bỏ đối phương, có quy định này, sẽ không sợ thực lực Nhân tộc bị tổn thương.

– Có tranh đấu, có cao thấp, có đẳng cấp, mới có tiến bộ.

Lâm Tiêu cảm khái.

Trong khi Lâm Tiêu tìm kiếm phủ đệ. . .

Ở trung nam bộ Thành Nhân Minh, một tòa phủ đệ xa hoa nhất trong khu vực Đế quốc Minh Nguyệt, phủ đệ xa hoa này, so với phủ đệ mà Lâm Tiêu lựa chọn còn rộng rãi khổng lồ hơn nhiều, diện tích ít nhất gấp 10 lần phủ đệ Lâm Tiêu.

Nếu để cho bọn người Cửu Long Vương nhìn thấy phủ đệ này, nhất định sẽ lập tức nhận ra, phủ đệ này chính là phủ đệ cao cấp nhất tại thành Nhân Minh, cả tòa thành Nhân Minh tổng cộng chỉ có mười hai toà, trong đó trong khu vực tứ đại đế quốc đều có hai tòa, bốn tòa còn lại, phân bố trong các nơi tại thành Nhân Minh.

Phủ đệ cao cấp bậc này, chỉ có cự phách Nhân tộc tọa trấn thành Nhân Minh, Vương giả cấp bậc Vương giả Sinh Tử cảnh tam trọng mới có thể ở lại, những người khác, dù địa vị có cao, thế lực có lớn, cũng không có tư cách ở lại.

Giờ phút này trong phủ đệ này.

Ba người Lâm Ngữ Kỳ tâm thần bất định đứng trước mặt một gã nam tử trung niên mặc áo choàng hoa lệ màu đen, dung mạo anh tuấn, trung niên nam tử kia ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại mang đến cho người cảm giác như dung nạp Nhật Nguyệt Tinh Thần, sâu không thấy đáy.

Người này chính là tông chủ Minh Nguyệt Cốc, thế lực đỉnh tiêm tại Đế quốc Minh Nguyệt, Vương giả Vương giả Sinh Tử cảnh tam trọng, Huyền Diệu Vương.

– Cha, lần này là ta không tốt, sau khi biết được tin tức Linh Dương Long Cương Hỏa liền lập tức bảo cô cô mang ta đi, mới gặp phải nguy hiểm, thiếu chút nữa đã không về được, muốn trách thì trách ta đi.

– Chuyện không liên quan đến Kỳ nhi, là ta không suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng khiến mọi người lâm vào nguy cơ.

– Tông chủ, chuyện này kỳ thật không quan hệ đến tiểu thư, là thuộc hạ bảo hộ bất lực, kính xin tông chủ trách phạt.

– Được rồi.

Huyền Diệu Vương Lâm Đạo Huyền có tóc dài màu xanh da trời, dung mạo anh tuấn trừng mắt nhìn ba người:

Các ngươi nghĩ ba người các ngươi thay nhau ôm trách nhiệm vào mình thì ta sẽ không trách trách các ngươi sao, hừ, cũng may lần này các ngươi không việc này, nếu xảy ra chuyện, chẳng lẽ muốn ta người tóc bạc tiễn người tóc đen sao?

– Cha, ngươi rõ ràng là tóc xanh.

Thiếu nữ áo lam Lâm Ngữ Kỳ thấp giọng nói.

– Ngươi còn nói.

Lâm Đạo Huyền quả thực dở khóc dở cười, đột nhiên cả giận nói:

– Có tin ta lập tức bảo Tiên Âm mang ngươi về đế quốc, bế quan, đời này cũng không thể rời khỏi đế quốc một bước không?

– Đại ca, xin bớt giận, ta cũng là vì chữa tốt bệnh cho Kỳ nhi thôi, lúc trước ngươi không có ở thành Nhân Minh, chúng ta lại sợ bỏ qua Linh Dương Long Cương Hỏa, cho nên mới vội vàng xuất phát, không nghĩ tới. . .

Lâm Đạo Huyền cũng bình tĩnh lại:

– Ta không phải phản đối các ngươi đi tìm Linh Dương Long Cương Hỏa, mà là nhất định phải cho ta biết rõ, tính trước làm sau, nơi này dù sao cũng là Man Hoang Cổ Địa, các ngươi lại đi khu vực Man tộc, được rồi, hiện giờ không nói những thứ này nữa, các ngươi nói lúc đó bị Man tộc đuổi giết, may mắn có người xuất thủ cứu giúp, các ngươi mới có thể sống sót trở về, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta nghe?

– Ta nói a.

Lâm Tiên Âm lập tức mang chuyện ba người mình đi tìm Linh Dương Long Cương Hỏa, kết quả bị Man tộc phát giác, cuối cùng không đường nào trốn, được Lâm Tiêu cứu giúp ra từ đầu đến cuối nói ra hết.

Chọn tập
Bình luận