Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 464: Thành hắc vân (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

– Đại hiệp, ta mang ngươi tới đây, có thể cho ta đường sống không?

Tên đạo phỉ may mắn còn sống sót khóc nức nở nói:

– Tiểu nhân sau này sẽ thay đổi triệt để, sẽ trở thành người tốt.

Hắn là hoàn toàn bị Lâm Tiêu giết sợ.

– Thả ngươi một con đường sống?

Lâm Tiêu quay đầu lại, một đao điểm lên mi tâm của hắn, tên đạo phỉ ngã xuống.

– Đã làm đạo phủ, lúc trước vì tư lợi của mình mà chém giết không ít người vô tội, có ai tha bọn họ đây? Xem mặt mũi ngươi dẫn ta tới đây, lưu cho ngươi toàn thây.

Sau khi đánh chết đối phương, tinh thần lực Lâm Tiêu thả ra toàn bộ, thẩm thấu vào các nơi hẻo lánh chung quanh, kể cả lòng đất, bắt đầu tìm tòi hang ổ Huyết Phong Đạo.

Một phút đồng hồ sau.

Lâm Tiêu tìm được một hang động bí ẩn.

– Nhiều nguyên thạch như thế sao?

Nhìn thấy cảnh trước mặt, Lâm Tiêu thiếu chút nữa kinh ngạc đến ngây người.

Ở trước mặt của hắn bày ra từng chồng nguyên thạch, những nguyên thạch này có khí tức kinh người, hiển nhiên đều là trung phẩm nguyên thạch, tinh thần lực tinh tế đảo qua, lập tức phát hiện hơn vạn viên.

– Hơn vạn viên trung phẩm nguyên thạch, chẳng phải là giá trị một trăm triệu?

Dù Lâm Tiêu từ thiên mộng bí cảnh có được rất nhiều bảo vật, ở trong trại huấn luyện hắn cũng đạt được ban thưởng kinh người, nhưng mà hắn cũng bị từng đống trung phẩm nguyên thạch làm choáng váng.

– Tất cả đều mang đi.

Lâm Tiêu không chút do dự, không gian trong Thương Long Tí phát động, thu toàn bộ trung phẩm nguyên thạch trong phòng vào Thương Long Tí.

– Huyết Phong Đạo cũng quá có tiền, thì ra làm đạo phỉ cũng có tiền đồ như thế…

Lâm Tiêu không biết, Huyết Phong Đạo kinh doanh ở khu vực này gần hai mươi năm, trong hai mươi năm này chúng cướp bóc không biết bao nhiêu thương đội và gia tộc, lại còn cấu kết với gia tộc lớn như Kỳ gia, những năm này tích lũy tài phú tự nhiên vô cùng kinh người.

Một mồi lửa đốt sạch hang ổ của Huyết Phong Đạo, qua một giờ sau, Lâm Tiêu trở lại đoàn xe Diệp gia.

Lúc này tiêu diệt Huyết Phong Đạo, Lâm Tiêu thu hoạch tăng thêm rất nhiều, không gian Thương Long Tí đã có mười ba vạn viên trung phẩm nguyên thạch cùng tám trăm ngàn lượng ngân phiếu, tổng giá trị hơn hai mươi ngàn vạn.

Có tài phú này, Lâm Tiêu đã có thể giàu hơn không ít võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ.

Đối với hành tung của Lâm Tiêu, người Diệp gia chưa từng hỏi tới, rạng sáng ngày thứ hai đoàn xe lại lên đường.

Cuối tháng tám, mặt trời trên cao, nhiệt độ chẳng khác gì cái lồng hấp, sóng nhiệt khôn cùng quét qua thiên địa.

Thảo nguyên bao la mờ mịt, hai võ giả cưỡi Huyết Lân Phi Vân chạy như bay.

– Nhị trưởng lão, chúng ta nhận được tin tức, Huyết Phong Đạo ngày hôm qua đã động thủ, vì sao không có chút động tĩnh nào thế?

Hai người trên Huyết Lân Phi Vân chính là hai tên cao thủ của Kỳ gia tại trấn Thái Sơn, bọn chúng tới đây tìm hiểu tình huống.

– Ta cũng kỳ quái, nhưng mà dùng thực lực ba đại thủ lĩnh Huyết Phong Đạo, một khi khuynh sào xuất động thì cho dù là Kỳ gia chúng ta cũng không thể chống lại, đối phó một ít người Diệp gia là dễ như trở bàn tay.

Lão giả đầu lĩnh nhíu mày, nói:

– Hang ổ Huyết Phong Đạo ở đâu chúng ta cung không rõ ràng, muốn liên lạc với chúng chỉ có thể thông qua cứ điểm, nhưng mà đoàn xe Diệp gia đi lại có lộ tuyến cố định, nếu như Huyết Phong Đạo ra tay thì chắc chắn đã ra tay rồi, chúng ta tiến lên sẽ nhìn thấy một ít dấu vết thôi.

