Trong hư không, quyền ảnh của Hàn Băng Vương va chạm cùng nắm tay nho nhỏ của tiểu Viêm.
Oanh long!
Hàn băng phong bạo đầy trời dập nát, Hàn Băng Vương bị một quyền của tiểu Viêm oanh xuống lòng đất, mặt đất vỡ ra, trong miệng phun máu tươi, hình dạng chật vật không chịu nổi.
– Ai bảo ngươi ra tay với Lâm Tiêu ca ca, ta đánh, ta đánh, ta đánh đánh đánh!
Tiểu Viêm huy vũ nắm tay nho nhỏ, không ngừng nện lên người Hàn Băng Vương, mỗi quyền rơi xuống liền phát ra thanh âm ầm vang khiến người dựng tóc gáy, máu tươi không ngừng văng tung tóe, ánh mắt mọi người đều ngây ra, không ai dám tin tưởng một màn trước mắt.
Đường đường Hàn Băng Vương, lại bị một tiểu hài tử đè nặng đánh, hình ảnh này làm mọi người bị trùng kích mãnh liệt.
Luôn đánh tới mấy chục quyền, tiểu Viêm mới dừng tay quay về bên cạnh Lâm Tiêu.
– Lâm Tiêu ca ca, ta đã hung hăng cho hắn một trận giáo huấn, hừ, nếu còn dám tìm Lâm Tiêu ca ca phiền toái, tiểu Viêm sẽ nướng chín hắn!
Bên trong hố sâu thật lớn giữa ngã tư đường, Hàn Băng Vương hình dạng chật vật, huyết nhục mơ hồ, thậm chí vương phẩm hộ giáp trên người hắn cũng bị đánh vặn vẹo biến hình, khiến mọi người đều chấn kinh nhìn tiểu Viêm, ánh mắt như đang nhìn quái vật.
Nhi đồng này từ đâu tìm tới, thoạt nhìn mới bảy tám tuổi nhưng Hàn Băng Vương ở trước mặt hắn chẳng khác gì hài tử, yếu ớt không có chút lực đánh trả.
– Không, không có khả năng…
Người không dám tin chính là Hàn Băng Vương, miệng hắn không ngừng phun bọt máu, đã hoàn toàn ngây dại.
Nghe được lời của Hàn Băng Vương, Lâm Tiêu không khỏi thở ra một hơi, lẩm bẩm:
– Còn may, Hàn Băng Vương còn chưa chết, tạ trời tạ đất!
Nghe được lời nói của Lâm Tiêu, hình dạng mọi người giống như nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa nôn ra máu, tiểu nam hài kia rốt cục là quái vật gì ah!
– Bá Thương Vương, ngươi cũng muốn đối địch với ta?
Liếc mắt nhìn lướt qua Hàn Băng Vương, Lâm Tiêu lại nhìn sang Bá Thương Vương cùng nhóm vương giả đi theo bên cạnh hắn.
Lúc ở trong Hỏa Diệm sơn tranh đoạt Dung Hỏa thần quả, Bá Thương Vương cũng lấy được một quả, chưa phát sinh xung đột trực tiếp với hắn, nhưng nếu hiện tại đứng bên Hàn Băng Vương, thì đừng trách hắn không khách khí, hiện tại Lâm Tiêu đã không còn đem người này để trong lòng.
– Không, vừa rồi ta không có ra tay với người của Đế quốc Võ Linh.
Bá Thương Vương xua xua tay, cười khổ nói:
– Ta đi tới chỗ này là vì không thể cãi lại mệnh lệnh của Linh Diệt Vương đại nhân, mà cũng muốn cùng ngươi tỉ thí một phen, nhưng hiện tại xem như xong, ta rời khỏi, như vậy Linh Diệt Vương đại nhân cũng sẽ không nói gì.
Nói xong Bá Thương Vương cố kỵ nhìn qua tiểu Viêm, cười khổ thối lui.
– Tiểu Viêm, mấy người còn lại cho bọn hắn một trận giáo huấn là được, đừng đánh chết!
Nếu tiểu Viêm vui vẻ đánh nhau như vậy, Lâm Tiêu có thể tìm sự tình cho hắn làm.
– Ha ha, Lâm Tiêu ca ca đối với tiểu Viêm thật tốt quá!
Tiểu Viêm bẻ bẻ nắm tay, khuôn mặt hưng phấn, lập tức xông ra ngoài:
– Ha ha, đừng chạy ah, nhìn các ngươi chạy trốn đi đâu!
Một lát sau.
Toàn bộ võ giả đi cùng Hàn Băng Vương đều ngã trên đường phố, thống khổ rên rỉ, mỗi người đều nằm rạp không thể đứng dậy.
– Hắc hắc, Lâm Tiêu ca ca, vừa rồi chơi thật vui vẻ.
Khuôn mặt hồng hào của tiểu Viêm mang theo hưng phấn, vừa khả ái vừa giống như một tiểu ác ma.
– Vậy lần sau ca ca tiếp tục mang đệ đi chơi được không.
– Được được…
Tiểu Viêm liên tục gật đầu.
Sờ sờ mũi, Lâm Tiêu cảm giác như mình đã đem tiểu Viêm lừa gạt đi làm tay đấm cho mình đây?
– Đi!
Lấy được chìa khóa, Lâm Tiêu dẫn Tiêu Kiền cùng mấy người Lâm Quảng Vương rời khỏi, lưu lại nhóm cường giả Đế quốc Thiên Huyền nằm la liệt cùng những vương giả vây xem đứng ngây người.
Giờ phút này, trong phủ đệ Tà Hồn Vương.
Tà Hồn Vương an tĩnh ngồi yên như một pho tượng.
Đột nhiên hắn mở mắt, khóe môi lộ nụ cười tà dị.
– Chư vị, nếu đã tới cần gì giấu đầu lòi đuôi đây, vào ngồi đi.
Tà Hồn Vương bình tĩnh lên tiếng, thanh âm âm lãnh truyền ra ngoài, không ngừng chấn đãng trong không trung.
– Ha ha ha…
Tiếng cười to vang lên, ba thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong hư không, sải bước đi vào.
– Thiên Uyên Vương, ngươi tới không chậm ah.
– Cũng vậy, tin tức của Linh Diệt Vương ngươi cũng thật linh thông thôi.
Ba thân ảnh chính là ba vương giả tam trọng, Linh Diệt Vương Đế quốc Thiên Huyền, Huyền Diệu Vương Đế quốc Minh Nguyệt cùng Thiên Uyên Vương Đế quốc Thần Võ, vừa đi vào cùng ngồi xuống ghế đá trước mặt Tà Hồn Vương, thần thái tự nhiên như đi vào nhà mình, đều đưa mắt dừng trên người Tà Hồn Vương.
– Tà Hồn Vương, không cần nói phế thoại, mục đích chúng ta tới ta nghĩ ngươi hẳn đã biết đi?
Linh Diệt Vương vừa ngồi xuống liền lãnh đạm lên tiếng, ngữ khí trực tiếp lại bá đạo.
Ánh mắt Huyền Diệu Vương cùng Thiên Uyên Vương đều mong đợi.
– Tin tức của chư vị quả nhiên linh thông.
Tà Hồn Vương mỉm cười:
– Đúng vậy, Mê Không Châu đích xác ở trong tay ta.
– Cái gì!
Ba người đều giật mình, không nghĩ tới Tà Hồn Vương trực tiếp thừa nhận, đồng thời trong lòng họ đều hưng phấn.
Linh Diệt Vương nói:
– Ngươi đã thừa nhận thì tốt rồi, ngươi cũng không thể một mình nuốt hết được Chí Bảo điện Man tộc!
– Ha ha…
Tà Hồn Vương nở nụ cười, âm lãnh nói:
– Nếu ta nguyện ý thừa nhận, cũng không tính toán nuốt một mình!
Tà Hồn Vương cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra Mê Không Châu.
Ông!
Từ trong viên châu bắn ra một đạo quang mang, một tòa cung điện hư ảnh hiện lên, nhưng bị ba vương giả tam trọng che chắn nên người ngoài căn bản không nhìn ra được động tĩnh nơi này.
Ba người chăm chú quan sát.
– Không cần nhìn, Chí Bảo điện của Man tộc nằm trong trung tâm Phế khu Cổ Thần!
Thu hồi Mê Không Châu, Tà Hồn Vương thản nhiên nói.
– Cái gì? Phế khu Cổ Thần!
Ba người Linh Diệt Vương biến sắc, Phế khu Cổ Thần nguy hiểm trùng điệp, ngay cả họ cũng không dám tùy tiện xông vào, nếu Chí Bảo điện ở nơi này thì thật phiền toái, dù bốn người họ liên thủ đi vào tới lúc đó có một người còn sống đi ra đã xem như tạ ơn trời đất.
– Chỉ bằng vào mấy người chúng ta, tựa hồ thật khó nuốt xuống Chí Bảo điện này ah.
Mấy người cau mày khó xử.
Tà Hồn Vương đưa mắt nhìn ba người, nói:
– Chuyện Phế khu Cổ Thần chậm rãi cân nhắc, Mê Không Châu ở trong tay ta, người khác căn bản không tìm được vị trí bảo điện, nhưng ta nghe nói ngoại trừ Mê Không Châu còn có chín chìa khóa, sáu chìa khóa trong tay Man tộc cùng Yêu tộc, chúng ta tạm thời không nghĩ tới, nhưng ba chìa khóa còn lại trong tay Nhân tộc, đừng để chủng tộc khác chiếm được, phải khống chế trong tay chúng ta.
– Ta có một chìa khóa.
Huyền Diệu Vương nói.
– Ta cũng có một chìa khóa.
Thiên Uyên Vương lên tiếng.
– Chìa thứ ba ở chỗ ta.
Linh Diệt Vương nói.
Huyền Diệu Vương nhìn hắn, nhíu mày nói:
– Linh Diệt Vương, theo ta biết chìa thứ ba nằm trong tay vương giả Đế quốc Võ Linh, sao lại nói ở chỗ ngươi?
Linh Diệt Vương cười lạnh:
– Đám người Đế quốc Võ Linh có tài đức gì mà xứng có được chìa khóa, đặt trong tay bọn hắn rất có thể bị những thế lực khác cướp đi, không bằng quy ta bảo quản, ta đã phái người đi lấy, nói vậy hiện tại đã tới phủ đệ của ta.