Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 895: Thú triều rút đi (1)

Tác giả: Ám Ma Sư
Chọn tập

Nếu Lâm Tiêu thi triển nhất muội chân hỏa thì chỉ tiêu hao một chút Cửu U Huyền Tâm Diễm, nhưng hắn biết đẳng cấp của mình thấp, mặc dù nhất muội chân hỏa cường đại, tạo thành uy lực không đáng sợ bằng phát ra căn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm. Vào phút nguy hiểm sống chết thế này Lâm Tiêu bất chấp.

Lửa hư vô hừng hực cháy, căn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm trong đầu Lâm Tiêu điên cuồng tuôn ra, nhanh chóng giảm bớt. Cuối cùng khi Lâm Tiêu tiêu hao hết một nửa căn nguyên Cửu U Huyền Tâm Diễm thì lực lượng không gian Thiên Mãn Vương giam cầm Thái Thần Tháp bị đốt thủng cái lỗ to.

Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Hiên hét lớn một tiếng:

– Huyết Tế!

Lâm Hiên phun ra búng máu trút xuống Thái Thần Tháp, mặt gã trắng bệch không còn chút máu, thở hổn hển, đã bị thương rất nặng.

Ong ong ong!

Thái Thần Tháp dính máu, tháp nhỏ cổ xưa đột nhiên xoay tít, xuyên thấu lực lượng không gian phong tỏa hóa thành luồng sáng rơi vào tay Lâm Hiên.

Thiên Mãn Vương tức giận hét hói tai:

– Không! Sao có thể ?

Ảo ảnh khổng lồ run rẩy tùy thời tan vỡ, không gian giam cầm mọi người cũng vỡ theo, mất sự trói buộc.

– Chạy mau!

Lấy lại quyền hành động, trong khoảnh khắc đám người Uất Trì Chiến điên cuồng lao đi. Các chân nguyên đốt cháy ngoài người bọn họ, mấy người trợn to mắt thi triển cấm thuật cường đại nhất của mình, sốt ruột muốn chạy khỏi chỗ này.

Xẹt xẹt xẹt!

Xác tia sáng xé rách hư không, mọi người biến thành các luồng sáng trắng hoặc đen, đỏ, lam bay ra ngoài sơn cốc, không dám ngoái đầu lại.

Hư ảnh Thiên Mãn Vương điên cuồng rít gào:

– A! Khốn kiếp, ta muốn các ngươi chết! Giết, giết bọn họ cho ta, cướp lại Thái Thần Tháp!

Thiên Mãn Vương khó khăn ngăn lại ảo ảnh không ngừng tan vỡ, ra lệnh cho ba yêu thú Ngân Văn Điện Báo, ma giao màu băng lam, ma vượn màu đen. Mặt Thiên Mãn Vương vô cùng dữ tợn.

Tiếng gầm rú điếc tai, Ngân Văn Điện Báo, ma giao màu băng lam, ma vượn màu đen, ba cửu tinh yêu thú nhanh như chớp đuổi theo đám người điên cuồng chạy trốn.

Mọi người căng thẳng thần kinh:

– Nguy rồi, ba con súc sinh đuổi theo!

Bọn họ bị thương nặng, thực lực giảm mạnh không còn ba mươi phần trăm, nếu bị ba con cửu tinh yêu thú bao vây thì khó chạy trốn, chết chắc. Huống chi đằng sau ma vượn màu đen, ma giao màu băng lam, Ngân Văn Điện Báo là Thiên Mãn Vương lại ngưng tụ ảo ảnh, hùng hổ giết tới.

– Mọi người tách ra chạy!

Lúc này không ai lo được nhiều, ai nấy chia nhau ra chạy đi bốn phương tám hướng. Đám yêu thú Ngân Văn Điện Báo ngây người, sau đó đuổi theo một người gần mình nhất.

Thiên Mãn Vương hung tợn hét to:

– Tiểu tử tóc đen kia, giao Thái Thần Tháp ra đây, không thì hôm nay các ngươi đừng hòng có ai sống sót!

Đôi mắt đỏ long lên sòng sọc, Thiên Mãn Vương ngửa đầu gầm rú, tiếng hú vang vọng thiên địa uy nhiếp khủng bố khuếch tán, dãy núi lung lay, cổ thụ tan vỡ, tiếng động ầm ầm bắn thẳng lên mây. Uy nhiếp khủng bố đặc biệt thuộc về yêu vương chớp mắt lan tỏa, kinh thiên động địa.

Bên ngoài Quận thành Võ Uy, hiện tại chiến đấu giữa nhân loại và thú triều đã đến phút gay cấn. Nhiều xác của võ giả nhân loại, yêu thú chất bên ngoài thành, máu chảy chảy rào rào, núi thây biển máu.

Không còn đám cường giả Tương Thiên Thần, phủ quận vương làm chỗ chống lưng, chỉ dựa vào các đại thế lực phân điện Võ điện chống cự không thể ngăn cản con cửu tinh yêu thú thủ lĩnh. Sau khi tổn thất nhiều cường giả Quy Nguyên cảnh, tường thành Quận Võ Uy bị công phá.

Ầm ầm ầm!

Tường thành to lớn cao mấy trăm trượng sụp đổ, từng khối đá to cỡ ngọn đồi rơi xuống, đập nát kiến trúc và nhà ở bên dưới. Trong quận thành thi nhau vang tiếng hét hãi hùng, dân chúng chạy tứ tán, lòng người hoảng sợ.

Các võ giả Quận Võ Uy lòng đau như cắt.

– Hay hôm nay Quận Võ Uy chúng ta thật sự sẽ bị diệt tại đây, bị xóa sổ khỏi đế quốc ?

Chân nguyên trong người các võ giả Quận Võ Uy hầu như hao hết, bọn họ nhìn thú triều rầm rộ mãi không hết, lòng đau xót nước mất nhà tan.

– Giết giết giết!

– Dù có chết cũng phải đứng chết!

– Quận Võ Uy chúng ta không có đồ hèn!

Các võ giả ngửa đầu gầm rống, đôi mắt đỏ ngầu muốn dùng mạng sống liều lĩnh chiến đấu.

Nhưng tiếng gầm rống từ Sơn mạch Đoạn Nha phương xa truyền đến, thú triều điên cuồng tấn công đột nhiên ngừng lại. Cửu tinh giáp long thủ lĩnh quay đầu, gầm lên, ngừng móng vuốt vung ra. Con giáp long to lớn quay ngược về Sơn mạch Đoạn Nha, những cửu tinh yêu thú khác chạy theo nó, rút khỏi Quận Võ Uy.

Cùng lúc đó, thú triều quy mô lớn dừng tấn công, như thủy triều rút đi.

– Có chuyện gì ? Sao thú triều rút đi ?

– Rõ ràng đã công phá Quận Võ Uy của chúng ta, quận thành sắp bị chiếm đóng, sao yêu thú đột nhiên dừng tấn công ?

– Hay lần này yêu thú nổi lòng tốt ?

– Lòng tốt gì ? Các ngươi không nghe thấy tiếng gầm truyền ra từ Sơn mạch Đoạn Nha sao ? Chắc chắn trong đó xảy ra tình huống gì.

– Ta cũng nghe được. Tiểu tử tóc đen là . . . Chỉ Lâm Tiêu sao ? Hay Lâm Hiên ?

– Cuối cùng là bọn họ cứu Quận Võ Uy chúng ta, thật là . . .

Nhìn thú triều chớp mắt rút đi, cảm xúc dâng trào trong lòng các cường giả Quận Võ Uy, bọn họ bị xúc động mạnh. Các cường giả Quận Võ Uy ngồi bệch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, tay chân run rẩy.

Trong Sơn mạch Đoạn Nha, Lâm Tiêu không biết hành động vô tình của mình đã cứu nhiều dân chúng Quận Võ Uy. Đám người nhanh chóng chạy trốn, Ngân Văn Điện Báo rượt theo sát, đôi mắt dữ tợn áp sát, công kích.

Lâm Hiên sốt ruột truyền âm muốn đấu với Ngân Văn Điện Báo:

– Hiên Viên quận vương, nhị đệ, hai người đi trước đi, ta ở lại cắt đuôi. Thiên Mãn Vương muốn Thái Thần tháp, sẽ không nhằm vào các người.

Lâm Tiêu nói ngay:

– Không được! Đại ca và Hiên Viên quận vương đi trước, để ta cắt đuôi cho!

– Để ta!

– Đi mau!

Không đợi Lâm Hiên lần nữa nói chuyện, biểu tình Lâm Tiêu kiên quyết vỗ chưởng vào người gã. Xung lực mạnh mẽ hất Lâm Hiên bay đi càng nhanh.

Khóe môi Lâm Tiêu cong lên lạnh lùng, tay nắm Lôi Đình đao nghênh chiến với Ngân Văn Điện Báo.

Lâm Hiên sốt ruột hét lên:

– Nhị đệ!

Lâm Hiên nương xung lực muốn quay về nhưng bị Đông Phương Hiên Viên kéo lại.

Đông Phương Hiên Viên nóng nảy hét to:

– Chúng ta đi trước, với thực lực của Lâm Tiêu sẽ có cách thoát khốn, chúng ta ở lại sẽ liên lụy hắn!

Đông Phương Hiên Viên kéo Lâm Hiên lao ra ngoài. Lúc trước bị Thiên Mãn Vương giam cầm hầu như mọi người đều bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, chỉ có Lâm Tiêu là không sao. Đông Phương Hiên Viên và Lâm Hiên có ở lại chỉ vướng víu.

Ầm ầm ầm!

Chớp mắt Lâm Tiêu và Ngân Văn Điện Báo đánh túi bụi. Lâm Tiêu nhìn bóng lưng Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên đi xa, hắn yên lòng.

Thiên Mãn Vương ở phía xa thấy cảnh này thì căng thẳng, nó mặc kệ Lâm Tiêu đánh với Ngân Văn Điện Báo, vội vàng đuổi theo hướng Lâm Hiên biến mất. Thái Thần Tháp quá quan trọng trong lòng Thiên Mãn Vương, thậm chí vượt qua hết thảy.

Lâm Tiêu nhếch môi cười nhạt. Muốn đuổi theo đại ca của ta ? Đã hỏi qua ta chưa ?

Chọn tập
Bình luận