Hai người tiến nhanh như bay, qua một thời gian rốt cục đi tới địa điểm Huyết Phong Đạo tập kích đoàn xe Diệp gia.

– Cái gì?

Cảnh trước mặt làm hai tên cao thủ Kỳ gia kinh ngạc tới ngây người.

Trước mặt là đồng cỏ bừa bộn, rất nhiều mảnh vỡ tay chân bị mãnh thú ăn nham nhở còn nằm trên đất, không ít địa phương chỉ còn lại xương thịt đầy đất, bởi vì trời nóng cho nên dù mới hôm qua nhưng nơi này đã rất hôi thối, khó phân biệt diện mạo, nhưng mà những thi thể mang theo áo choàng đỏ đã nói rõ thân phận của họ, đám người chết này là thành viên Huyết Phong Đạo.

– Nhiều thi thể như thế, đều là thành viên Huyết Phong Đạo, sao lại có thể chứ?

Ánh mắt lão giả đầu lĩnh không dám tin tưởng, sau khi dò xét cẩn thận, hắn biết rõ những thi thể này đều mang áo bào đặc thù của Huyết Phong Đạo.

– Ân? Ở đây còn có ba cái áo bào?

Đột nhiên lão giả từ trong đống thi thể nhìn thấy ba cái áo bào đặc thù hơn những cái khác, trên ba cái áo choàng đặc thù này thêu huyết lãng, đây là áo choàng chỉ có ba đại thủ lĩnh Huyết Phong Đạo mới được mặc.

Dưới ánh mặt trời chói chang, một dòng khí lạnh bao phủ khắp toàn thân lão giả.

– Huyết Phong Đạo, kể cả ba gã thủ lĩnh đều bị giết?

Lão giả ngẩng đầu thì thào nói nhỏ, trong đôi mắt tràn đầy kinh hãi.

Mà tên nam tử trung niên bên cạnh cũng kinh ngạc ngây người.

– Tin tức này nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất nói cho gia chủ.

Trở mình lên ngựa, hai người dọc theo đường cũ quay về, qua một thời gian liền biến mất trên thảo nguyên bao la.

Mười ngày sau, sắc trời đã tiến vào tháng chín.

Trải qua nửa tháng đi đường, rốt cuộc đoàn xe Diệp gia đã đi vào thành Hắc Vân.

Đây là tòa thành trì vô cùng khổng lồ, tường thành cao lớn hơn trăm trượng, rộng rãi đại khí, nguy nga sừng sững, tuy không cách nào so sánh với thành trì quận Hiên Dật, nhưng mà mà so với thành Tân Vệ thì lớn hơn rất nhiều.

Mỗi người giao nạp một trăm lượng phí vào thành, đoàn xe Diệp gia rốt cuộc cũng tiến vào bên trong.

Sau đó tìm kiếm một gian khách sạn, Diệp Hác đi vào phòng của Lâm Tiêu.

– Lâm thiếu hiệp, chúng ta tạm thời ở lại nơi này, dọc theo con đường này thật sự rất cảm tạ ngươi, bởi vì thế mới tới được thành Hắc Vân, chuyện cần dàn xếp rất nhiều, những ngày này ta khả năng sẽ không có trong khách sạn, nếu có cái gì cần thì Lâm thiếu hiệp có thể nói với tiểu nữ, nàng có thể làm chủ.

Diệp Hác cung kính nói.

– Diệp gia chủ cứ tùy tiện, chuyện ta thì ta sẽ xử lý.

Lâm Tiêu gật gật đầu, nếu như đã mang Diệp gia đến thành Hắc Vân, nhiệm vụ của Lâm Tiêu cũng đã hoàn thành, mới tới thành Hắc Vân, hắn cũng chuẩn bị đi quan sát một phen.

Nhìn bóng lưng Diệp Hác cung kính rời đi, trong nội tâm Lâm Tiêu nhịn không được cảm khái, khó trách Diệp gia lại di chuyển tới thành Hắc Vân, vứt bỏ căn cơ mang nhiều người đi tới nơi này.

Diệp gia và gia đinh cộng lại chỉ có năm mươi người, chỉ phí vào thành đã tốn năm ngàn lượng, hơn nữa ăn, mặc, ở và đi lại trong những ngày này, mỗi ngày không ngừng đốt tiền, có thể nói là tiêu hao một số tài phú kinh người, chỉ có chờ tìm được nơi định cư mới tính tiếp.

Nhưng mà thành Hắc Vân với tư cách là thế lực mạnh nhất trong phạm vi vạn dặm quanh đây, cường giả như mây, bình thường căn bản không có khả năng xảy ra yêu thú tập kích, so với trấn Thái Sơn còn an toàn hơn nhiều, bởi vậy giá cả phủ đệ trong thành Hắc Vân cũng cao kinh người, một tòa phủ đệ bình thường có thể an trí năm mươi người có giá mấy trăm, trên ngàn vạn lượng, đối với Diệp gia vứt bỏ rất nhiều sản nghiệp ở trấn Thái Sơn mà nói, hoàn toàn chính là gánh nặng to lớn.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky